Cửu Trung Vương

Ngày hôm sau.

Sau khi Tô Nhiên Nhiên tỉnh giấc, cô cảm thấy căn phòng giống như một động băng.

"Trời ạ, mới tháng mười mà sao lạnh thế?"

Cô co rụt cổ trước khi dậy.

Bên ngoài.

Ánh mặt trời chói chang.

Nhưng điều kỳ lạ là trên cửa sổ phòng cô lại có một lớp sương trắng.

"Cái thời tiết quái quỷ kỳ lạ này!"

Tô Nhiên Nhiên lẩm bẩm những cũng không để ý.

Đến trước cửa phòng Diệp Cửu Trung, cốc cốc cốc, cô gõ cửa, sau khi phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, Tô Nhiên Nhiên cười nói: "Cái tên mất trí nhớ này, ngủ cũng say quá!”

Sau đó, cô liền không làm phiền Diệp Cửu Trung nữa.

Tắm, thay quần áo.


Bố Tô, mẹ Tô, còn có bố con Tô Thiên Hoằng, đã đợi cô ở phòng khách từ sớm.

Nhìn thấy cô đi ra, bố Tô vội vàng chào đón, nói: "Nhiên Nhiên, cuối cùng con cũng dậy rồi! Chúng ta đợi con từ sáng sớm!"

"Sớm như vậy đợi con làm gì?" Tô Nhiên Nhiên đi vào phòng khách.

"Con bé ngốc này, con quên rồi à? Hôm nay là ngày đầu tiên con tiếp quản Chế dược Tô Thị, cho nên, chúng ta chuẩn bị đưa con đến công ty xem trước."

Tô Nhiên Nhiên lạnh nhạt “Ồ” lên một tiếng.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát chứ?" Bố Tô nói.

Tô Nhiên Nhiên vốn là muốn Diệp Cửu Trung đi cùng mình, nhưng lại nghĩ anh chàng này vẫn còn nằm trên giường, nên nói: "Cũng được!"

"Cháu gái lớn!"

Đột nhiên Tô Thiên Hoằng đứng dậy.

Nhìn thấy người bác tâm địa độc ác của mình, Tô Nhiên Nhiên liền không có vẻ mặt dễ chịu gì.

"Cháu gái lớn, mặc dù hiện tại Tô Thị đã đứng tên cháu, nhưng dù sao từ trước đến nay cháu cũng chưa từng quản lý công ty! Vì vậy, để tốt cho cháu, hôm nay để bác và Cẩm Nhi đưa cháu đi làm quen công ty một chút, nếu cháu thấy phiền phức, thì cứ tiếp tục giao công ty lại cho bác, bác tiếp tục quản lý cũng được!”

Nghe vậy, Tô Nhiên Nhiên liền cười lạnh.


Năm đó, khi sức khỏe của ông nội cô còn tốt, ông luôn muốn giao lại Tô Thị cho Tô Thanh Hà.

Nhưng không ngờ, sau khi ông nội ốm nặng nằm trên giường, Tô Thiên Hoằng lại cướp mất.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy Tô Thiên Hoằng nói những lời này, Tô Nhiên Nhiên nói thẳng: "Chuyện của Tô Thị không cần bác cả lo lắng, tôi có thể tự mình làm được!"

"Nhưng dù sao cháu cũng chưa từng quản lý một công ty, Tô Thị của chúng ta lại lớn như vậy? Nếu không quản lý tốt, sau này chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?" Tô Thiên Hoằng nói.

"Ha ha bác cả, cái này thì bác cứ yên tâm đi!"

"Hơn nữa, lẽ nào giao cho bác thì Tô Thị chúng ta sẽ không lỗ? Đừng quên, Tô Thị ở trong tay bác trước giờ chưa từng kiếm được tiền!” Tô Nhiên Nhiên trực tiếp khiêu khích.

"Mày..." Tô Thiên Hoằng bị động tới nỗi đau, sắc mặt tái xanh.

"Tôi nói không đúng sao? Từ sau khi ông nội bị bệnh nặng, bác đã cướp việc kinh doanh Tô Thị từ tay bố tôi, kết quả thì sao, tin rằng bác rõ hơn ai hết chứ?”

Tô Nhiên Nhiên tiếp tục nói.

“Tô Thị suy tàn, cái này có thể trách tao sao?” Tô Thiên Hoằng tức giận gầm lên.

"Không trách bác? Lẽ nào trách tôi?" Tô Nhiên Nhiên lại nói.

Nhìn thấy trong đại sảnh sắp nổ ra cãi vã, Tô Thanh Hà vội vàng đứng dậy nói: "Anh cả, Nhiên Nhiên, hai người bớt nói đi vài câu! Tô Thị chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội trở mình, tôi không muốn hai người cứ đấu tranh với nhau như thế này!”

Tô Nhiên Nhiên nhìn thấy bố mình lên tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Thiên Hoằng thì nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng, xắn tay áo lên, đi ra khỏi phòng khách trước.

Bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui