Trong khi Diệp Cửu Trung chữa khỏi bệnh cho Tô Chấn Hùng, Tô Nhiên Nhiên đang cùng người nhà đi đến Chế dược Tô Thị.
Nhà máy của Chế dược Tô Thị nằm ở ngoại ô thành phố.
Tô Nhiên Nhiên và những người khác lái hai chiếc ô tô.
Ở phía trước là Tô Nhiên Nhiên và bố Tô, mẹ Tô đang ngồi.
Phía sau họ là bố con Tô Thiên Hoằng.
"Nhiên Nhiên, tới rồi!"
Tô Thanh Hà chỉ vào con đường nhà máy ở khu vực rộng lớn phía trước.
"Êi!"
"Cũng may, lần này Tô Thị của chúng ta đứng tên Nhiên Nhiên, nếu thật sự bị Tập đoàn Đế Hào mua lại, ông nội mà biết được sẽ bị tức chết!"
Mẹ Tô bên cạnh nói: “Nói linh tinh gì vậy? Ông nội đã hôn mê gần một năm rồi, sao có thể tức giận vì chuyện này được?”
"Nói cũng đúng!" Tô Thanh Hà thở dài một tiếng khi nghĩ về người bố già của mình.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới nhà máy.
Vừa đi vào.
Liền nhìn thấy hơn một trăm công nhân của Chế dược Tô Thị đang đứng xung quanh nhà máy.
Ngay khi Tô Nhiên Nhiên và những người khác bước xuống xe, đột nhiên, một người nào đó trong đám đông hét lên: "Họ đến rồi, mau bao vây họ lại!"
Rầm rập!
Hơn một trăm công nhân của Chế dược Tô Thị bất ngờ vây quanh Tô Nhiên Nhiên, bố Tô, mẹ Tô.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, Tô Nhiên Nhiên bị dọa một trận.
Bố Tô, mẹ Tô ở bên cạnh cũng hoảng hốt!
Lại thấy, những công nhân này đều mang theo gậy, gương mặt đầy tức giận.
"Trả tiền đây!"
"Trả tiền xương máu của chúng tôi đây!"
"Nếu hôm nay không trả tiền, các người đừng hòng rời khỏi đây!"
Thì ra.
Chế dược Tô Thị vì lý do phá sản trước đây, đã không phát lương cho công nhân nửa năm nay.
Những người công nhân này căn bản là không thể chấp nhận việc nợ lương.
Nhìn thấy mình bị tất cả công nhân vây quanh, Tô Thanh Hà vội vàng đứng dậy nói: "Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh! Nói thật, hôm nay chúng tôi đến đây để thanh toán lương cho mọi người, đồng thời báo cho mọi người một tin tốt!"
Công nhân xung quanh nghe thấy điều này, lập tức có người nói: "Chúng tôi không quan tâm đến tin tốt! Bây giờ chúng tôi chỉ muốn tiền lương của chúng tôi!"
"Đúng! Muốn tiền lương!"
Nghe thấy đám người nói như vậy, Tô Thanh Hà vội vàng nói: "Yên tâm, yên tâm, tiền lương của mọi người, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ thanh toán! Bởi vì Tô Thị của chúng ta đã có được một khoản tiền rất lớn!"
Nói xong.
Tô Thanh Hà quay đầu lại nhìn Tô Thiên Hoằng phía sau.
"Anh cả, 100 triệu mà Tập đoàn Đế Hào trả, phiền anh lấy ra, thanh toán lương cho công nhân đi!”
Ai biết.
Tô Thiên Hoằng nói: "Chú hai, tài chính của công ty chúng ta vẫn luôn nằm trong tài khoản của bố! Chú đòi tôi, không thích hợp chứ?"
"Anh cả, anh đang nói cái gì vậy? Không phải bố đã đưa tài khoản cho anh từ lâu rồi sao?" Tô Thanh Hà nghe vậy, tức giận nói.
"Ha ha, ai nói với chú là bố đưa tôi tài khoản tài chính? Chú hai, chú không thể ngậm máu phun người được!”
Tô Thanh Hà thấy Tô Thiên Hoằng không chịu đưa ra tài khoản tài chính, nghiêm giọng nói: "Anh cả, đã là lúc nào rồi, anh đừng có đùa nữa, 100 triệu Tập đoàn Đế Hào đã trả ở trong tài khoản tài chính của Tô Thị chúng ta! Trước đây, vẫn luôn là anh giữ tài khoản đó, bây giờ, lẽ nào anh không nên lấy ra trả lương công nhân trước sao?”
"Chú hai, tôi nói lại lần nữa, tài khoản công ty nằm trong tay bố, chú đòi tôi, tôi chỉ có thể trả lời chú là tôi không có!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...