Đậu Minh bắt đầu không ăn không uống, tuyệt thực.
Đậu Thế Anh đến thương lượng với Đậu Chiêu:
- Con nói xem nên làm gì?
Trưởng nữ tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng thái độ nói chuyện tự tin chắc chắn thường khiến Đậu Thế Anh rất tin tưởng.
Đậu Chiêu cũng không biết nên làm gì với Đậu Minh thì mới tốt.
Ở lại bên nhị thái phu nhân học quy củ
thì không tránh được những lời lạnh nhạt, đến kinh thành ở với nhà họ
Vương, kiếp trước Đậu Minh đã bị Vương phu nhân dạy hỏng, cuối cùng còn
làm hại Vương Nam.
Nàng đau đầu nói:
- Không bằng phụ thân đi hỏi phu nhân đi, phu nhân là mẹ đẻ của Đậu Minh.
Có Vương Ánh Tuyết ở đây, không ai tiện
nhúng tay vào, cho dù là vì tốt cho Đậu Minh, mẹ con giống nhau, chưa
biết chừng còn có thể bị Đậu Minh ghi hận.
Đậu Thế Anh do dự.
Có tiểu nha hoàn chạy vội vào, thấy Đậu Thế Anh ở đó thì lại rón rén định lui xuống.
Đậu Thế Anh quát:
- Chuyện gì?
Tiểu nha hoàn nhìn Đậu Chiêu xin giúp đỡ.
Đậu Chiêu không nghĩ ra mình có chuyện gì cần giấu Đậu Thế Anh, gật đầu với tiểu nha hoàn kia.
Tiểu nha hoàn kia bẩm:
- Thất phu nhân đang thu dọn hòm xiểng nói là muốn dẫn ngũ tiểu thư lên kinh thành.
Đậu Thế Anh giận tím mặt, vội vàng đi qua đó.
Đậu Chiêu gọi Hải Đường vào:
- Lấy khăn thêu mấy hôm trước ta làm ra, lại chuẩn bị thay xiêm y cho ta, chúng ta đi thăm cửu đường tẩu.
Tháng 2 năm nay, Đậu Hoàn Xương lấy Hoàng thị.
Mối hôn nhân này là lúc đại bá phụ còn
sống đã định ra, tổ phụ của Hoàng thị và đại bá phụ là đồng niên, Hoàng
thị còn có một người chú họ đang làm quan trong Đại Lý tự.
Hoàng thị và Đậu Hoàn Xương cùng tuổi,
tướng mạo dịu dàng, tính tình đôn hậu, cũng rất giỏi nữ công gia chánh,
được đại bá mẫu rất yêu thương, đại bá mẫu đã khen con dâu mình trước
mặt mọi người rất nhiều lần.
Cùng là con dâu Giang Nam gả đến, mọi người không khỏi so sánh nàng với Kỷ thị.
Kỷ thị nhàn tĩnh, Hoàng thị ôn nhu, cả hai đều có sự lịch sự, tao nhã của vùng sông nước Giang Nam.
Nhị đường tẩu trêu chọc:
- So với Lục thẩm thẩm và cửu đệ muội thì đám người chúng ta chỉ như mấy ma ma nhóm bếp.
Kỷ thị và Hoàng thị đương nhiên lại khiêm tốn một hồi nhưng cũng vì thế mà hai người rất thân thiết, cũng nhờ đó
mà Hoàng thị thân thiết với Đậu Chiêu hơn mọi người.
Trước đó mấy ngày, tin Hoàng thị có thai được truyền ra.
Đậu Chiêu đã nghĩ đến chỗ nàng sẽ trốn –
đại bá mẫu ở góa, Hoàng thị còn chưa được ba tháng, bình thường sẽ không có ai đến quấy rầy đại phòng, nơi đó là thanh tĩnh nhất.
Có người làm bạn, lại là Đậu Chiêu vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, đương nhiên là Hoàng thị vui vẻ đón chào.
Đậu Chiêu ở đại phòng đến buổi chiều, ăn tối xong thì mới về Tây Đậu.
Vừa vào cửa thì đã thấy gia đinh trông ngựa đang ngồi đó gõ bánh xe.
