Thế giới trước mắt một mảnh hỗn độn, Quý Thính vươn người nhưng không cảm thấy mình tồn tại, cô biết, mình lúc này đang trên đường xuyên qua.
Nhắm mắt lại, cảm nhận được oán niệm đã tiêu trừ 25%, tựa hồ không lâu sau cô có thể trở lại thế giới hiện thực.
Nhiệm vụ lần này còn đang đổi mới, Quý Thính đần độn, mặc niệm, lần này nhất định phải xuyên tới nhân vật có mặt mũi, cáo biệt hoàn toàn với bần cùng. Tuy rằng niệm như vậy không biết có tác dụng gì hay không, nhưng có niệm còn hơn không, nói không chừng người đọc oán niệm có thiện tâm, cho cô một thân phận tốt cũng có thể nha.
Quý Thính chấp niệm quá nặng với chuyện phải có tiền, kết quả tiểu thuyết đã đổi mới xong, đại não tiếp thu cốt truyện mà quên mất lựa chọn thời gian xuyên qua, cuối cùng chỉ có thể bị động tiếp thu oán niệm an bài.
Quyển sách này cũng giống như phong cách đặt tên trước đây, tên là "Si ngốc đế vương", thật tốt, xem xem đi, nam chủ lần này là đế vương, mà thế giới này hiển nhiên là tiểu thuyết cổ đại.
Ban đầu nam chủ đối với nữ chủ mới vào cung là nhất kiến chung tình, nhưng nữ chủ lại động tâm với nam phụ, vì thế nam chủ liền muốn đè nam phụ xuống. Vừa lúc có người buộc tội cha nam phụ tạo phản, nam chủ liền công thù tư hận cộng lại, đem cả nhà nam phụ sung quân ở biên cương.
Nữ chủ biết nam phụ bị sung quân đã quỳ gối trước mặt nam chủ cầu tình, không nghĩ tới làm như vậy còn chọc giận thêm nam chủ. Vì thế nam chủ triệu hồi nam phụ đưa vào Phong Nguyệt Lâu làm quan nhi, những người khác như cũ vẫn sung quân.
Phong Nguyệt Lâu, đó là nơi các đại quan quý nhân tìm vui, người bên trong cho dù là quan nhi hay là cô nương, có tiền đều có thể đem ra ngoài qua đêm. Nam phụ từ chỗ là quý tử của quan lớn lưu lạc đến địa phương này, tâm lý chênh lệch như thế nào đều có thể nghĩ ra, mà hắn ta vì người nhà vẫn quyết định nhẫn nhục mà sống.
Nhưng không ngờ cha hắn vì đắc tội quá nhiều người, trên đường lại mất đi con trai, người một nhà vừa ra khỏi thành đã bị chặn giết. Mới vừa vào Phong Nguyệt Lâu, nam phụ biết được chuyện này liền cầm kiếm đi vào hoàng cung, đáng tiếc khi vào Huyền Vũ môn đã bị loạn tên bắn chết.
Từ đó về sau nữ chủ vì chuyện này mà cùng nam chủ ngược nhau cả mười vạn từ, nhưng sau đó vẫn ở bên nhau, còn một nhà nam phụ đã hoàn toàn bị bọn họ quên sạch sẽ.
Quý Thính nhìn xong cốt truyện, trong đầu chỉ có một từ "thảm" viết hoa thật to, khi lấy lại được tinh thần thì phát hiện được hỗn độn đã biến mất, lúc này cô đang nằm trên một cái giường lớn chạm trổ khắc hoa.
Cô tạm thời vứt tiểu thuyết ra sau đầu, ngồi nhanh dậy, đánh giá áo lót tơ lựa trên người mình, lại nhìn về những bài trí xa xỉ phú quý ở trong phòng, thật vui mừng phát hiện mình lần này xác thật là người nhà có tiền.
Cũng không biết thân phận là gì.
