Nhưng người nói không hòa giải Thân Đồ Xuyên ngày hôm sau trời chưa sáng đã nấu canh, để lại cho Quý Thính một chén rồi đi ngay đến bệnh viện. Quý Thính ăn canh xong, tâm tình nhẹ nhàng giống như lông chim, Thân Đồ Xuyên thông cảm cho Lý Thác, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ chẳng lẽ còn xa hay sao?
Người thiếu niên cảm tình thật đơn thuần, một giây trước còn hận không thể kêu đối phương đi chết, một giây sau hai người liền hòa giải, còn sáng sớm đi đưa canh, chậc chậc chậc. Quý Thính cảm khái hai câu, uống chén canh xong liền đi làm, mà Thân Đồ Xuyên đưa canh xong cũng đi đến trường, hai người giữa trưa còn cùng nhau ăn cơm trưa.
Mỗi ngày đều như vậy ổn định xuống, Thân Đồ Xuyên thường cuối tuần đi thăm Lý Thác, ngày thường hay đến đưa canh nhưng cũng không chậm trễ việc học, lần thi đó cậu thậm chí được hạng nhất, làm cô thật vênh mặt lên.
Một tháng qua đi, lại một ngày cuối tuần, Quý Thính ngáp đi ra từ phòng, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang đóng gói hộp cơm, không khỏi hỏi: "Lại đi thăm Lý Thác à?"
Tay Thân Đồ Xuyên chựng lại, mang theo vẻ áy náy nhìn Quý Thính: "Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút." Trong khoảng thời gian này vẫn luôn lo cho Lý Thác, cũng quá xem nhẹ Quý Thính rồi.
"?"
Cô cũng chưa nói gì nha, như thế nào lại giống như cô đang chia rẽ cậu ta và Lý Thác vậy? Vẻ mặt Quý Thính không thể hiểu được nhưng cô cũng không nói gì, cậu rời đi, cô liền tiếp tục về phòng nằm bò.
Thân Đồ Xuyên đến bệnh viện nói một hồi, sau đó đứng dậy muốn đi, nghe được cậu phải trở về với Quý Thính, Lý Thác muốn nói lại thôi. Chuyện cậu và Quý Thính, Lý Thác đã nghe qua, như thế nào đều nghe như một hồi giao dịch tiền bạc, hơn nữa Quý Thính hơn Thân Đồ Xuyên sáu tuổi, Lý Thác càng không tin giữa bọn họ có cảm tình gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ Quý Thính đối với Thân Đồ cũng thật tốt, nếu không sẽ vì cậu ấy mà tới tìm mình, Lý Thác trong lòng rầu rĩ.
"Thân Đồ," cậu gọi lại Thân Đồ Xuyên, chờ đối phương quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, "Cậu sau này có tính toán gì không? Tớ sẽ cùng Tinh Tinh đi du học, đây là lúc trước tớ đã đáp ứng với cô ấy, tớ hy vọng cậu có thể cùng..."
"Tớ không đi, Quý Thính ở đâu tôi sẽ học ở đó." Thân Đồ Xuyên không chờ cậu nói hết đã cự tuyệt.
Lý Thác hiểu được ý tứ của cậu, chân mày cau lại: "Nhưng mà đại học trong thành phố này đều tệ như nhau, thành tích cậu tốt như vậy, lưu lại đây thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc," Thân Đồ Xuyên xua xua tay, "Đi đây!"
Lý Thác nhìn chằm chằm bộ dáng Thân Đồ Xuyên hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, quyết định tìm Quý Thính nói chuyện. Quan hệ của bọn họ, cậu sẽ không can thiệp, nhưng chuyện thi đại học là có liên quan đến tiền đồ của Thân Đồ Xuyên, cậu không muốn bỏ lỡ chuyện này.
Vì thế một ngày nọ khi Quý Thính và Thân Đồ Xuyên cùng nhau tới thăm, cậu lấy cớ nhờ Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài mua cháo, đem chuyện Thân Đồ Xuyên muốn lưu lại đại học ở nội thị nói cho Quý Thính nghe.
"Vậy không được, khẳng định là không được, thành phố của chúng ta có đại học nào tốt đâu." Tưởng tượng Thân Đồ Xuyên là vì mình lưu lại, chân mày Quý Thính cau lại. Cô tuy rằng hy vọng chính mình có thể trị dứt cho cậu, nhưng lại không nghĩ đến cậu ta trong mắt chỉ có mình, như vậy sinh hoạt sẽ không được đầy đủ.
