Đường Môn là một tổ chức tối thần bí.
Nửa chính nửa tà, độc lai độc vãng, nan giải nan phân. (không thể giải thích rõ)
Vương Tiểu Thạch bị Đường Môn khống chế, bắt giam tại tổng đàn Đường Môn.
Thích Thiếu Thương vẫn luôn điều tra tung tích của Vương Tiểu Thạch qua nhiều đường, cả hắc đạo lẫn bạch đạo.
Giờ Thích Thiếu Thương một kiếm giơ cao hướng thanh thiên, nhưng còn thiếu tinh thần hăng hái thưở bần hàn. Địa vị cao rồi ý chí không thắng nổi hàn vi.
Hắn nhất định phải đem Kim Phong Tế Vũ Lâu trả lại cho Tiểu Thạch.
Thích Thiếu Thương thở dài, “Không biết Tiểu Thạch hiện giờ ra sao.”
Cố Tích Triều cười cười, “Thật là kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?”
“Hễ cứ là kiếm khách nổi danh đều phải bị Đường Môn bắt đi. Từ Tiêu Thu Thủy, Phương Ca Ngâm, giờ đến Vương Tiểu Thạch.”
“Đại khái thì nữ tử Đường Môn cũng là mỹ nhân.” Thích Thiếu Thương híp mắt, khẽ mỉm cười.
Cố Tích Triều lạnh lùng nói, “Kiểu này chắc chắn sẽ có ngày ngươi bị Đường Môn tóm.”
Thích Thiếu Thương không sợ chết nói, “Đường Phương, Đường Cừu đều là mỹ nhân vang danh võ lâm. Hiện giờ lại có Đường Ngũ tiểu thư Đường Yến, Xà Hạt Mỹ Nhân a…”
Cố Tích Triều bình tĩnh nhìn Thích Thiếu Thương, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang khó đoán.
“Thích đại hiệp nhất phái anh hùng khí khái, mỹ nhân rắn rết tự nhiên ái mộ.”
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều tức giận rồi.
Hắn mau mở miệng, “Nhưng ta không thích rắn rết mỹ nhân, người ta thích chính là…”
Mắt trừng lên nhìn Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lạnh lùng hỏi, “Ngươi thích chính là…?”
“Người ta thích, tâm ngoan thủ lạt, luôn lạnh như băng, còn luôn mắng ta ngu…”
“Thích Thiếu Thương, không phải ta nói ngươi ngu, mà là ngươi đánh chết cũng không khôn lên nổi…” Nói còn chưa dứt, Cố Tích Triều liền đỏ mặt.
Quả nhiên, ánh mắt của Thích Thiếu Thương tràn ngập ý cười, “Cố công tử, ngươi thừa nhận là ngươi.”
Nghiêng đầu quay đi, Cố Tích Triều không nói lời nào.
Thích Thiếu Thương cười vui vẻ, hắn nhìn sang bên cạnh. Khóe mắt, đuôi mày của Cố Tích Triều đều thoáng cụp xuống mềm mại.
Cố Tích Triều luôn lạnh như vậy, lạnh hơn người trong đêm đông bội phần.
Hắn còn giống một đại điêu hung mãnh, hung hăng ngay cả với người nuôi dưỡng cưng chiều mình.
Người thiếu niên dưỡng ưng kia, lúc cho phép hùng ưng cất cánh hiên ngang thiên địa, lòng nghĩ gì?
Ưng hướng trời cao, trong chớp mắt khiến hắn nghĩ tới Cửu Vạn Phong hừng hực khí thế hướng về bầu trời phía trước.
Hiện giờ, thiếu niên này vẫn là lạnh lùng,trong trẻo như nước, chỉ khi đối mặt hắn mới có nét ôn nhu.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên hiểu được một sự tình.
“Làm thế nào mới có thể giúp đệ cất cánh bay cao?” Hắn bỗng nhiên chân thành hỏi Cố Tích Triều.
Vì thế Cố Tích Triều rốt cục hiểu vì sao hắn dù đã gặp qua không ít người, đi qua không ít con đường, thiên địa đông tây nam bắc, hắn đều muốn dây dưa với Thích Thiếu Thương.
Chỉ có Thích Thiếu Thương luôn một lòng phù trợ hắn bay cao.
Lần đầu tiên gặp lại, Thích Thiếu Thương trong mắt Cố Tích Triều như đang đứng giữa một trận cuồng phong, hùng tâm vọng ngàn dặm xa.