Không đợi Quý Thính xem xét thêm, bên ngoài tiến vào một thiếu niên. Chỉ thấy thiếu niên này môi hồng răng trắng bộ dáng tuấn tú, dáng người gầy ốm nhưng không đơn bạc, toàn thân toát ra đầy vẻ phấn chấn, thật làm người yêu thích.
Thiếu niên nhìn thấy Quý Thính tỉnh thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền nở rộ lên, hắn như không xương không cốt tới dựa lên người cô.
Quý Thính hoảng sợ, vội duỗi tay đỡ lấy người hắn. Thiếu niên cười đến cong cong mắt, con ngươi thanh triệt nhìn cô: "Điện hạ, ta chỉ còn hai tháng nữa là mười tuổi, buổi tối hôm nay ta có thể lưu lại không?"
* Editor: tác giả này hình như có vấn đề về nhận thức tuổi tác hay sao ấy, ở thế giới 1 bản convert có nói nam chính mười tuổi mà cao gần 1m8, sau đó thì có đính chính lại là 17 tuổi, ở đây thì 10 tuổi thì lại gọi là thiếu niên, rồi đủ loại tình cảm nam nữ nữa chứ, biết là cổ đại thì tuổi tác sẽ nhỏ hơn, nhưng 10 tuổi thì hơi quá...
"Điện hạ" cái từ này ngoại trừ đó là gọi nam chủ trước khi đăng cơ, chỉ còn một người có thể được gọi là điện hạ, Quý Thính sửng sốt, trong nháy mắt biết được thân phận mình là gì.
Cô thế mà xuyên thành đại công chúa.
Tim Quý Thính lập tức nhảy vọt lên.
Trong sách không miêu tả đại công chúa này nhiều lắm, chỉ viết từ khi Thiên Khải thành lập tới nay nàng là vị công chúa đầu tiên, trước đây quân vương chỉ toàn là nam, chưa từng bao giờ có nữ.
Nàng vừa sinh ra liền được chú định là quý không thể nói, khi vua cha còn trị vì hứa cho nàng vô tận tôn vinh, khi nàng mười sáu tuổi thể hiện ra được thiên phú quân sự liền được tiên hoàng cho trực tiếp tiếp quản binh quyền, còn được đặc biệt cho phép chung thân không cần lấy chồng mà giống như nam tử được cưới vợ nạp thiếp.
Đại công chúa cũng không phụ lòng tiên hoàng kỳ vọng, đánh thắng mấy trận liên tiếp, thiên hạ thái bình liền gom một đống mỹ nam để ở hậu viện, cả ngày trầm mê hưởng lạc, sống cuộc sống xa hoa lãng phí.
Xuyên thành thân phận như vậy, Quý Thính vốn dĩ nên cao hứng mới đúng.
Nhưng mà...
Người tiên hoàng thích, nam chủ lại không chịu, đại công chúa nhiều năm đè sự nổi bật của hắn, lại nắm trọng binh quyền, lúc nam phụ bị đưa vào Phong Nguyệt Lâu không được hai ngày, đại công chúa đã bị triệu vào cung, bị ban cho một ly rượu độc mà chết.
Nói cách khác, mệnh của đại công chúa điện hạ so với nam phụ còn muốn ngắn hơn, thế giới này phải làm thế nào?
Quý Thính vẻ mặt muốn hỏng mất. Thiếu niên thấy cô có dáng vẻ này, lập tức đứng thẳng lên, ủy khuất nhìn nhìn: "Điện hạ, nàng vẫn không muốn sao?"
"A?" Đang thất thần Quý Thính vẻ mặt mộng bức.
Tiểu thiếu gia miệng trễ xuống, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng: "Điện hạ, nàng có phải hay không không thích ta, trước kia những lời nàng nói với ta đều là giả, trong lòng nàng cũng chỉ có Mục ca ca bọn họ."
"Ngươi, ngươi... chờ một chút, đừng, đừng khóc." Quý Thính không nghĩ tới đứa nhỏ này nói khóc liền khóc, sốt ruột hoảng hốt tìm khăn lau nước mắt cho hắn, nhìn gương mặt tuấn tú, cô dừng một chút, thử, "Phù Vân."