Đậu Chiêu khẽ thở dài một hơi.
Xem ra phụ thân đã đồng ý cho Đậu Minh lên kinh thành.
Dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước, Vương Hứa thị chỉ cần thấy Đậu Minh là sẽ giữ Đậu Minh ở lại nhà họ Vương.
Nàng quay về chính phòng, phụ thân đang mất hứng đứng cầm sách, ngẩn người ở đó.
- Nghe nói con đến chỗ Tập Hinh. Thế nào, có thu hoạch gì không?
Đậu Thế Anh hỏi con gái.
Tập Hinh là tên tự của Đậu Hoàn Xương.
- Cửu đường tẩu dạy con thêu mắt chim nhỏ.
Đậu Chiêu cười, đi vào nhà thay đồ, rửa mặt chải đầu rồi cùng phụ thân ngồi bên sập nói chuyện:
- Con cảm thấy không khác kỹ xảo vẽ tranh là mấy, khó trách Lục bá mẫu hay thêu thùa, vẽ tranh.
Nói chuyện một hồi, tâm tình Đậu Thế Anh đã tốt lên rất nhiều, nhắc đến Đậu Minh:
- …Cảnh tượng phồn hoa của kinh
thành người lớn còn thích huống chi là đứa trẻ con. Con có muốn cùng Đậu Minh lên kinh thành chơi mấy ngày không?
Sau đó để nàng hành lễ vãn bối với người nhà họ Vương?
Thôi dẹp đi!
Đậu Chiêu cười nói:
- Nó nhớ ngoại tổ mẫu của nó thì con cũng không muốn rời Thôi di thái thái của con.
Đậu Thế Anh bật cười, suy tư một hồi rồi thử hỏi dò nàng:
- Con và Thôi di thái thái ở nhà thì có sợ không?
Đậu Chiêu lập tức cao hứng.
Xem ra, phụ thân chuẩn bị lên kinh thành cùng Vương Ánh Tuyết và Đậu Minh.
Có lẽ vì đã không còn oán hận nên tâm
tình của nàng bây giờ rất bình thản, không như kiếp trước, thấy phụ thân và Vương Ánh Tuyết, Đậu Minh, Đậu Hiểu ở bên nhau thì lòng nổi giận,
giận đến chết.
Giờ phút này lòng nàng chỉ có tổ mẫu,
- Nói vậy là phụ thân đồng ý cho con đón Thôi di thái thái về ở một thời gian?
Đậu Chiêu cười hỏi phụ thân.
- Ta không đồng ý hồi nào?
Đậu Thế Anh cười, sau đó thần sắc bắt đầu có chút uể oải.
- Ta chỉ là cảm thấy không có Thôi di thái thái thì Bàng gia cũng sẽ không dám tới cửa nữa.
Cho nên mới dỗi không lên kinh bổ khuyết?
Đậu Chiêu không biết nên khóc hay cười.
Cũng may chuyện đã được giải quyết, nàng không muốn tranh luận tiếp đề tài này, hỏi bao giờ thì phụ thân lên đường.
- Ngày kia đi! Ngày mai chúng ta đi đón Thôi di thái thái của con!
Đậu Thế Anh cười nói.
Đậu Chiêu cười gật đầu lia lịa, thương lượng với phụ thân:
- Không phải Đông Khóa viện vừa
mới sửa lại sao? Không bằng để Thôi di thái thái ở lại Thanh Sảng hiên ở Đông Khóa viện đi? Nơi đó cây cối xanh um, rất mát mẻ.
- Được, chúng ta qua nhìn xem!
Phụ thân hưng phấn đứng dậy.
Hai người không ăn tối, đi vòng quanh
Thanh Sảng hiên một lượt, thu dọn bài trí đồ đạc, sắp xếp chỗ ở cho nha
hoàn xong xuôi thì mới quay về chính phòng. Sáng hôm sau dậy sớm lên xe
ngựa đến điền trang.
Hồ ma ma đang thu dọn hòm xiểng với Vương Ánh Tuyết có chút lo lắng:
- Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, phu nhân xem việc này…
Vương Ánh Tuyết nghe vậy, tâm tình lại xúc động mạnh.
