Ghi âm vừa xuất hiện, mặt của thầy Tề nóng rát như bị nghiền, chà xát trên đất tới mức bắn ra tia lửa.
Sao gã ta biết được là Khương Tửu lại gian giảo như thế, còn dám ghi âm lại nữa.
Có chứng cứ, dù gã ta làm ầm ĩ cỡ nào thì kết quả vẫn sẽ bị mọi người chế giễu thôi.
Ai bảo gã ta là người khiêu khích trước?
Khiêu khích không thành còn bị đánh rớt nước mắt nam nhi.
Lúc này, phó đạo diễn cũng rất xấu hổ, hắn ta dùng ánh mắt quái dị nhìn Tề Lỗi.
Dù Tề Lỗi không nuốt trôi được cục tức này nhưng bộ dạng không còn kiêu ngạo như ban nãy, vẫn mạnh miệng nói:
"Khương Tửu, coi như cô giỏi đó!"
Gã ta trừng Khương Tửu, bụm mũi, quay người đi tìm Trần Minh mách lẻo.
Phó đạo diễn định mắng Khương Tửu thêm hai câu nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, hắn ta thấy cô đang nhướng mày.
Hắn ta nhớ tới cảnh Khương Tửu đánh ngã Tề Lỗi vừa rồi lại toát mồ hôi, khôn ngoan mà ngậm miệng lại, quay đầu đuổi theo "cha nội" Tề Lỗi kia.
"Chị Khương Tửu, chị siêu quá nha!"
Tang Điềm tiến tới, giơ ngón tay cái khen: "Sức chiến đấu đỉnh của chóp, không ngờ chị còn biết đánh võ!"
Hôm nay Tang Điềm tới trễ nên lỡ mất cảnh hay Khương Tửu dùng tay trần trèo lên lầu ba.
Khương Tửu biết cô gái này, cô và Tang Điềm đều debut kiểu ngôi sao nhí, từng hợp tác khi còn bé nhưng sau đó cũng không liên lạc gì nữa, dần dần trở nên xa lạ.
Mấy ký ức kia có chút xa xôi, Khương Tửu nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt Tang Điềm:
"Cô cũng rất giỏi, dịch vị trí đấy!"
Tang Điềm sửng sốt một hồi mới phản ứng kịp, Khương Tửu đang nhắc tới lúc Tề Lỗi phun máu mũi, Tang Điềm đã nhích người chắn màn ảnh.
Ánh mắt Tang Điềm thay đổi.
Rõ ràng khi ấy Khương Tửu quay lưng về phía màn ảnh mà, sao lại biết động tác nhỏ của mình.
Tang Điềm mím môi cười, khẽ nói:
"Em cũng không ưa gì loại đàn ông tầm thường mà ảo tưởng sức mạnh kiểu này, lúc nào cũng khoe cơ thể, hay động tay động chân còn coi thường người khác."
"Chị Khương Tửu lần này đúng là vì dân trừ hai nha, nhưng tên kia là kẻ lòng dạ hẹp hòi, e là chị sẽ gặp rắc rối mất!"
"Mức sàn của từ rắc rối không thấp thế đâu!" Khương Tửu cười đáp rồi vẫn cảm ơn Tang Điềm một tiếng.
Tang Điềm vui vẻ, đôi mắt long lanh: "Chị chất hơn mấy lời đồn kia nhiều."
"Cũng tạm thôi! Cơ mà tôi lợi hại hơn tin đồn cô nghe nhiều."
Khương Tửu nghiêm túc: "Việc phải nhẫn nhịn, không dùng một đấm đánh chết kim chủ thì hơi khó!"
Tang Điềm nói xong thì mới nhận thấy mình nói sai, sợ Khương Tửu, định giải thích thì nghe thấy Khương Tửu đáp lời, trong lòng không khỏi vui vẻ.
"Chị Khương Tửu, chúng ta add Wechat đi!"
"Được thôi!"