"Kêu ta làm gì?" Thiếu niên thấy cô cầm khăn, lập tức không khách khí túm lấy lau nước mắt.
Quý Thính khóe miệng trễ xuống, nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vừa rồi cũng nói, nhân vật đại công chúa này miêu tả cũng không nhiều lắm, đàn ông ở hậu viện đương nhiên viết càng ít, chỉ chọn một hai người hay đi theo nàng ta mà giới thiệu tên, còn chuyện khác hầu như cái gì cũng chưa viết, Quý Thính cũng chỉ thông qua tuổi đứa nhỏ này mà đoán ra, hắn là người nhỏ tuổi nhất bên cạnh đại công chúa.
Cầm thú nha, tới vị thành niên còn không buông tha.
Hoàn toàn quên chính mình ở thế giới thứ nhất cũng không buông tha vị thành niên, Quý Thính giờ phút này đối với thân phận đại công chúa này thật không hài lòng.
"Điện hạ, nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Phù Vân nhìn ra Quý Thính không đúng, khóc xong còn không quên lo lắng.
Quý Thính khụ một tiếng: "Ta không có việc gì."
"Còn nói nàng không có việc gì, có phải hay không lại nhớ thương cái tên Thân Đồ Xuyên kia?" Phù Vân bất mãn.
Quý Thính sửng sốt, nghe hắn nhắc tới tên Thân Đồ Xuyên mới nhớ ra, đại công chúa trong sách này hình như có mời nam phụ trở thành nam nhân mới cho mình, chẳng qua khi đó phụ thân nam phụ còn thật thịnh, nam phụ cũng là người có tiếng cao ngạo, hắn làm trò trước mặt mọi người đã trực tiếp cự tuyệt.
Đại công chúa này cũng là người sảng khoái, thấy hắn không muốn cũng không bắt buộc, vừa lúc cùng ngày gặp được một người khác, tính tình tiết khí đều rất giống nam phụ, cô dứt khoát thu người đó vào. Kết quả việc này làm đắc tội nam phụ, hắn ta nhận định là cô cố ý nhục nhã mình, liền thề quyết sinh tử không muốn gặp lại nàng nữa.
Ừ, thật hay nha, cái thân phận đại công chúa này, trừ bỏ mệnh thật ngắn, còn là người nam phụ ghét nhất.
Quý Thính không khỏi buông tiếng thở dài.
Phù Vân lập tức bực lên, gương mặt trắng nõn đỏ ửng: "Nàng, nàng thật đúng là nghĩ đến hắn, điện hạ!"
"Ta không có ta không có, ngươi đừng nóng giận," Quý Thính theo bản năng dỗ dành, dỗ xong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Đúng rồi, hắn hiện tại đang ở đâu?"
Đã xuyên qua cả nửa ngày, cô còn không biết cốt truyện phát triển tới đâu.
"Mới vừa bị áp đi Phong Nguyệt Lâu, điện hạ nếu thật sự nhớ thương hắn, có thể đi mua hắn một đêm, dù sao điện hạ có rất nhiều bạc." Phù Vân tức tới cực điểm, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Quý Thính lớn như vậy, lại bị một đứa trẻ nói như thế, thật có chút ngượng ngùng, nhưng suy nghĩ thật mau đã chuyển tới chuyện khác. Nam phụ vừa mới vào Phong Nguyệt Lâu, nói cách khác vài ngày sau cha mẹ hắn sẽ bị chặn giết, tiếp theo đó sẽ là nam phụ tiến cung tàn sát.
Nhưng mà cũng có quan hệ gì tới cô đâu, dựa theo tuyến tiểu thuyết, hai ngày sau cô đã bị chết.
Quý Thính mặt vô biểu tình.
Phù Vân nói xong thấy cô không nói gì, sợ cô thật sự đi, không khỏi lại nhỏ giọng uy hiếp: "Nàng nếu dám đi, Mục ca ca khẳng định sẽ giận, coi chừng hắn không gọi nàng vào nhà."