Nàng biết, cái chết của Triệu Cốc Thu là
khúc mắc cả đời của Đậu Thế Anh, nhưng người chết cũng đã chết, người
sống vẫn phải sống. Thời gian dần trôi qua, mình khéo léo chiều chuộng,
vướng mắc cũng sẽ được tháo gỡ.
Ai ngờ chuyện lại như vậy.
Nhiều năm như vậy đã qua, Đậu Thế Anh
không chỉ không quên Triệu Cốc Thu mà còn càng ngày càng xa cách mình,
không thể thân thiết như lúc trước được nữa.
Cơ hội chỉ dành cho những người đã có chuẩn bị.
Tựa như nỗi đau lòng của Đậu Minh.
Ở Thực Định, ở Đậu gia, Đậu Minh không rõ là con thiếp hay con chính thất, nàng vĩnh viễn là tiểu thiếp được phù chính.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nghiến răng.
Nàng và Đậu Thế Anh phải bắt đầu lại từ đầu.
Kinh thành là nơi dân cư đông đúc, chẳng
ai biết rõ quá khứ của ai. Bọn họ lên kinh thành, Đậu Thế Anh vào triều
làm quan, lại có Đậu Thế Xu, thân thích họ Vương, bọn họ hoàn toàn có
thể định cư ở kinh thành không về lại Thực Định. Mà Đậu Minh cũng có thể sống thoải mái ở kinh thành, thoải mái thành thân.
- Giờ không phải là lúc so đo chuyện này.
Vương Ánh Tuyết thấp giọng nói với Hồ ma ma:
- Thất gia đang tuổi tráng niên,
có về Thực Định cũng là chuyện mấy chục năm nữa, chẳng lẽ Thôi di thái
thái sống đến lúc đó được sao?
Cuối cùng có thể ở lại kinh thành lâu dài hay không thì Vương Ánh Tuyết cũng không dám chắc chắn, không dám nói trước.
Hồ ma ma nghĩ thấy cũng đúng nên bật cười:
- Đúng là lão nô nghĩ nhiều rồi.
- Làm gì có? Mấy năm nay nếu không có bà ở bên cạnh thì sao ta có thể chống đỡ được.
Vương Ánh Tuyết nắm tay Hồ ma ma, chân thành nói.
- Phu nhân nói quá rồi!
Hồ ma ma vội khiêm tốn.
Chủ tớ nói xong, tâm tình đều có chút
kích động, Hồ ma ma đỡ Vương Ánh Tuyết đi vào phòng thì lại thấy Đậu
Minh đang ôm gối, ánh mắt dại ra nhìn ra bên ngoài, nha hoàn ma ma đang
thu dọn đồ nhưng nàng như không nhìn thấy.
Lòng Vương Ánh Tuyết hoảng hốt, vội bước lên kéo con gái:
- Minh thư nhi, Minh thư nhi!
Đậu Minh quay đầu, đôi mắt cũng dần sáng lại.
Vương Ánh Tuyết thở phào, vội cùng nàng nói chuyện:
- Con còn không mau nhìn xem có cái gì cần thì chuyển đến kinh thành…
- Không cần gì cả.
Giọng nói của Đậu Minh vô cùng chói tai, sắc nhọn:
- Ngoại tổ mẫu đã mua hết cho con rồi, con không cần gì cả.
Mắt Vương Ánh Tuyết hoe hoe, ôm con gái hồi lâu không nói nên lời.
※※※※※
Tổ mẫu mời Đậu Thế Anh vào nhà ngồi, tự mình rót trà cho hắn, hoang mang nói:
- Con muốn đón ta vào thành ở mấy ngày tới?
Đậu Thế Anh có chút xấu hổ, khéo léo nói chuyện Bàng Ký Tu và Ô Thiện cho tổ mẫu.
Tổ mẫu cười nói:
- Nhà có nữ nhi được nhiều người mến mộ, Thọ Cô chúng ta vừa xinh đẹp lại dịu dàng, về sau con phải đau đầu rồi.
