Nịnh Nhi quyết định sẽ lại hướng Doãn Hạc Lam tỏ tình.
Cho dù Doãn Hạc Lam không thương cô cũng được, cho dù ngoài mặt cô
không nhắc tới cũng không làm gì, tóm lại cô sẽ không từ bỏ dù chỉ còn
một tia hy vọng. Cô yêu Lam, cô bất tri bất giác đã yêu Lam, yêu đến vô
phương, yêu đến đau lòng. Dẫu đến cuối cùng Lam một cái cũng không quay
đầu lại, Nịnh Nhi cũng nguyện ý. Cô chỉ cần lẳng lặng bảo hộ hắn, ở phía xa nhìn hắn, chỉ cần như vậy thôi cũng đã mãn nguyện. Bởi cô biết tình
cảm Lam đối với Khốc Băng Lãnh cùng tình cảm của cô dành cho hắn là
giống nhau, yêu đến đau lòng, yêu không thể nào thoát khỏi. Bọn họ đều
là những kẻ si tình trong thiên hạ, vì tuy đuổi tình yêu của mình mà
không ngại hết thảy mọi thứ. Đáng tiếc là người bọn họ yêu, vĩnh viễn
vĩnh viên, cũng không quay đầu lại. Cho dù có quay đầu lại rồi, cũng chỉ có thể ở phía sao bọn họ vui vẻ nói, ***, ta yêu ngươi.
Nhưng đã thực rõ ràng, kết cục cuối cùng chỉ có thể là như thế này.
Bọn họ vẫn như trước kiên trì với ‘tình yêu’ của chính mình. Bất giác,
bọn họ yêu đối phương đến bỏ qua mọi ràng buộc, yêu đến chính mình mất
phương hướng, nhưng vẫn là như trước, rất yêu. Bọn họ, đều là kẻ si tình trong thiên hạ.
Doãn Hạc Lam cho dù mất di gia tộc, lựa chọn chính mình lưu lạc, cũng kiên trì yêu thương Khốc Băng Lãnh, cớ gì Nịnh Nhi lại không thể. Tuy
không có gia sản như Doãn Hạc Lam, nhưng tình cảm đối với Doãn Hạc Lam
còn nhiều hơn, còn sâu hơn tình cảm Doãn Hạc Lam dành cho Khốc Băng Lãnh cố chấp. Một lần không được, cô nguyện ý thử lại một lần, vĩnh viễn
vĩnh viễn không được, cô sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn bảo vệ hắn.
o0o
Gia tộc Doãn thị
“Tộc trưởng đại nhân, ngoài của có một vị tiểu thư xin gặp ngài.” Diệp thư kí nói.
“Một vị tiểu thư?” Doãn Hạc Lam lặp lại lời nói của nàng, không có
khả năng là Băng Lãnh, vậy là ai? Chẳng lẽ là người ngày đó nói với hắn
rằng cô thích hắn? Không hiểu sao Doãn Hạc Lam cảm thấy cô ngày đó hướng hắn thổ lộ chỉ là thuận miệng nói cho vui, ý tưởng này bị gạt bỏ còn
nhanh hơn so với ý nghĩ về Băng Lãnh.
Doãn Hạc Lam ra ngoài thật mở to mắt – thật sự là người ngày đó hướng hắn bày tỏ.
Nịnh Nhi biến thành hình dạng con người, cô nghĩ nếu vẫn không được
sẽ liền biến thành miêu yêu, giống mèo một chút lại có chút quan hệ, chỉ cần hắn thích là tốt rồi.
“Anh ~ chào anh ~” Nịnh Nhi có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ nói.
“Có chuyện gì sao?” Doãn Hạc Lam lạnh lùng.
“Anh ~ vẫn còn yêu bạn gái cũ sao?” Không hiểu sao Nịnh Nhi lại hỏi việc này.
“Lại là thế nào? Không phải lại thì sao? Cô tại sao lại biết những
điều này?” Doãn Hạc Lam nhìn bộ dáng của cô, đột nhiên có ý nghĩ — cô có thể là gián điệp của gia tộc Thần thị.
“Em ~” Nịnh Nhi không ngờ hắn sẽ hỏi việc này, cũng không thể nói
mình là miêu yêu. Chính cô đã đồng ý với Tế Lăng Nhi sẽ không tiết lộ.
“Hừ, còn nhiều bí mật như thế mà còn nói muốn cùng tôi kết giao sao.” Doãn Hạc Lam cố ý nói khích.
“Em ~ Em sẽ nói.” Nịnh Nhi nóng nảy đáp: “Thực ra ~ em chính là Băng
Nịnh Nhi, em là một miêu yêu. Ý em là, em vốn là con người, ngày đó em
gặp một miêu yêu, cô ấy tên là Tế Lăng Nhi. . . . . .” Nịnh Nhi sợ sẽ
lại đánh mất cơ hội này, vội vàng giải thích. Cô đem tất cả những bí mật của mình, một năm một mười nói rõ cho Doãn Hạc Lam.
“Tôi không tin.” Doãn Hạc Lam khinh miệt nói. Bất kể người nào cũng không thể tin một chuyện li kỳ đến thế.
“Thật mà!” Nịnh Nhi khẩn trương đến mức trên trán đã lấm tấm mồ hôi,
thậm chí còn biến thành mèo cùng miêu yêu cho Doãn Hạc Lam xem.
Những tưởng sau khi nói cho Lam hết thảy, hắn sẽ tin tưởng cô, nhưng cô đã lầm rồi. Cô đã nghĩ tình yêu quá đơn giản rồi.
Sau khi lẳng lặng nghe xong, Doãn Hạc Lam lạnh lùng thốt lên: “Cô cho rằng miêu yêu cùng nhân có thể kết giao, kết hôn sao? Huống hồ nếu cô
là mèo của nàng, hẳn cô phải biết rõ tình cảm của tôi.”
Lời này giống như một mũi kiếm vô hình xuyên thấu trái tim Băng Nịnh. Giây phút ấy, tim của cô như ngừng đập. Giây phút ấy, cô hiểu được,
tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...