Ở trong mắt Phù Vân, Mục ca ca là người điện hạ yêu thích nhất, điện hạ không thể nào không bận tâm đến cảm thụ của hắn.
Quý Thính nghe vậy, mày giật giật, Phù Vân nói Mục ca ca, hẳn là sủng nam nhân của đại công chúa, Mục Dữ Chi, cũng chính là người rất giống nam phụ kia.
Cô thoáng hoàn hồn, nhìn đến Phù Vân vẻ mặt lo lắng, cô lại bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: "Yên tâm, ta không đi."
"Thật sự?" Ánh mắt Phù Vân sáng lên.
Quý Thính gật gật đầu, nhìn diện mạo vui vẻ của thiếu niên, cô nhịn không được dỗ một câu: "Thật sự không đi, còn đêm nay, ngươi, ngươi cũng đừng tới, tuổi ngươi còn nhỏ, vẫn chờ một chút đi."
"Vậy nàng phải nói chuyện giữ lời nha, chờ đến khi sinh nhật ta mười tuổi, nàng nhất định phải lưu ta." Phù Vân trong mong nhìn cô.
Quý Thính đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt của hắn, thiếu chút nữa bị manh theo: "Được rồi, ta đến lúc đó nhất định lưu ngươi." Đáng tiếc nha, cậu bé, cậu phỏng chừng là chờ không được.
Được hứa hẹn, Phù Vân cao hứng rời đi, lưu lại một mình Quý Thính tiếp tục trong phòng phát ngốc.
Nhiệm vụ thế giới này tính ra còn dễ dàng, cô chỉ cần cứu ra cha mẹ nam phụ, đem nam phụ từ Phong Nguyệt Lâu ra là được, cho nên Quý Thính không muốn từ bỏ nhiệm vụ này.
Nhưng không bỏ thì trước mắt phải nghĩ ra biện pháp sống sót.
Quý Thính lại lần nữa buông tiếng thở dài, ngồi trên giường nhìn đèn cầy đang cháy mà suy nghĩ, cho đến khi đèn sắp cháy hết, trong mắt cô cuối cùng có được một phần tự tin.
Đánh cuộc một phen đi, đánh cuộc rốt cuộc hoàng đế nam chủ đối với người tỷ tỷ này, còn có cái gọi là tỷ đệ thân tình hay không.
Tính toán thật tốt, sáng sớm hôm sau, Quý Thính kêu người chải đầu rửa mặt cho mình, thay triều phục đi vào cung.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng, trên đường ngoại trừ người bày bán hàng rong cơ hồ không có người khác. Quý Thính buồn ngủ ngồi trong xe ngựa, ngáp lên ngáp xuống. Hôm nay cô mặc cung trang màu tối, tay áo to rộng cùng eo thon nhỏ làm làn da trắng như tuyết của cô càng thêm tuyệt sắc, mà lại không mất uy nghiêm của đại công chúa.
Trước gương đồng cô nhìn đến chính mình như vậy cũng không khỏi cảm khái, người đúng là dựa vào quần áo, nếu không phải mệnh quá ngắn, nói không chừng cô thật đúng là vì thân phận này mà cảm thấy thật vui vẻ.
Phủ công chúa cách khá xa hoàng cung, hơn nữa lại ngồi trên xe ngựa lảo đảo lắc lư, chỉ trong chốc lát Quý Thính bắt đầu bị eo đau lưng đau, hơn nữa châu thoa, trang sức trên tóc ép tới đầu cô thật đau, giống như bị chịu hình.
Cô lại ngáp một cái, vén mành lên muốn hóng gió thanh tỉnh một chút, lại vừa lúc nhìn đến nơi vừa đi qua.
Phong Nguyệt Lâu.
Trong lòng vừa động, Quý Thính không khỏi ló đầu ra xem, đáng tiếc loại thanh lâu này chỉ có buổi tối là phồn vinh nhộn nhịp, ban ngày cửa đều đóng chặt, nhìn thật không muốn ra.