Cậu phải trở nên độc lập, đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, giao lưu thêm bạn bè, tốt nhất là tìm bạn gái, nhưng bây giờ cậu ấy đi theo mình như thế này có khác gì con trai được mẹ ấp ủ? Quý Thính đương nhiên đem cảm tình của Thân Đồ Xuyên đối với mình là sự ỷ lại đối với người lớn.
Lý Thác thấy cô cũng phản đối, lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Tôi cũng thấy vậy, cho nên hy vọng cô có thể khuyên nhủ cậu ấy... kỳ thật tôi càng hy vọng cậu ấy có thể cùng tôi xin đi du học, như vậy tôi cũng có thể gần gũi chiếu cố cậu ấy."
Khi nói những lời này, Lý Thác cẩn thận đánh giá thần sắc của Quý Thính, lo lắng cô sẽ phản cảm với việc mình mang Thân Đồ đi. Không nghĩ Quý Thính mắt sáng lên: "Đi du học thật tốt nha, tôi sẽ khuyên cậu ấy, các người tính toán khi nào đi, ngàn vạn lần nhớ đem cậu ấy theo."
Cứ như vậy Thân Đồ Xuyên chẳng những có thể mở rộng quan hệ, tăng trưởng kiến thức, lại có thể mau chóng độc lập, còn có thể làm giảm đi sức ảnh hưởng của cô đối với cậu ta, quả thật là một tên ba đích.
"Cô bỏ được sao?" Lý Thác nghĩ tới cô sẽ đồng ý, nhưng không nghĩ tới cô sẽ sảng khoái như vậy, lại tưởng tượng Thân Đồ Xuyên không muốn đi, trong lòng lộp bộp một chút.
Quý Thính ngạc nhiên: "Đây có gì luyến tiếc, cậu ấy có thể có tiền đồ tốt đẹp tôi cao hứng còn không kịp, đến lúc đó cậu nhớ rõ giới thiệu cậu ấy với nhiều bạn bè một chút, nếu có thể tìm được bạn gái cũng không tồi, nhưng cậu phải hỗ trợ tìm một người phẩm cách tốt..."
"Cô lặp lại lần nữa!"
Phía sau truyền đến thanh âm Thân Đồ Xuyên, Quý Thính nhanh nhanh dừng lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt không cao hứng, cô biết cậu đã nghe được, dứt khoát vẫy vẫy tay: "Chúng tôi đang nói chuyện chuyện cậu đi du học, cậu cũng lại đây nghe đi."
"Cô muốn tôi tìm bạn gái?" Thân Đồ Xuyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Quý Thính bật cười: "Bạn gái là thứ yếu, trọng điểm là đọc sách biết không? Tới đại học rồi, không cho lẫn lộn đầu đuôi."
Thân Đồ Xuyên thấy cô không phủ nhận, sắc mặt hoàn toàn đen, tiến lên kéo tay cô đi ra ngoài, Quý Thính thiếu chút nữa bị quăng ngã, cô vội vàng chạy theo.
Lý Thác nhìn thấy bọn họ biến mất, đột nhiên cảm thấy sự tình không giống như cậu tưởng... Cậu như thế nào lại cảm thấy Quý Thính giống như không có ý kia với Thân Đồ Xuyên?
Thân Đồ Xuyên không nói một lời kéo Quý Thính đi ra bệnh viện, leo lên taxi đi về nhà, trong lúc đó vô luận Quý Thính nói gì cậu đều không để ý tới, cho đến khi vào trong nhà, cậu trở tay đè Quý Thính lên cửa, lạnh mặt hỏi: "Có phải trong thời gian này tôi không ở chung với cô nhiều cho nên cô tức giận?"
"Không có." Quý Thính vẻ mặt vô tội.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt càng kém: "Vậy cô có thằng người yêu khác?"
"... Cái gì thằng không thằng." Quý Thính càng là vô ngữ.
Thân Đồ Xuyên gắt gao nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu chua xót hỏi một câu: "Quý Thính, cô không thích tôi, có phải không?"
Quý Thính sửng sốt, theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên không có."
"Vậy tại sao muốn tôi đi tìm bạn gái? Nếu cô thích tôi, vì sao muốn đuổi tôi đi?" Hốc mắt Thân Đồ Xuyên đỏ lên, không phải muốn khóc, mà là tức giận.
