Cố Tích Triều chính là người như vậy. Khi hắn toàn tâm toàn lực hận một người, hắn sẽ không ngại ngần, dù phải dùng vạn mã cũng quyết thiên lý truy sát người kia.
Khi hắn toàn tâm yêu một người, hắn sẽ kính dâng toàn bộ tài hoa của mình cho tình nhân.
Cho nên, Cố Tích Triều vĩnh viễn không thể xưng hùng xưng bá.
“Tình” một chữ, kìm giữ hắn.
Cố Tích Triều thật giống tay hào kiệt giang hồ Liễu Tùy Phong.
Nhưng Cố Tích Triều so với Liễu Tùy Phong may mắn hơn.
Cố Tích Triều gặp, không phải Lý Trầm Chu, mà là Thích Thiếu Thương.
Mà Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà trong lòng thở dài.
Hắn biết, đợi cho thế sự bình ổn, có lẽ Thích Thiếu Thương sẽ từ bỏ vị trí Long Đàn Chủ này.
“Tình” một chữ, dìm chặt Thần Long dưới bể sâu.
Kỳ thật, như vậy có gì là không tốt.? Thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ. Tri âm liên thủ, sao nhất thiết phải là hồng phấn nữ lang?
“Dương Tổng Quản, phiền ngài tìm cho ta tư liệu về Đường Môn được chứ?” Cố Tích Triều lại nói một câu.
Thích Thiếu Thương cho phép Cố Tích Triều tùy ý đi lại trong Kim Phong Tế Vũ Lâu… Tư liệu cơ mật cũng không thèm đề phòng.
Đây là kiểu tín nhiệm gì?
Tô Mộng Chẩm nếu không nghi ngờ huynh đệ, cũng đối với Bạch Sầu Phi có đề phòng. Thích Thiếu Thương rõ ràng từng bị phản bội, lại vẫn tin tưởng vô điều kiện như xưa.
Chỉ đối với Cố Tích Triều.
Dương Vô Tà gật gật đầu, lục trong đống tư liệu tập về Đường Môn, đưa cho Cố Tích Triều.
“Cố công tử, Lâu Chúa đâu?”
“Không biết.” Cố Tích Triều vùi đầu đọc tư liệu.
“Cố công tử mà cũng không biết Lâu Chúa ở đâu sao?” Dương Vô Tà nở nụ cười bỡn cợt
“…” Khóe miệng Cố Tích Triều cũng khẽ nhếch, “Đại khái là ở quán rượu.”
Thích Thiếu Thương đang trong một lều trà phía tây thành Biện Lương.
Quán trà rách nát vùng ngoại ô, không có trà gì ngon, cũng không có không khí ấm áp của lầu cao.
Thích Thiếu Thương lại nhất định phải ngồi trong lều trà rách nát này, chậm rãi nhìn chủ quán trà.
Bọn họ quả nhiên là huynh đệ, huynh đệ thân —— răng cửa vẫn thò giống chuột, từ nhỏ đã giống, lớn lên lại càng giống chuột.
Cao Kê Huyết mở chính Kỳ Đình tửu quán, Cao Kê Tràng mở Kỳ Đình trà bằng (lều).
Một quán ở biên quan. Cái lều lại đóng trong thành.
Thích Thiếu Thương vừa nghe nói thành ngoại có Kỳ Đình trà bằng, hắn biết ngay trà bằng này cùng Kỳ Đình Tửu Quán tất có liên hệ.
Sau khi nghe ngóng, quả nhiên chủ trà bằng Cao Kê Tràng là thân đệ đệ của lão Cao Kê Huyết kia.
Vì thế Thích Thiếu Thương tất nhiên sẽ tới nơi này uống trà. Kỳ Đình một cái tên, mặc dù không có rượu, cũng có tình cảm ấp ủ từ xưa kia.
Rách nát như nhau, chưởng quầy cũng lòng dạ hiểm độc như nhau. Một chén trà nhỏ tí cũng tính đến 5 lượng bạc, cứ như là hắn ngồi uống trà Long Tĩnh pha nước ôn tuyền chứ không phải thứ trà nhạt tuếch thông thường.
Nhưng Thích Thiếu Thương cứ như trúng tà, luôn đến nơi này.
Ngồi một mình giữa trời chiều, trời chiều bao phủ, đoạn trường nhân, tại thiên nhai.
Nhưng hôm nay Thích Thiếu Thương đến không phải để uống trà, cũng không phải cảm hoài, hắn đến đòi rượu.
Cao Kê Tràng là đệ đệ của Cao Kê Huyết, mà Cao Kê Huyết chỉ bán duy nhất một loại rượu.
Thích Thiếu Thương đến chính là để đòi loại rượu này.
Uống xong từ đầu xuống thân đều bốc hỏa, sẽ làm người muốn gảy đàn, người muốn múa kiếm.
Sẽ làm người muốn gọi tên một người.
Sẽ làm người muốn say, thật sự say, an tâm mà say.
“Cao chưởng quỹ, bán cho ta vò Pháo Đả Đăng trong tủ áo kia đi.”
“Không bán.”
“Khi nào ngươi quay về biên quan, tự nhiên có thể cùng đại ca ngươi uống tĩ tã, vò này thì đáng gì.”
“Không bán.”
“Ngươi giúp người thành nguyện đi mà.”
“Không bán.”
“Giá có thể thương lượng…”
“Ba mươi hai.”
“Ngươi… Hai huynh đệ các ngươi thật đúng là cùng một giuộc, đệ đệ còn thâm hiểm hơn cả ca ca.”