Tang Điềm là kiểu tự nói tự quen thuộc, là người vui vẻ nhất trong đoàn phim, hai, ba câu là kéo gần khoảng cách với Khương Tửu.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, lão Chu và mấy diễn viên hành động đi tới, vẻ mặt áy náy.
"Cô Khương Tửu, vừa rồi có lỗi với cô quá!"
Khương Tửu nói: "Không liên quan tới các vị, không cần nói xin lỗi!"
Rõ ràng Tề Lỗi đang nhắm vào cô, Khương Tửu biết các diễn viên phụ bo bo giữ mình cũng không có gì sai.
Nói trắng ra là cô và những người này mới gặp nhau hôm nay, chỉ là người xa lạ mà thôi.
Người khác ra tay giúp đỡ vốn là thứ tình cảm đáng trân trọng, phải biết ơn, còn họ thờ ơ vô tình thì cũng không có gì đáng để oán giận người ta.
"Ha ha, cô Khương Tửu đúng là độ lượng, không giống Tề Lỗi.."
"Đúng đó, không ngờ cô Khương Tửu giỏi dữ vậy.
Tôi đoán mình còn không đánh lại.."
Mấy diễn viên hành động cười ha ha.
Lão Chu lại nói: "Cô Khương Tửu, nếu sau này Tề Lỗi còn gây sự với cô, tôi bằng lòng đứng ra làm chứng, cô cứ yên tâm."
"Ban đầu là gã khiêu khích trước, sau đó còn muốn ức hiếp người khác.
Năng lực chẳng bằng ai mà còn cắn ngược, phi! Không đáng mặt đàn ông!"
Lão Chu vừa nói ra lời này, những âm thanh ủng hộ ít đi.
Những diễn viên phụ khác không muốn làm mích lòng Khương Tửu thôi, nhưng họ càng không muốn đắc tội Tề Lỗi.
Địa vị trong ngành của hai bên rất khác biệt.
Khương Tửu không để bụng thái độ qua loa của người khác, cảm ơn lão Chu một tiếng.
Cô cúi đầu coi giờ rồi đột nhiên hỏi: "Đoàn phim có bao cơm không?"
"Hả?" Tang Điềm và những người khác sửng sốt: "Có!"
"Vậy thì tốt quá, chắc giữa trưa sẽ phát cơm nhỉ?" Khương Tửu nở nụ cười xán lạn: "Nhận cơm ở đâu đó?"
Lão Chu vội đáp: "Tôi, tôi lấy giùm cô!"
Lộ Lộ vội đứng ra: "Chị Khương, để em đi!"
"Không cần không cần! Tự tôi đi, mọi người dẫn đường là ok."
Khương Tửu có chút nôn nóng, vội vã, cô nhìn Tang Điềm: "Cô muốn ăn không?"
Tang Điềm lắc đầu: "Em ăn theo chế độ rồi, cơm trưa chỉ ăn được dưa leo thôi."
Khương Tửu à một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy cô cho tôi phần của cô được không?"
Tang Điềm:? Cô ấy sửng sốt ba giây rồi gật đầu.
Khương Tửu cười vô cùng tươi, đôi mắt lai đẹp đẽ luôn tạo ra cảm giác đẹp nhưng lạnh lùng khi Khương Tửu không cười, khí thế mạnh mẽ như thể không hợp là vung tay quật ngã đối phương vậy.
Nhưng khi cười lên, đôi mắt ấy như ngập nước, tràn ngập ánh sao, như ngân hà chảy xuôi, làm người nhìn say mê.
Tang Điềm bị sắc đẹp "đánh úp" ở khoảng cách gần thế này thì vô thức nín thở, các diễn viên phụ bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
"Cám ơn, cô đúng là người tốt!"
Tang Điềm nhận được thẻ chứng nhận người tốt thì giơ tay bụm ngực, quay về xe bảo mẫu của mình gặm dưa chuột trong lặng lẽ.
Khương Tửu đi rồi thì mấy diễn viên mới châu đầu ghé tai với nhau.