Nam phụ hẳn là tối hôm qua đã đến đây, dựa theo cốt truyện, trong hai ngày sẽ có nhiều người tới xem náo nhiệt, chế nhạo một chút, chờ nam chủ hoàng đế xác định sẽ không thu hồi mệnh lệnh ban ra mới có thể lấy bạc giao dịch, mà lúc ấy cha mẹ nam phụ đã không còn, nam phụ sẽ cầm kiếm đi vào hoàng cung.
Cho nên ít nhất ở trước khi cô chết, vị này sẽ được an toàn, như vậy so sánh ra, giống như cô còn thảm hại hơn.
"Điện hạ, đẹp sao?" Bên tai truyền đến thanh âm lạnh lạnh.
Quý Thính khóe miệng trễ xuống: "Không, khó coi." Vị này là ám vệ của cô Chử Yến, ngày thường phụ trách bảo hộ an toàn cho cô, mà sáng nay thấy ánh mắt hắn ta nhìn cô chằm chằm, đoán ra quan hệ bọn họ cũng thân cận.
Rõ ràng là đại công chúa này thân phận nợ đào hoa, Quý Thính chột dạ, buông mành xuống, quyết định trước hết vẫn nên nhọc lòng cho chính mình. Vừa lúc cô buông mành xuống, cửa sổ phía trên lầu mở ra, một bóng người thư sinh mảnh khảnh, đơn bạc đứng phía trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Xe ngựa ầm ầm tiến đến hoàng cung, lúc xương cốt Quý Thính sắp rã rời ra hết, cuối cùng cô nghe được giọng xa phu thấp thấp nhắc nhở: "Công chúa điện hạ, tới rồi."
Quý Thính thở nhẹ một tiếng, xuống xe ngựa thật nhanh, đi bộ xuyên qua hành lang hẹp dài thẳng đến thư phòng nam chủ.
Nam chủ hoàng đế đã sớm biết cô sẽ tới, lúc này đang chờ ở thư phòng, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm. Quý Thính đi vào nhìn khuôn mặt đen thui của hắn, tức khắc liền hiểu rõ.
Đây là cãi nhau với nữ chủ.
"Thần thỉnh an Hoàng Thượng." Quý Thính chậm rãi quỳ xuống.
Hoàng đế nhìn đến cô, biểu tình buông lỏng xuống, đi nhanh đến nâng cô dậy, ngữ khí mang theo vẻ trách cứ: "Lúc trước đều không thấy hoàng tỷ hiểu quy củ như vậy, hôm nay như thế nào trẫm lại được đại lễ này."
Bởi vì không muốn chết.
Quý Thính ôn nhu cười, tiếp theo chớp chớp mắt với hắn: "Đây còn không phải là thần biết không nên chọc Hoàng Thượng tức giận, cho nên trước tiên lấy lòng một chút."
Hoàng đế đã lâu không thấy người tỷ tỷ này khom lưng cúi đầu như vậy, nhớ lại thời gian hai người lúc trước cùng nhau lớn lên, biểu tình rốt cuộc hòa hoãn được một chút: "Ngươi muốn làm chuyện gì mà chọc trẫm tức giận?"
"Hoàng Thượng ngày hôm qua có phải hay không đem con trai duy nhất của thừa tướng Thân Đồ là Thân Đồ Xuyên đưa vào Phong Nguyệt Lâu?" Quý Thính nhẹ giọng hỏi.
Hoàng đế hôm nay cũng vì việc này mà cãi nhau với nữ chủ, nghe vậy mặt lập tức đen lại: "Nói về hắn ta làm gì?"
"Nếu vào Phong Nguyệt Lâu, đó là cho tự do mua bán, thần muốn mua hắn về nhà, nhưng lại sợ Hoàng Thượng cảm thấy thần là không để ý đến mặt mũi của ngài, cho nên chỉ có thể lại đây thương lượng với ngài trước." Quý Thính ý cười doanh doanh nhìn hắn, kỳ thật cả người muốn toát mồ hôi lạnh.