Hắn trọng dụng để mình đảm nhiệm chức Đại Trại Chủ, để mình phù trợ hắn bay cao. Hắn không để cho mình mai một ở chốn quê mạt nào.
Dù đã phản bội hắn, nay gặp lại, hắn vẫn bỏ qua tất cả mà phù trợ mình tung bay.
Hắn luôn sợ chính mình bay sẽ không đủ cao, không đủ xa.
Vì thế Cố Tích Triều bỗng nhiên giật cổ áo Thích Thiếu Thương, dí hắn ngồi xuống cạnh mình, “Cùng nhau phi sao?”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, ánh mắt to to tròn tròn, má lúm đồng tiền thật sâu nhợt nhạt, “Đó là đương nhiên.”
Cứ thế, hắn tiến tới như sắp chiếm lấy đôi môi của Cố Tích Triều, nhưng rốt cục lại chỉ hôn lên thái dương.
“Một năm kia ta làm gẫy kiếm của đệ, đoạt Tiểu Phù của đệ, Hồng Lệ đang giữ, nói là một ngày kia muốn dùng chính Tiểu Phù của đệ đoạt mạng đệ.”
Cố Tích Triều khẽ nâng mi, Thích Thiếu Thương biết, đây là nỗi hận của Hồng Lệ, cũng là nợ của Cố Tích Triều.
“Chính là, chúng ta vẫn hòa một cái mệnh —— năm đó ta là người bảo hộ cho đệ, tội của đệ ta phải gánh nửa phần trách nhiệm. Hiện giờ, quan hệ của chúng ta như vậy, ta đương nhiên là cùng đệ liên mệnh đồng lòng.
“Tức Hồng Lệ nếu muốn giết ta, ngươi sẽ làm sao?” Cố Tích Triều vẫn không quay đầu lại, không nhìn Thích Thiếu Thương.
“Chúng ta một người nửa cái mạng để cho nàng giết, còn lại nửa cái mạng, hai người bên nhau, cũng đủ sống hết kiếp này.”
Cố Tích Triều thản nhiên nở nụ cười. Hắn quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương, “Ta ghi nhớ lời ngươi nói.”
Thích Thiếu Thương cũng cười giống như tiểu hài tử được tặng kẹo bọc đường, “Tự tự vi thực, thương thiên khả chứng.” (Từng chữ là thật, trời cao chứng giám)
Sĩ vi tri kỷ giả tử (kẻ sĩ chết vì tri kỷ), huống chi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt đã tâm niệm người kia là tri âm.
“Tích Triều, nhân sinh trăm năm, chỉ cầu mong không phải hối hận, cầu mong gặp được một tri kỷ. Gặp đệ rồi, ta dứt khoát thưởng thức đệ, ta dứt khoát yêu thương đệ. Ta không hối hận.”
Thích Thiếu Thương hối hận rất nhiều chuyện.
Hắn hối hận năm đó rời khỏi Phích Lịch Đường, hối hận đã lãng phí thanh xuân của Tức Hồng Lệ, hắn thậm chí hối hận đã đi trêu chọc Lý Sư Sư.
Điều hắn hối hận cuối cùng tại sao đêm đó không thể giữ Cố Tích Triều lại.
Cố Tích Triều cầm tay hắn. Đây là Cố Tích Triều lần đầu tiên chủ động nắm tay Thích Thiếu Thương.
“Ta hối hận lúc trước đã lĩnh nhiệm vụ giết ngươi, lại không hối hận gặp ngươi ta hối hận lúc trước đuổi tận giết tuyệt, lại không hối hận dây dưa không ngớt cùng ngươi ta hối hận ta thích Vãn Tình mà lại hại nàng vì ta vong mạng, lại không hối hận hiện giờ chính mình đã hối hận. Thích Thiếu Thương, có ngươi cùng ta đồng sinh cộng tử, ta không tiếc nuối.”
Cố Tích Triều không phải là kẻ hay bộc lộ tâm tình.
Hắn khinh thường những kẻ giảo ngôn biện hộ.
Nhưng là hắn rốt cục hiểu, nếu là yêu đến cực điểm, lại muốn cùng người mình yêu nói những lời này.
Có lẽ lời nói chẳng phải văn chương cẩm tú, nhưng nhất định phải nói cho hắn biết.
Tuy rằng biết mặc dù không nói hắn cũng sẽ biết, nhưng vẫn muốn nói với hắn.
Ta chưa bao giờ hối hận đã gặp ngươi, đó là điều dứt khoát nhất kiếp này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...