Sau đó thoải mái sai Hồng Cô đi thu dọn
đồ đạc, chuyện thuận lợi khiến cho Đậu Thế Anh và Đậu Chiêu thoáng giật
mình. Đậu Chiêu lại thầm cảm khái trong lòng, tổ mẫu nghe được mưu đồ
của Bàng Ký Tu mà vẫn có thể cười như vậy, không biết là lòng quá đơn
thuần hay vì sớm đã nhìn thấu sự đời.
Quay về Thực Định mới là giờ Dậu.
Vương Ánh Tuyết đứng ở cửa đón tổ mẫu, Đậu Thế Anh và Đậu Chiêu.
Đậu Thế Anh hỏi:
- Minh thư nhi đâu?
Vương Ánh Tuyết vội nói:
- Nó hơi mệt, hình như là vì quá
nóng, thiếp cho nó uống Hoắc hương chính khí lộ, nó vừa ngủ rồi. Đợi lát nữa lại mời đại phu đến xem sao.
Tổ mẫu nghe vậy thì nói sẽ qua thăm Đậu Minh.
Vương Ánh Tuyết vội nói:
- Thời nóng bức, người đi lại vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đã.
Tổ mẫu nghĩ nghĩ rồi cười, cũng không gượng ép, đi theo Đậu Chiêu đến Thanh Sảng hiên.
Trong vườn trồng hoa tử đằng, bậc thang phủ lớp rêu dài, bên tường đá có những đóa hoa nhỏ không biết tên nở rộ.
Tổ mẫu rất thích.
Buổi tối, Đậu Chiêu chuyển đến đây ở cùng tổ mẫu.
Hải Đường lặng lẽ nói với nàng:
- Thất gia đang dạy dỗ phu nhân và ngũ tiểu thư.
Bọn họ muốn ầm ĩ thế nào thì cứ tự nhiên, chỉ cần không quấy rầy đến cuộc sống của nàng là được.
- Đừng nói cho tổ mẫu.
Đậu Chiêu dặn Hải Đường.
Hải Đường gật đầu.
Đậu Chiêu cao giọng gọi Cam Lộ bảo nàng bổ dưa hấu rồi mang lên.
※※※※※
Hôm sau, phụ thân cùng tổ mẫu, nhị thái phu nhân về Bắc Lâu tế tổ rồi dẫn Vương Ánh Tuyết và Đậu Minh lên kinh thành.
Buổi tối nhị thái phu nhân mời tổ mẫu qua dùng bữa.
Tổ mẫu hỏi ý kiến Đậu Chiêu:
- Con nói xem nên đi hay thôi?
Kiếp trước tổ mẫu như ngọn núi che chở
cho nàng, kiếp này đổi lại là nàng che gió chắn mưa cho tổ mẫu, Đậu
Chiêu cảm thấy vô cùng mới mẻ, lại thoáng có cảm giác tự hào khi gánh
vác trọng trách lớn.
- Con cùng người qua đó. Họ hàng
trong nhà dù sao cũng phải chào hỏi gặp gỡ. Thích thì thường xuyên qua
lại, không thích thì ít đến là được rồi. Dù sao chúng ta cũng không ở
chung với họ.
Tổ mẫu thấy có lý, cùng Đậu Chiêu qua dùng bữa.
Bữa cơm chỉ có đại bá mẫu ngồi cùng, mọi người ăn cơm xong, cắn hạt dưa và trái cây, nói chút chuyện cũ rồi giải tán.
Tổ mẫu rất thích ở Thanh Sảng hiên, buổi sáng dậy đi 7,8 vòng quanh núi giả, mãi đến khi toát mồ hôi mới lại về ngủ.
Đậu Chiêu thấy vậy thì hoảng hốt, ngày nào cũng đi theo hầu tổ mẫu.
Ban đầu là tổ mẫu đi hai vòng thì nàng đi một vòng, dần dần tổ mẫu đi một vòng nàng cũng đi theo một vòng. Lúc
đầu thì còn nhức mỏi, bước đi cũng là cố hết sức nhưng dần dần lại thoải mái, chân tay linh hoạt.
Tổ mẫu không nhịn được gật đầu:
- Nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng này, trông thật có tinh thần!
Đậu Chiêu mím môi cười.
Đến mùa thu, nàng phát hiện váy may từ mùa xuân đều đã ngắn, để lộ ra đôi hài màu vàng nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...