“Chết, hoặc trở thành người của ta. Chọn lấy một mà thôi.”
Nịnh Nhi nhìn mặt đất trầm tư, cô cũng không phải đang tự hỏi vấn đề
này, dương nhiên là chọn chết rồi. Cho dù Doãn Hạc Lam không thích cô,
cô cũng muốn vì hắn mà giữ mình trong sạch.
Cô tự hỏi, sau khi cô bị giết, sẽ lại nhận được một sinh mệnh mới,
nhưng chính yếu là cô vẫn ở tại nơi này, càng không thế lại lãng phí một cái mạng đi.
Nịnh Nhi đảo đôi mắt ngọc, nhìn thấy trên mặt đất gần đó có một thanh kiếm. Tốt rồi, thời cơ đã tới.
“Chết.” Nịnh Nhi bình tĩnh trả lời.
Au Dương Thước lại lộ ra nụ cười gian trá: “Xác định?”
“Phải.”
Ánh đao chợt lóe lên, máu tươi bắn lên người, hoàn hảo không tổn hao gì.
Âu Dương Thước còn chưa kịp giật mình, Nịnh Nhi liền chồm hổm hiện
thân trên thanh chủy thủy của hắn, thuận tiện tay kia cầm lấy thanh kiếm dính máu trên mặt đất.
“Ngươi sao lại không chết?” Âu Dương Thước hét lớn, nhưng Nịnh Nhi
chẳng thèm để ý tới, thoát thân quan trọng hơn, cứu Anh Hồng Ngải Nhã ra đã rồi nói sau. Bởi hiện tại, rất nhiều người máy đang tiến lại gần.
Dùng kiếm không phải sở trường của cô, Nịnh Nhi có thói quen hóa thành miêu yêu chiến đấu.
Thở dài một hơi, chuyện đã tới nước này, nếu không dùng hết toàn bộ khí lực chỉ e không qua nổi.
“Hóa miêu.” Nịnh Nhi thầm nghĩ.
“Meo meo ~” Nịnh Nhi lười biêng kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng dùng móng vuột hạ đám người máy.
Trên đời này còn có cả chuyện trùng hợp đến vậy, lúc Nịnh Nhi phóng
vuốt tới, khống chế ngay tên người máy nắm đường dây. Cho nên khi không
ai kịp phản ứng, Nịnh Nhi đã có một tay đồng lõa.
“Mau nhấn nút ngủ đông!” Âu Dương Thước và Nịnh Nhi bận đánh nhau, mệnh lệnh này do người máy nói.
Đáng tiếc, mặc dù là người máy thông minh, nhưng suy nghĩ cũng không
thể bằng con người. Mà Âu Dương thước cũng không thể ra lệnh, cho nên
nháy mắt đã có khá nhiều người máy ngã xuống đất.
Âu Dương Thước hung tợn mắng một tiếng, sau đó nói với Nịnh Nhi: “Hôm nay coi như ngươi gặp may, chỉ phải đối phó với một mình ta. Nhưng cho
dù là chỉ có ta, ngươi cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi!”
“Hừ.” Nịnh Nhi hừ một tiếng.
Chủy thủ của Âu Dương Thước đâm vào cánh tay trái của Nịnh Nhi, máu tươi theo cánh tay cô nhỏ xuống, nhuốm đỏ mặt đất.
Nịnh Nhi phóng vuốt tới, liền bị hắn khẽ ngăn lại: “Nhìn xem, ngươi đã đến thế này, đừng có làm chuyện không lượng sức.”
Nịnh nhi đột nhiên nhảy phóng qua đầu hắn, Âu Dương Thương vội xoay người, trên áo bị thủng một lỗ, máu tươi chảy ra.
Âu Dương Thước cười lạnh một tiếng, mắt hơi nheo lại. Hắn nhẹ nhàng
thở dài một hơi, tay trái hơi nhấc lên, một chuỗi phi tiêu vô lực bay
ra, bởi không có chút khí lực liền bị Nịnh Nhi dễ dàng chặn lại.
“Ngươi thắng, mang cô ấy đi đi.” Âu Dương Thước ngồi xuống trên mặt đất, thản nhiên nói.
Nịnh Nhi để lại trên mặt đất một ít vải cùng dược phẩm chữa trị.
Âu Dương Thước thản nhiên cười, nụ cười dưới ánh nắng chói chang thật chói mắt: “Ngươi muốn đến gia tộc Anh Hồng sao.”
“Nếu không còn nơi nào có thể đi.”
“Cẩn thận. Bọn họ nhất định không đơn giản như ngươi nghĩ.”
“Lời này của ngươi là có ý gì.”
“Không có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...