"Khương Tửu trông bén quá! Tang Điềm cũng xinh nữa nhưng hoàn toàn chìm khi ở trước mặt Khương Tửu luôn.."
"Trước kia sao tôi không thấy Khương Tửu đẹp dữ vậy nhỉ?"
"Đúng là đẹp quá! Mà người có năng lực lại càng đẹp.."
Mấy diễn viên đánh võ đồng loạt run rẩy.
Có người lúng túng chen vào: "Tôi cảm thấy cô ấy đâu có giống như trên mạng đồn.."
"Chưa chắc nha, người ta là diễn viên, không chừng kim chủ có gu thế thì sao?"
"Chắc xương kim chủ kia cứng dữ nhỉ?"
* * *
Khương Tửu nhận cơm hộp, dưới ánh mắt như gặp ma của mọi người, cô chạy ra ngoài phim trường, ngồi xổm xuống bắt đầu ăn.
Cuối cùng Lộ Lộ và lão Chu cũng biết tại sao Khương Tửu lại muốn tự đi.
"Chị Khương, chị ăn hết không á?" Lộ Lộ không khỏi hỏi.
Khương Tửu lấy tận TÁM hộp!
"Sáng mới ăn lửng dạ thôi, chút này nhằm nhò gì, lãng phí lương thực mới đáng xấu hổ."
Khương Tửu vùi đầu múc cơm, cô ăn ngon quá chừng, một miếng cơm – một miếng đồ ăn, hai mắt còn nhắm lại tỏ vẻ ngon hết chỗ chê!
Như thể đang thưởng thức mỹ vị gì đó!
Lộ Lộ và lão Chu không đói bụng nhưng nhìn Khương Tửu thì tự dưng họ cũng thấy đói ngang.
Hai người cũng nhanh chóng mở hộp cơm ăn theo, đồ ăn vừa vào miệng, nét mặt cả hai trở nên buồn bực.
Mùi vị bình thường mà!
Thịt bằm xào chua ngọt, thịt xé sợi xào nấm và canh xương sườn khoai tây, món ăn cơm nhà quá đỗi bình thường mà!
Nhưng bộ dạng mê đắm của Khương Tửu cũng thật quá!
Lão Chu yên lặng ăn hết hộp cơm rồi đi mất, quay lại thì thấy Khương Tửu đã xử lý xong tám hộp cơm rồi.
Lão Chu run rẩy, gu ăn uống này đúng là đỉnh chóp!
Lộ Lộ có khẩu vị bình thường nên ăn hai miếng là bỏ.
"Em không ăn sao?" Khương Tửu hỏi.
Lộ Lộ gật đầu.
"Vậy cho chị đi!"
Lộ Lộ kinh ngạc: "Nhưng em ăn rồi á, chị Khương còn chưa no à?"
"Cũng lưng lửng thôi!"
Lộ Lộ nhìn tám hộp cơm được liếm sạch sẽ còn hơn cả chén cơm của chó thì không biết nói gì.
"Thôi để em đi lấy thêm phần nữa!"
"Không cần!" Khương Tửu lắc đầu, lấy đi phần cơm trông như chưa ai ăn trong tay Lộ Lộ rồi nói: "Em còn chưa ăn, bỏ thì tiếc lắm."
Biểu cảm Lộ Lộ trở nên quái dị, cô ấy được xếp việc làm trợ lý mới hai ngày thôi, trợ lý cũ từ chức rồi.
Nếu nói là Khương Tửu đang lập hình tượng thôi thì hiện tại không cần làm thế trước mặt cô ấy, quan trọng nhất là trông..
Khương Tửu ăn ngon quá!
Ưm..
là cảm giác hạnh phúc!
Từng miếng từng miếng, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc như ăn món ngon nhất trên đời vậy.
Lộ Lộ không chú ý tới ở cách chỗ họ ngồi không xa có một chiếc xe dã ngoại mới đậu.
Ánh mắt chàng trai nhìn Khương Tửu đang mải mê ăn cơm qua lớp kính, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...