Hi, tại sao lại nói cho anh ta biết? Anh thừa biết mẹ không cho mà.” Băng Lãnh nằm trên ghế sa lông nói.
Thần Hi nhẹ nhàng vuốt mái tóc Băng Lãnh, nhu tình bên tai nàng nói:
“Cho dù chúng ta có nói, không phải hắn cũng không tin sao.”
“Lúc đó chẳng phải đã nói cho anh ta rồi sao? Em không muốn làm mẹ tức giận.”
Thần Hi tham lam ngửi hương thơn phảng phất của Băng Lãnh: “Yên tâm,
Băng Lãnh, cho dù mẹ có biết, là anh sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ không
liên quan.”
Băng Lãnh nhất thời cảm động vô cùng: “Hi, anh thật tốt. . . . .” Nói xong liền đưa tay cởi vạt áo của hắn. . . . . .
o0o
Doãn Hạc Lam một mình trong mưa, tựa hồ như muốn cho cơn mưa này dội chết hắn.
Khi nãy hai người họ tư thế ám muội cùng nhau vào phòng, hoàn toàn
coi hắn không tồn tại. Trong lòng Doãn Hạc Lam biết bọn họ cố ý muốn
chọc tức hắn, nhưng vẫn là không có một chút tư vị.
Hắn không rõ bọn họ đã phát triển đến bước kia, là muốn kết hôn? Hoặc là vị hôn (chưa cưới)? Hay là. . . . . .đã có con? Trường hợp cuối cùng tỷ lệ rất thấp, bởi Doãn Hạc Lam trung bình một tuần đều gặp Khốc Băng
Lãnh một lần.
Kỳ thực hiện tại trong lòng Doãn Hạc Lam mơ hồ đã có tư tưởng muốn
buông lơi tình cảm với Khốc Băng Lãnh, nhưng loại tình cảm mơ hồ này lập tức bị Doãn Hạc Lam xua đi: không thể nghĩ như vậy, Doãn Hạc Lam, chỉ
cần có một tia hy vọng thì không được từ bỏ.
Thời điểm Doãn Hạc Lam đau lòng nhất, trong bụi cỏ có một đôi miêu nhãn sáng ngời đang nhìn hắn, cũng mang thâm tình như vậy.
Sau khi nghe xong những lời trưởng lão chỉ dạy, Nịnh Nhi liền quyết
định một việc mà sau này cả đời cô cũng không bao giờ quên được – cô
phải về nơi đây. Nếu về đây, còn có thể có cơ hội gặp Lam; nếu ở luôn
tại yêu tộc, dù có trưởng lão bảo hộ, nhưng Tề trưởng lão chỉ là một
người, mà yêu tộc thì có rất nhiều trưởng lão khác cùng tộc trưởng, tất
cả đều bài xích cô. Ngoài điểm này, lỡ nếu có tên hùng miêu yêu nào nhịn không được đem cô cưỡng gian, ép cô gả cho hắn, như vậy Doãn Hạc Lam sẽ càng không cần cô.
Nịnh Nhi nhìn Doãn Hạc Lam phía xa, trong lòng nhớ quá. Vẫn cứ như
vậy nhìn hắn, lẳng lặng nhìn hắn, cảm nhận sự hiện hữu của hắn. . . . .
o0o
Trong phòng.
“Hi, nếu. . . . Nếu anh ta vẫn cứ quấn lấy em thì làm sao đây?” Khốc Băng Lãnh ôn nhu nhìn Thần Hi nói.
“Vẫn quấn quít lấy em?” Thần Hi nói.
“Ừ, hắn tốt xấu quấn quít lấy em, bức em. . . . Bức em. . . . . .”
Băng Lãnh ‘nói không được nữa’, nhìn đến Thần Hi, hắn liền lập tức hiểu
được ý của nàng.
“Hừ, Doãn gia bọn họ, một đám chẳng tốt lành gì. Lại là cường gian,
lại là bức hôn, tiếp theo sẽ còn làm ra chuyện gì nữa đây.” Thần Hi
khinh bỉ nói.
“Băng Lãnh, em yên tâm, nếu hắn lại dám làm gì em, em không cần nói, đầu hắn cũng sẽ rơi xuống đất.” Thần Hi an ủi.
“Đầu rơi xuống đất sao? Không cần đâu, chỉ cần đừng để em thấy anh
ta, đen anh ta biến thành yêu được rồi.” Băng Lãnh như có điều suy nghĩ.
“Được, tất cả đều nghe theo em. Băng Lãnh em nói gì anh đều nghe theo hết thảy.” Nói xong Thần Hi liền ngậm đôi môi đỏ mọng của Băng Lãnh.
Kỳ thật Băng Lãnh làm vậy là muốn giúp cho Nịnh Nhi. Nếu Doãn Hạc Lam biến thành yêu, Băng Lãnh cư nhiên sẽ không cùng một con yêu kết hôn.
Đến lúc đó, yêu cùng yêu kết hôn, tự nhiên liền giúp được Nịnh Nhi.
o0o
Gia tộc Khốc thị.
“Hôn sự của Băng Lãnh cùng Thần Hi của Thần thị ra sao rồi?” Khốc Khê Nhi hỏi.
Lương bí thư vội vàng đáp: “Tiểu thư cùng tiên sinh nói bọn họ đang tuổi thanh xuân, tạm thời sẽ không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Việc nên làm. . . . . . Cũng đã làm sao?” Khốc Khê Nhi lại hỏi.
“Đều đã làm, chỉ thiếu một chút hình thức.” Lương bí thư đáp.
“Tốt. Như vậy tạm thời không cần kết hôn. Khi nào cần thì nên triệu tập các nơi làm tốt cái hôn lễ này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...