Băng Nịnh Nhi hoàn toàn tuyệt vọng.
Lương Khâu Nguyệt kia, Nịnh Nhi biết cô ta chẳng có chút tốt lành
nào, kết quả tự dấn thân đến chỗ quỷ quái chẳng rõ là nơi đâu này.
Một con người, một con yêu quái, một con vật, thậm chí cả một đồ vật cũng không có, chỉ có những dấu chân của cô.
Nịnh Nhi bỏ đi đã khá lâu nhưng không gian dường như cố ý đùa bỡn cô, cô cảm giác đi đã nửa ngày, đừng nói những thứ khác, cả những bụi gai
này đều không hề thay đổi.
“Để cho ta chết đi coi như xong ~ Công Lương Dịch, bây giờ thôi thật
hâm mộ ngài a ~” Nịnh Nhi thì thào, cô bây giờ vừa khát lại vừa đói, cố
gắng hết sức để không gục ngã.
Mình phải đi đến đâu đây? Chẳng lẽ điều này cũng là cạm bẫy của hồ
yêu sao? Nhưng Lương Khâu Nguyệt cũng đã gặp rồi, rất có thể cô ta đưa
mình đến đây cũng nên. . . . .
Nịnh Nhi thật sự không còn chút sức lực, để cho ta chết đi coi như
xong. . . . Nịnh Nhi nghĩ, cô nằm ở trên mặt đất, hai mắt nhắm lại.
Không được, không thể ngủ. . . . . Nịnh Nhi lại nghĩ, nhưng mí mắt chẳng nghe lời, nặng nề trĩu xuống, không mở ra nổi.
Nếu bây giờ gặp phải ai thì biết làm sao. . . . Không được, không thể ngủ. . . . . Tuyệt đối không được ngủ. . . . .
Cơn buồn ngủ chậm rãi cuốn cô vào, ranh giới giữa ngủ hay thức dần nhòa đi.
Ngủ một giấc đi ~ Nịnh Nhi thật sự không cưỡng được, gục trên mặt đất.
Không biết bao lâu đa trôi qua, Nịnh Nhi cảm giác gió bên tai có chút kì lạ. Nơi Này vốn một ngọn gió cũng không có, nhưng hiện tại gió thổi
rất mạnh.
Nịnh Nhi khẽ giật giật lỗ tai, meo meo, cái nơi quỷ quái kia thật chẳng thay đổi.
Trăm phần trăm là có người tới, Nịnh Nhi nghĩ, nhưng bất dắc dĩ chính cô cũng không biết người ấy đang ở ngay bên cạnh mình, cho dù là ti hí
cũng sẽ bị lộ.
Nịnh Nhi cản thận nghe ngóng động tĩnh của người đó, dường như là bán nhân? Dù sao cũng không phải yêu tộc, nghe giọng bọn họ nói chuyện có
vẻ giống như là người của Càn quốc.
Bởi vì bọn họ ở cao hơn nên Nịnh Nhi chỉ nghe được vài câu: “. . . . Ngươi kêu một cái. . . . Nhìn thấy ngươi thì làm sao?”
“Ngươi thì. . . . ngu ngốc. . . . Sẽ biết. . . . .”
“Như thế nào. . . . Hỏi. . . . . .”
“Ai có thể tìm được. . . . . . SB. . . . .”
Nịnh Nhi nghe hoàn toàn không hiểu cái gì với cái gì.
Nhưng lúc sau, cô nghe được thêm những lời nghi hoặc khó hiểu: “Tiểu
tử Doãn Hạc Lam. . . . .Cuối cùng cũng có ngày. . . . Cùng một nhà cũng
không phải điều tốt. . . . .”
Có chuyện gì lại bắt giam Doãn Hạc Lam? Nịnh Nhi cảm thấy đầu nghiêng ngả, cô muốn ngủ, nhưng vừa nghe đến ba chữ “Doãn Hạc Lam” kia, cơn
buồn ngủ ngay lập tức tan biến.
Nịnh Nhi cảm giác hai người kia ngồi chồm hổn, một trong số đó nói: “Làm đi. Cô ta sắp tỉnh.”
Nịnh Nhi sợ tới ngừng thở, nhưng trong lòng lại không khỏi buồn bực: làm, làm cái gì chứ?
Thì nghe tên còn lại nói: “Chỉ hy vọng Doãn Hạc Lam không cần phải biết.”
“Hắn đã biết thì có thể làm gì?” Người nọ tùy tiện nói, “Chẳng lẽ ngươi không muốn xả thân vì bang chủ?”
“Không, không phải! Bang chủ lúc đó chẳng phải đã dặn không để cho
tiểu tử Doãn Hạc Lam kia biết sao.” Tên còn lại mau miệng giải thích.
“Hừ, chung quy cuối cùng cũng sẽ biết. Ngươi nếu không có gan, về sau cũng không cần dùng tới nữa.”
“Đừng, đừng. . . . . Cầu xin ngươi. . . . .” Tên còn lại nhất thời thất kinh.
“Hừ, cầu ta thì ích gì? Đi mà van xin bang chủ! Tránh ra!” Người nọ
hung hăng nói tiếp, sau đó đi nhanh về phía Nịnh Nhi. Cô chưa kịp phản
ứng đã liền hôn mê, tám mươi mốt cái mạng lại giảm đi một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...