Có thể không ra mồ hôi sao, nếu hoàng đế tức giận, trực tiếp đem cô ra chém thì làm sao, tuy rằng sẽ không thật sự chết, nhưng trước khi bắn ra khỏi thế giới này, cảm giác tử vong hẳn là chân thật, cô không muốn cảm thụ nó chút nào.
Hoàng đế chau mày, thanh âm nghiêm khắc: "Các người một đám đều bị quỷ ám hồn hay sao, người nọ có cái gì tốt, đều vì hắn, cả đám tìm trẫm kiếm chuyện không thoải mái."
"Thế nào, còn có người khác tìm Hoàng Thượng muốn người này hay sao?" Quý Thính kinh ngạc.
Hoàng đế đột nhiên câm miệng, lạnh mặt không nói.
Quý Thính nở nụ cười: "Xem ra là Hoàng Thượng nói đến cô nương kia."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
"Nhưng vậy không phải là càng tốt hay sao, thần đem hắn về hậu viện, chờ hắn thành nam nhân của thần, cô nương khác dù có ý với hắn cũng phải bỏ đi phần tâm tư này, nếu cô nương kia chất vấn ngài, ngài có thể nói là chính mình khai ân, kêu hoàng tỷ đem người đi, nói không chừng cô nương kia còn phải cảm tạ ngài." Quý Thính nhẹ nhàng khuyên bảo.
Hoàng đế trong lòng khẽ nhúc nhích, suy tư nhìn Quý Thính.
Mồ hôi lạnh sau lưng Quý Thính đã ướt mèm, nếu lại tiếp tục như vậy chỉ sợ mình khẩn trương sẽ bị nhìn ra, cô hít sâu một hơi, dứt khoát giả vờ vô lại: "Dù sao thần mặc kệ, thần thích Thân Đồ Xuyên, thích đã nhiều năm, nếu Hoàng Thượng không muốn cấp hắn cho thần, thần sẽ không đi!"
"Làm càn!" Hoàng đế cũng bực.
Quý Thính bất mãn nhìn về phía hắn, sau một lúc lâu đề nghị: "Hoàng Thượng người xem như vậy được không, thần dùng binh quyền trao đổi với ngài, ngài đem Thân Đồ Xuyên cho ta, ta đưa binh quyền cho ngài."
"Hồ nháo! Binh quyền há có phải là trò đùa!" Hoàng đế sắc mặt phát lạnh.
Quý Thính trong lòng xì một tiếng khinh thường, người này nếu không phải vì không nắm được nhiều binh quyền, như thế nào sẽ truy sát người chị ruột này, hiện tại còn giả vờ làm sói đuôi to cái gì.
Tối qua cô đã suy nghĩ một đêm, cuối cùng minh bạch, hoàng đế và đại công chúa nhiều ít vẫn còn tình thân, chỉ là đại công chúa nắm trọng binh, quyền thế ngập trời, ở trong dân chúng có danh vọng cực đại, hoàng đế sợ hắn quyền thế không bằng, lúc này mới muốn giết đại công chúa.
Nếu cô lấy lý do đổi Thân Đồ Xuyên để tự tước quyền của chính mình, với việc đồn đoán cô si mê lưu luyến nam phụ đã lâu, hoàng đế sẽ không khả nghi, nói không chừng còn nghĩ lại tình thân chị em giữa hai người mà cho cô một con đường sống.
Nhưng đây cũng chỉ là đánh cuộc mà thôi, nếu nam chủ hoàng đế này vẫn có lòng nghi ngờ mình, như vậy thật sự chỉ còn một con đường chết. Nhưng trước khi cô chết, khẳng định mình muốn tự động bắn ra khỏi thế giới này, tuyệt đối không thể giống như đại công chúa bị độc chết như vậy.
"Đây là thứ đồ quan trọng nhất thần có thể đem ra đổi, thần biết Hoàng Thượng ngài xem không vào mắt, nhưng thần vẫn để ở đây, chỉ cầu Hoàng Thượng có thể cho phép thần đi Phong Nguyệt Lâu đem người về." Quý Thính nói, binh phù trong tay đã lấy ra.
