Cửu Vĩ Miêu Yêu

“Cái gì vương chứ?” Tiêu Trúc Lan nhíu mày, nhưng Anh Hồng Húc Nhật
chẳng thèm để ý. Ông ngẩn người nhìn người mặc áo choàng lục sắc – Tông
Lữ Vấn đang từ từ hạ xuống cùng ngai vàng nguy nga: “Thật không ngờ lại
là ngươi.” Vẻ kinh ngạc lộ rõ trong lời nói của ông.

“Ông không nghĩ rằng tôi sẽ báo thù, không ngờ đến tôi là Trùng
Vương?” Tông Lữ Vấn ngạo mạn nói, cũng chẳng để mắt đến Tiêu Trúc Lan
đang ngỡ ngàng.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể được như trước sao?” Anh Hồng Húc Nhật đáp
lại, cũng ngạo mạn chẳng kém phần. “Từ thời điểm ta giết ngươi, ta đã
biết ngươi hiển nhiên sẽ không chết. Giả như ngươi không có được thân
thể bất tử, ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện đi uống canh Mạnh Bà như
vậy.”

Tông Lữ Vấn nhướn mi: “Thật khiến tôi giật mình.” Thế nhưng giọng nói của anh ta chẳng tỏ vẻ gì là giật mình, “Nghe ông nói vậy, giống như đã từng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mạn châu sa hoa? (Mạn châu sa hoa: là loại hoa bỉ ngạn màu đỏ, hoa của cõi âm. Tương truyền có rất nhiều mạn

châu sa hoa sinh trưởng dọc bên sông, là phong cảnh duy nhất chỉ có trên đường đến Hoàng Tuyền, bởi màu đỏ như lửa, cho nên được xưng tụng là
“Hỏa chiếu chi lộ”)

“Đâu chỉ một lần, ngươi không để ý thấy trong hoa viên của ta, toàn
bộ đều là mạn châu sa hoa cùng mạn đà la hoa (hoa bỉ ngạn màu trắng)
đang nở rộ sao. Chỉ tiếc hiện tại không thể thấy được chúng, ngươi xem,
đâu chỉ là hoa lá không thể bên nhau, hiện giờ hoa cùng lá một thứ cũng
chẳng thấy.”

Tông Lữ Vấn lại nhướn mi: “Cười gì chứ. Mà nếu ông thích, có thể tùy ý đến chỗ tôi hái một ít, nhưng tôi nghĩ ông chẳng có cơ hội này đâu. Có
lẽ chỉ chốc lát nữa thôi, ông sẽ được chiêm ngưỡng vô số.”

“Cũng chưa biết chừng. Biết đâu kẻ được đặt chân lên ‘hỏa chiếu chi
lộ’ ấy lại là ngươi.” Anh Hồng Húc Nhật nhàn nhạt nói, “Thế nào, chúng
ta đến ‘hỏa chiếu chi lộ’ tỉ thí?”

“E rằng chỉ có mình ngươi đấu, ngươi thừa biết rằng ta không thể
chết. ‘Hỏa chiếu chi lộ’ ấy, dù có đi ta cũng chẳng thể qua được.”

“Được, một cũng đấu.” Anh Hồng Húc Nhật nói xong liền ra ám hiệu cho Tiêu Trúc Lan.

Tiêu Trúc Lan lập tức hiểu ý.

Tông Lữ Vấn hiển nhiên không hề để ý đến động tác nhỏ này của hai
người họ, hắn lập lức biến thành một con nhền nhện, phun ra một sợi tơ
dài, hòng muốn trói Anh Hồng Húc Nhật. Hành động của Tông Lữ Vấn rất
nhanh, chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng do đã có sự chuẩn bị từ trước,

chỉ đợi Tông Lữ Vấn phóng tơ đến, Anh Hồng Húc Nhật liền nhẹ nhàng nhảy
lên, tránh được độc công kích của hắn.

“Hừ, quả không hổ danh xuất thân là sát thủ, cư nhiên có thể tránh
được ‘chí độc thiên ti’ của ta! Thế nhưng ngươi cũng chẳng phải là sát
thủ gì, chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi.” Tông Lữ Vấn cười lạnh.

“Tiến đến đi!” Anh Hồng Húc Nhật thản nhiên nói.

“Bách điệp phi vũ! Biên bức quần quần! Độc công man bộ!” Lệnh theo đó được truyền đi, Tông Lữ Vấn càng lúc càng nôn nóng, trong mắt đã vằn
lên tơ máu. Thế nhưng Anh Hồng Húc Nhật thân thủ phi phàm, đối phương
tung nhiều chiêu như vậy nhưng trên người ông một vết thương nhỏ cũng
không có.

“Hắc phong dũng động! Phi điểu bàn toàn!”

“Ta khuyên ngươi đừng phí công nữa. Mau cút về cái gì rừng rậm của
ngươi đi, hôm nay người đã làm số lượng thủ vệ của rừng rậm giảm xuống
kha khá rồi đấy, thật là, cũng sớm đã có người để lộ ra tin tức rồi.”

Anh Hồng Húc Nhật nói, một bên né con dơi đang bay đến: “Nói đi nói lại
ngươi cũng vẫn cứ như thế hung hăng?”

Dường như Tông Lữ Vấn chẳng để câu nói sau cùng ấy vào tai: “Hừ, ta
đã biết trước các ngươi thông đồng với nhau. Em trai ta, nó làm gì có
dũng khí mà tự mình tranh đoạt vương vị với ta. Nhưng bọn người kia quả
thực đã hành động, thật xui xẻo. Ta đã sớm cài gián điệp trong bọn
chúng, quân hôm nay ta mang đi, toàn bộ đều là kẻ ta cho tâm phúc. Đám
‘tâm phúc’ này, thực chất chỉ là những kẻ dối trá.”

“Cái gì ~ không thể nào!” Anh Hồng Húc Nhật kinh hãi.

Tông Lữ Vấn ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có gián điệp?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận