Cửu Trung Vương
"Chủ tịch Chu của Tập đoàn Đế Hào đối tốt với con như vậy, lẽ nào con không biết ơn chút nào sao?" Tô Thanh Hà lúc này cũng tức giận.
Tô Nhiên Nhiên nói: "Con biết ơn! Nhưng ai nói với bố là con phải theo ông ta mới coi là biết ơn?”
"Con……"
"Lẽ nào con còn muốn ở cạnh cái tên mất trí nhớ ăn nhờ ở đậu nhà chúng ta?" Tô Thanh Hà tức giận nói.
Tô Nhiên Nhiên nói: "Con ở cạnh ai là tự do của con! Bố, xin bố đừng có quản con!”
"Nghiệp chướng!"
"Lẽ nào con phải làm bố tức chết con mới hài lòng sao?" Tô Thanh Hà tức giận nhảy dựng lên.
Tô Nhiên Nhiên nói: "Thứ nhất, con không chọc giận bố! Thứ hai, con thích ai, ở cùng ai là chuyện của con! Thứ ba, đừng quên, bây giờ con là người đứng đầu nhà họ Tô! Cho nên, bố, xin bố sau này đừng có quản con!"
Sau khi lạnh lùng nói những lời này, Tô Nhiên Nhiên quay người rời đi.
"Con nhóc này, mày đứng lại!"
"Mày tưởng rằng làm gia chủ nhà họ Tô rồi thì tao không còn là bố mày nữa à?"
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao còn sống, tao sẽ không bao giờ cho phép cái tên họ Diệp kia ở bên cạnh mày!"
Tô Thanh Hà vẫn đang gào thét ở phía sau.
Nhưng Tô Nhiên Nhiên căn bản không nghe.
Sau khi trở về phòng.
Tô Nhiên Nhiên nhìn thấy căn phòng đầy hoa hồng Carolyn, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Mặc dù cô yêu nhất những bông hồng này nhưng lại là do người khác tặng.
Thế là.
Cô lập tức ra lệnh cho người làm dọn hết những chậu hoa hồng Carolyn đã được bày sẵn trong phòng đi!
"Tiểu thư, tất cả những bông hoa này đều không cần nữa sao?"
Những người làm chết lặng khi nghe phải chuyển những bông hoa rực rỡ này đi.
"Đúng vậy, tôi không cần nữa! Chuyển hết ra ngoài đi." Tô Nhiên Nhiên nói thẳng.
Đám người làm mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám hỏi thêm nữa, liền bắt đầu chuyển hoa đi.
Đúng lúc này.
Diệp Cửu Trung từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy người làm lần lượt mang những bông hồng Carolyn tinh xảo đặt trong phòng ra ngoài, Diệp Cửu Trung cau mày bước vào.
Tô Nhiên Nhiên nhìn thấy Diệp Cửu Trung liền đi tới nói: "Tiểu Trung Trung, anh đến thật đúng lúc! Giúp tôi mang tất cả chỗ hoa hồng này vứt hết đi."
Hả?
"Tại sao?"
Diệp Cửu Trung nghe thấy cô muốn vứt hết chỗ hoa hồng này thì không nói nên lời.
"Không tại sao cả, dù sao tôi cũng không thích những bông hoa này!" Tô Nhiên Nhiên vừa chuyển hoa vừa nói.
"Nhưng chẳng phải cô yêu thích hoa hồng Carolyn nhất sao?"
Diệp Cửu Trung tò mò.
Chính vì cô gái ngốc nghếch này thích những bông hồng này nên Diệp Cửu Trung mới ra lệnh cho Chu Thế Hào gửi nhiều như vậy!
Nhưng bây giờ, cô gái này lại muốn vứt tất cả những bông hoa này đi?
"Tôi thích Carolyn! Nhưng tôi không thích người chẳng đâu vào đâu tặng tôi.” Tô Nhiên Nhiên nói.
Diệp Cửu Trung hỏi: “Người không đâu vào đâu nào?”
"Ngất! Tiểu Trung Trung, anh có phải bị ngốc không?" Tô Nhiên Nhiên đột nhiên tức giận hét lên.
Đối mặt với cô gái ngốc nghếch đột nhiên tức giận với mình, Diệp Cửu Trung: "???"
"Anh ngốc thật hay giả ngốc thế? Tôi hỏi anh, chúng ta hiện tại là quan hệ gì?”
Tô Nhiên Nhiên chống eo, nhìn chằm chằm và hỏi Diệp Cửu Trung.
"Chúng ta không phải là... bạn trai bạn gái sao?" Diệp Cửu Trung nói.
"Anh vẫn biết chúng ta hiện tại là bạn trai bạn gái sao? Nếu bây giờ anh là bạn trai của tôi, lẽ nào nhìn người khác tặng tôi nhiều hoa hồng như vậy, anh không thấy tức giận chút nào sao? Không ghen chút nào sao?" Tô Nhiên Nhiên trợn mắt nói.
Diệp Cửu Trung cũng không nói nên lời.
Trong long nghĩ: Tôi ghen cái gì chứ! Đây vốn dĩ là do tôi tặng mà!
"Anh là đồ ngốc! Đồ đại ngốc! Tôi không thích anh nữa!"
Tô Nhiên Nhiên bây giờ trông như thể đang thực sự tức giận, quay đầu đi và phớt lờ Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung lại mỉm cười.
Dám chắc là cô gái ngốc nghếch này đã hiểu lầm mình rồi.
Nghĩ một lát, Diệp Cửu Trung nói: "Nhiên Nhiên, kỳ thực những bông hoa này..."
Diệp Cửu Trung đang định nói sự thật thì Tô Nhiên Nhiên đã trực tiếp ngắt lời anh.
"Đừng nói với tôi về những bông hoa này nữa!"
"Tôi nói thật cho anh biết nhé, những bông hoa này là do Chu Thiên Ức của Tập đoàn Đế Hào tặng cho tôi! Hơn nữa, ông ta có thể đã thích tôi rồi, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”
Sau khi lạnh lùng buông ra những lời này, Tô Nhiên Nhiên quay người bước đi.
Bỏ lại Diệp Cửu Trung ở đây với một mớ đen trong đầu.
Chuyện gì vậy?
Cô gái ngốc nghếch này không phải thật sự cho rằng lão Chu sẽ thích một cô gái như cô đấy chứ?
Haiz!
Đau đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...