"Hồ nháo ngươi thật là hồ nháo!" Hoàng đế bộ dáng muốn tức điên, đi tới đi lui vài vòng, bực bội nhìn về phía cô, "Cút cho ta, trong vòng mười ngày trẫm không muốn thấy ngươi!"
Đây là ý tứ đã đáp ứng, Quý Thính vui vẻ ra mặt "Được, được, tạ ơn Hoàng Thượng." Nói xong liền xách váy lên vội vàng rời đi.
Hoàng đế nhấp môi nhìn bóng dáng cô vui sướng rời đi, sau một lúc nhìn đến binh phù Quý Thính để lại, hắn buông một tiếng thở dài. Như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ hai tỷ đệ không cần đến một ngày kia vì binh mà chém giết lẫn nhau.
Quý Thính vui sướng chạy đi ra ngoài, vừa lên xe ngựa liền thúc giục: "Mau, đi Phong Nguyệt Lâu."
"Điện hạ đi nơi đó làm gì?"
Quý Thính bị thanh âm bên người truyền đến làm cho hoảng sợ, cô quay đầu nhìn, còn không phải ám vệ của mình, Chử Yến hay sao.
Chử Yến không biết khi nào đã ngồi trong xe ngựa, ôm đao nguy hiểm nhìn cô. Hắn mày kiếm mắt sáng, đoan chính tuấn lãng, trên đầu cột một sợi dây cột tóc dài, thật tiêu sái phiêu dật.
Quý Thính nhìn đến hắn, cô nghẹn một chút, có loại bị bắt gặp chột dạ: "Không có gì, chỉ là đi xem."
"Ngài vẫn là đừng đi, sáng nay ra ngoài quá gấp, ngài còn chưa dùng bữa, không bằng ti chức mang ngài đi ăn vài thứ, thế nào?" Chữ cuối cùng giống như là một câu hỏi, nhưng ý vị lại như đã quyết định.
Quý Thính hoài nghi nếu mình lắc đầu, đao hắn sẽ trong nháy mắt bổ vào đầu mình, nhưng hiện tại cô chính là một đại công chúa, hơn nữa còn có thể sống lâu thật lâu, vậy cô không thể lúng túng.
Quý Thính khụ một tiếng, vẻ mặt uy nghiêm nhìn hắn: "Bổn cung muốn đi Phong Nguyệt Lâu."
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe được thanh âm đao ra khỏi vỏ, Chử Yến nắm chuôi đao, nhàn nhạt hỏi: "Điện hạ nói cái gì?"
"Đi tửu lầu bên cạnh Phong Nguyệt Lâu dùng bữa, nhanh lên đi thôi, bổn cung thật sự là đói bụng." Quý Thính đáng xấu hổ túng lên.
"Ti chức mang ngài đi." Chử Yến đem đao thu hồi vào trong vỏ.
Quý Thính nghẹn khuất ngồi ở trong xe ngựa, một câu đều không nghĩ nói. Cô là cái mệnh gì đây, là nữ nhân quyền thế nhất thì như thế nào, vừa động liền có khả năng bỏ mệnh còn chưa nói, còn bị cái này uy hiếp xong lại đến cái khác uy hiếp, tôn nghiêm đại công chúa thật không có chút nào.
"Điện hạ có lẽ đã mệt mỏi, ti chức giúp ngài gỡ châu thoa xuống." Khốc ca ôm đao mở miệng.
Quý Thính trầm mặc, hoài nghi nhìn về phía bàn tay mọc đầy vết chai, không quá tin tưởng hắn có năng lực kia. Chử Yến cũng không nhiều lời, trực tiếp đến bên cạnh cô ngồi xuống, lấy tư thái không cho cự tuyệt mà gỡ từng cái trâm cài trên đầu cô xuống.
Quý Thính rụt lại một chút, phát hiện hắn hoàn toàn không làm đau mình, cô liền im lặng ngồi để hắn gỡ xuống.