Thích Thiếu Thương thở dài, quay đầu rời đi, nghe thấy Cao Kê Tràng ở phía sau gọi, “Thích Lâu Chúa, ngươi chẳng lẽ không thèm mặc cả sao?”
Thích Thiếu Thương sớm biết trong tủ quần áo của Cao Kê Tràng có Pháo Đả Đăng, nhưng hắn không hỏi mua.
Thậm chí ngay cả nói qua cũng không dám nói.
Hắn không dám.
Loại rượu này, loại rượu hạ đẳng nhất này, là loại rượu hắn yêu thích cả đời.
Thích Thiếu Thương uống qua rất nhiều hảo tửu.
Đỗ Khang rượu ngon say lòng, dùng giải ưu sao?
Khuyên quân mua nhiều rượu Trường An, làm từ lúa mạch Nam Thành gặt tiết đầu xuân.
Hảo tửu Nữ Nhi Hồng cất mười tám năm, khi xuất giá làm rượu giao bôi, mông lung say tình nồng.
Còn có Cúc Hoa Tửu, Tân Phong Tửu, Tang Lạc Tửu, Đồ Tô Tửu……
Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, sờ sử kim tôn không đối nguyệt.
(Đời người đắc ý hưởng hết hoan lạc, cũng đừng để vò rượu rỗng dưới trăng)
Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy lụy nguyệt khinh vương hầu.
(Hoàng kim bạc trắng mua nụ cười ca kỹ, say rồi mê trăng khinh vương hầu.)
Nhưng trong ba năm nay, Thích Thiếu Thương dù uống bao nhiêu rượu, đều là rượu chưa say mà người đã say, rượu càng vào tâm càng lo.
Trong kiếp này hắn thích uống nhất loại Pháo Đả Đăng.
Nhưng Pháo Đả Đăng không chỉ thuộc về loại người như hắn, còn về loại người như Cố Tích Triều.
Không có Cố Tích Triều cùng đối ẩm, Pháo Đả Đăng cũng không phải là tuyệt phẩm Pháo Đả Đăng.
Cho nên một mình Thích Thiếu Thương không dám uống Pháo Đả Đăng.
Đó là đau.
Chính là hiện tại, lúc này, hiện giờ…
Cố Tích Triều đang ở bên cạnh hắn.
Có thể nào không say, có thể nào không cộng ẩm?
Trượng kiếm hồng trần dĩ thị điên, hữu tửu bình bộ thượng thanh thiên.
(Trường kiếm hồng trần đã là điên, có bình rượu hướng tới trời cao.)
Du tinh hí đấu lộng nhật nguyệt, túy ngọa vân đoan tiếu nhân gian.
(Sao lạc diễn đấu lộng nhật nguyệt, say ngắm mây trôi cười nhân gian).
Thích Thiếu Thương cười quay đầu lại, “Như vậy, năm lượng bạc.”
Vừa nói, tay như vô ý quơ qua Nghịch Thủy Hàn.
Bảo kiếm boong boong rung động, Cao Kê Tràng nuốt nước miếng, nghèn nghẹn cổ, “Thích Đại Hiệp, Thích Lâu Chúa, mười hai thế nào…”
“Cứ quyết định thế đi.” Thích Thiếu Thương lấy ra mười hai lạng bạc ròng, “Phanh” một tiếng, đặt ở trên bàn.
Khi Cố Tích Triều và Dương Vô Tả rời khỏi Bạch Lâu, mới thấy Thích Thiếu Thương ôm một vò rượu, lòng như lửa đốt mà trở về.
Hắn thậm chí không thèm ngó qua Dương Vô Tà, cầm ngay tay của Cố Tích Triều, “Đệ xem đây là rượu gì?”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng ngửi, chỉ mới nghe tiếng rượu trong bình lọc xọc, ánh mắt liền sáng tựa sao, nở nụ cười khuynh thế.
“Pháo Đả Đăng.”
Ánh trăng đêm đó rất đẹp.
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều ở trên nóc Thanh Bạch Hồng Hoàng Lâu luận khinh công.
Dùng cùng một bát rượu, uống cùng một chén rượu.
Vẫn là vị nóng như vậy, chua như vậy, vào trong miệng là như thiêu đốt cổ họng, thấu tận tâm can.
Thích Thiếu Thương say, “Tích Triều, Lý Sư Sư cô nương từng chê cười ta. Nàng bảo chúng ta đều ở trong lầu ngắm trăng. Nhưng ngươi biết không, ở đấy ngắm trăng không hề rõ.”
“Trong lầu không thấy thì lên nóc nhà là rõ thôi.” Cố Tích Triều cũng say. Sao mà không say được? Sao bỏ được ý say này?
Thích Thiếu Thương cười thập phần khoái hoạt, “Ngã dã bất đăng thiên tử thuyền, ngã dã bất thượng trường an miên, cô tô thành ngoại nhất mao ốc. Vạn thụ mai hoa nguyệt mãn thiên”. (“Ta cũng không lên thuyền Thiên Tử, ta cũng không ngủ tại Trường An, Cô Tô ngoại thành nhà tranh đó, hưởng thụ Mai hoa, nguyệt khắp trời”)
“Tích Triều, chờ thế cục an bình rồi, đi Tô Châu đi, quê nhà đệ đó.” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên an tĩnh lại, nhìn Cố Tích Triều thật sâu.
Mảnh đất Giang Nam ấy có tuyết hoa phong nguyệt tuyệt vị gì?
Là quê hương của người ấy!
Nghe thanh âm của Cố Tích Triều, thực thanh, cũng không lạnh, “Được.”
==
Ghi chú:
• “Bá tửu đối nguyệt ca” của Đường Bá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...