Quý Thính ngây người một lát, lúc này mới hậu tri hậu giác kinh ngạc: "Tiểu Xuyên, cậu có phải hay không......"
"Phải, là tôi thích em." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt chắc chắn.
Quý Thính tuy rằng giờ đã đoán được, nhưng thấy cậu chính miệng thừa nhận vẫn là hoảng hốt, chỉ biết nghĩ tới trong một câu chuyện nào đó cô đã đọc có ông chú hói đầu rống giận một câu: Đứa nhỏ này, cậu là thiếu tình thương của mẹ hay sao?!
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chơi, cô suy tư nên giải thích với cậu như thế nào, liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên bắt đầu mở nút áo sơ mi. Quý Thính có chút hốt hoảng: "Cậu muốn làm gì? Cậu bình tĩnh một chút!"
"Em dưỡng tôi lâu như vậy, tôi cũng nên cho em thứ em muốn." Thân Đồ Xuyên nói, áo sơ mi quần dài đều rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại che đậy một chỗ.
Quý Thính liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái bớt, giờ phút này đúng là màu hồng phấn nhạt, chỉ cần giảm đi một ít nó sẽ hoàn toàn biến mất.
Quý Thính còn đang ngẩn người, Thân Đồ Xuyên đã nâng cằm cô lên chặn lại đôi môi của cô. Quý Thính hoảng sợ, vội vàng đẩy cậu ra một chút, bởi vì dùng sức quá lớn, Thân Đồ Xuyên lại không phòng bị, trực tiếp bị ngã ra trên mặt đất.
Quý Thính đang muốn lại dìu cậu liền thấy trong mắt Thân Đồ Xuyên một tầng lệ, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em nói không có không thích tôi hay sao, vì sao muốn cự tuyệt tôi? Kẻ lừa đảo..."
Quý Thính đang muốn nói cái gì, chỉ thấy vết bớt kia màu sắc đột nhiên đậm thêm một phân, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Thân Đồ Xuyên thấy cô chậm chạp bất động, nhận định là cô ấy không thích chính mình, rũ mắt yên lặng mặc quần áo của mình vào, chống tủ giày đứng lên, hờ hững mở miệng: "Tôi sẽ đi du học."
"Thật sự?" Quý Thính còn đắm chìm ở màu sắc biến hóa của cái bớt, nghe vậy cũng chỉ là ngơ ngẩn hỏi câu.
Thân Đồ Xuyên môi mỏng nhấp thành một đường sắc bén, không nói một lời muốn đi, Quý Thính phản ứng lại, chạy nhanh tới bắt lấy cánh tay cậu: "Không, không cho đi du học!" Màu bớt đã đậm lại như vậy, còn không phải là hận cô hay sao, tình huống như thế nào cô nào dám để người đi.
Thiếu niên vốn đang căng người, vừa nghe cô giữ mình lại lập tức nghẹn ngào: "Em đã không thích tôi, tôi lưu lại có ích gì."
"Ai nói tôi không thích cậu." Quý Thính vội kéo cậu đến sô pha ngồi xuống.
Thân Đồ Xuyên thô bạo dùng tay lau khóe mắt một chút, quay mặt đi: "Vậy vì cái gì muốn đẩy tôi ra?"
"Đây còn không phải... cậu còn chưa thành niên mà! Tôi dù là cầm thú cũng không dám xuống tay với cậu," Quý Thính thấy biểu tình cậu đã trở nên tốt hơn, cô không đợi cậu nói thêm câu nào, cố vắt hết óc ra giải thích hành vi vừa rồi, "Còn chuyện đi tìm bạn gái, tại tôi cho rằng cậu không thích tôi, cho nên muốn cậu vui vẻ mới nói vậy, sớm biết rằng cậu thích tôi, tôi tôi tôi khẳng định sẽ không để cậu tìm đối tượng!"
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, biệt nữu nửa ngày mới thấp giọng hỏi: "Tôi có thể không đi du học sao?"
"... Cậu nếu không muốn đi, vậy thì không đi, nhưng cũng không chuẩn lưu lại nội thị, cùng lắm thì tôi đi theo cậu vào đại học." Quý Thính không dám chọc cậu, sợ bớt của cậu lại đậm thêm.
Thân Đồ Xuyên lên tiếng, thanh âm càng nhỏ: "Tôi còn có bốn tháng sẽ thành niên."
"......"
* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Nhi: Tôi thành niên liền có thể làm việc trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...