Mỗi một cái gỡ xuống, cổ Quý Thính nhẹ đi được một phân, đến khi đã gỡ xuống hết, cô như được hoàn toàn giải phóng. Chử Yến cầm đao loát tóc dài, dùng một cái trâm ngọc búi lên thành một búi tóc đơn giản, lúc này mới ôm đao ngồi lại chỗ cũ.
Quý Thính hoàn toàn thoải mái, xem người này cũng nhiều ít có điểm thuận mắt, cô không khỏi tò mò: "Ngươi vừa rồi không phải ở ngoài xe ngựa sao, như thế nào lại vào được."
"Chạy theo xe quá mệt mỏi, ta tiến vào trong này nghỉ ngơi một chút."
"..." Thế nhưng là nguyên nhân đơn giản như vậy, Quý Thính trầm mặc.
Hai người trên đường không nói gì thêm, đến tiểu lầu bên cạnh phát hiện, Chử Yến trực tiếp mang cô vào trong phòng riêng. Quý Thính ngồi xuống, nhìn thấy Chử Yến còn đứng, liền tiếp hắn cùng ngồi xuống.
Gọi xong đồ ăn, trong lúc chờ đợi, Quý Thính vừa uống trà vừa hỏi: "Các người thật chán ghét Thân Đồ Xuyên sao, vì sao không cho ta đi tìm hắn."
Theo lý thuyết những người này đều có thể tiếp thu nhiều chồng một vợ, lại tiếp nhận thêm một nam nhân khác, hẳn là cũng không khó.
"Người nọ đến điện hạ còn dám khinh thị, không nên chán ghét sao?" Chử Yến hỏi lại.
Quý Thính bừng tỉnh, hợp lại những người này là bởi vì cô đã bị nam phụ xem thường cho nên mới phiền chán hắn.
"Trong thiên hạ cỏ đẹp khắp nơi, điện hạ, nếu ngài muốn người mới, ti chức đi tìm cho ngài, hà tất cứ luôn nghĩ đến tên già kia, lại nói, nếu ngài mang hắn về phủ, chỉ sợ Mục Dữ Chi sẽ không để yên." Chử Yến khốc khốc khuyên bảo.
Quý Thính vẻ mặt bất đắc dĩ, bởi vì sách không có viết, cho nên cô đối với chuyện hậu viện của đại công chúa hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hai ngày nay qua Phù Vân và Chử Yến cùng nhắc nhở, xem ra trong nhà khó nhất chính là vị Mục công tử kia.
Nếu thật sự không được, vậy ở bên ngoài mua một tòa nhà, để nam phụ ở bên ngoài là được.
Quý Thính còn chưa nhìn thấy người cũng đã nổi lên tâm tư an trí ngoại thất, đương nhiên để đề phòng khốc ca ôm đao, cô không dám nói ra.
Hai người cơm nước xong, Quý Thính chưa từ bỏ ý định muốn loạn ngắm, muốn tìm lý do đi Phong Nguyệt Lâu, kết quả Chử Yến đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, hắn canh giữ ở cửa một bước cũng không nhường.
Không có cách nào, Quý Thính chỉ có thể từ bỏ, rầu rĩ đi đến mở cửa sổ ra, vừa lúc đối diện cũng mở cửa sổ, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
Vẫn là gương mặt quen thuộc kia, chỉ là lúc này thành thục hơn một chút, hắn mặc trường bào màu xanh lá, bên hông là dải lụa màu tím, tóc dài được cột lại gọn gàng, chỉ chừa một lọn loái toái trên trán.
Vì chưa trải qua bi thống chuyện cha mẹ song vong, đôi mắt của hắn thật sạch sẽ, lại lộ tia quật cường, giống như một tiên nhân tùy thời có thể bỏ thế giới ô trọc này mà đi.
Không nghĩ tới chủ nhân gương mặt này cũng có thời điểm thông thấu thản nhiên đến như vậy.
Quý Thính chinh lăng đối diện với hắn vài giây, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đối diện "bang" một tiếng đóng cửa sổ lại.
"..." À, nhìn ra tới thực chán ghét cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...