Cửu Trọng Tử

Cứ thế này, hôn sự của phụ thân và tiểu
thư họ Chư chắc chắn sẽ phải kéo dài thêm hai năm nữa, khi đó có thể sẽ
là nói gì cũng đã muộn.

Đậu Chiêu cảm thấy mình phải làm gì đó để hôn sự của hai nhà đẩy nhanh tiến độ hơn mới được.

Chỉ là còn chưa đợi nàng nghĩ ra chủ ý gì thì tết nguyên đán đã tới.

Theo lệ thường, sáng 30, hai nhà Đông
Đậu, Tây Đậu đều đến từ đường Đậu gia ở thôn Bắc Lâu để tế tổ, giữa trưa thì đến hậu viện ở từ đường ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó đều tự về nhà
đón giao thừa.

Di nương không có tư cách đi tế tổ nhưng
vẫn phải đến dự bữa cơm đoàn viên. Bởi vì Đậu Minh sinh non nên cơ thể
còn yếu, rất ít khi ra ngoài, tổ phụ sợ nàng sinh bệnh nên để Vương Ánh
Tuyết và Đinh di thái thái ở nhà chăm sóc nàng.

Sáng sớm Đậu Chiêu đã bị Du ma ma lôi ra khỏi chăn ấm, bà vừa mặc quần áo cho Đậu Chiêu vừa dặn dò Ngọc Trâm và Thỏa Nương:

- Hôm nay đông người, các ngươi không được ham vui mà làm lạc mất tứ tiểu thư đâu đấy.

Du ma ma phải chuẩn bị bữa cơm tất niên buổi tối nên không thề theo hầu Đậu Chiêu đến Bắc Lâu.

Hai người đều gật đầu đáp lời.

Đậu Chiêu nhìn Thỏa Nương mấy lần.

Hôm nay Ngọc Trâm và Thỏa Nương đều dùng
đồ mới, trang điểm cẩn thận, chưa nói đến áo lụa tơ tằm xanh biếc thẳng
thớm mà bên tai còn cài hoa đỏ thẫm, trông rất tươi sáng, rạng rỡ.

Từ nhỏ Ngọc Trâm đã theo hầu mẫu thân,
mẫu thân vốn là người thích trang điểm, nàng chịu ảnh hưởng của mẫu thân nên vốn luôn ăn mặc sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng, qua năm mới trang
điểm, thay bộ đồ mới cũng là bình thường. Còn Thỏa Nương, từ nhỏ đã mất
cha mẹ, được gửi nuôi ở nhà cữu cữu, chỉ cầu ấm no, ăn mặc trang điểm
cẩn thận như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Thỏa Nương mất tự nhiên kéo kéo góc áo, lẩm bẩm:

- Là Ngọc Trâm chải đầu giúp ta, nàng nói hôm nay là ngày 30. Mọi người đều ăn mặc rực rỡ, một mình ta
giản dị quá… Thất gia và Chư ngũ tiểu thư đã đính ước, người khác thấy
vậy còn tưởng rằng ta có ý gì, gây phiền phức cho tứ tiểu thư…

Lời này cũng là hợp lý.

Nàng mặc tang phục là theo lệ thường, vừa khéo nha hoàn bên cạnh cũng mặc tang phục theo, người có lòng sẽ nghĩ xiên xẹo.

Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, khen các
nàng “Đẹp lắm!”, sau đó lấy trong hộp ra hai đóa châu hoa giản dị, một
cho Ngọc Trâm, một thưởng cho Thỏa Nương.

Hai người đều có chút bất ngờ, do dự không biết có nên nhận hay không.

Du ma ma ở bên cười nói:

- Nếu tứ tiểu thư thưởng, các ngươi mau nhận lấy đi. Cài lên đầu, ai hỏi thì nói là tứ tiểu thư ban thưởng.

Hai người không từ chối, cười cười cài
hoa cho nhau, hầu hạ Đậu Chiêu dùng bữa sáng xong rồi lại bế Đậu Chiêu
như cục bột đến Hạc Thọ đường.

Tổ phụ và phụ thân đang ngồi nói chuyện trên sập.


Đậu Chiêu tiến vào hành lễ.

Đậu Thế Anh ôm Đậu Chiêu, đặt nàng ngồi trên đùi mình, dịu dàng hỏi:

- Có lạnh không?

- Không lạnh!

Đậu Chiêu lắc đầu rồi lại hỏi Đậu Đạc:

- Tổ phụ, tổ phụ, bọn họ nói phụ thân con sẽ lấy Ngũ tiểu thư họ Chư có đúng không?

Mặt Đậu Thế Anh đỏ bừng, quẫn bách ngăn Đậu Chiêu lại:

- Đừng có nói bậy!

- Con không nói bậy.

Đậu Chiêu mở to mắt, giận dữ lườm phụ thân:

- Bọn họ nói Chư tiểu thư là người tốt, không sợ Vương di nương sinh thứ trưởng tử.

- A!

Đậu Thế Anh há hốc miệng.

Đáy mắt Đậu Đạc lóe sáng, sau đó lấy ra một chiếc hộp bánh vừng ở sau sập đưa cho Đậu Chiêu, dịu dàng hỏi nàng:

- Là ai nói với con chuyện này?

Đậu Chiêu nghiêng đầu cắn bánh vừng nói:

- Có nhiều người lắm, nha hoàn của đại bá mẫu, ma ma của tam bá mẫu, còn cả… thư đồng của cửu đường huynh…

Tổ phụ không hỏi thêm nữa, chỉ liếc nhìn phụ thân như đang ám chỉ gì đó.

Thần sắc phụ thân trở nên xấu hổ.

May mà có một gia đinh tiến vào bẩm báo:

- Cửu gia đến.

Tổ phụ cười nói:

- Mau bảo nó vào đây!

Đậu Hoàn Xương cao lênh khênh mau chóng bước vào.

Hắn cung kính hành lễ với tổ phụ và phụ thân, sau đó cười chào Đậu Chiêu.

Tổ phụ vuốt cằm, đứng dậy:

- Đi thôi!

Đậu Hoàn Xương đáp “Vâng” rồi tiến lên đỡ tổ phụ, không nhanh không chậm ra khỏi Hạc Thọ đường.

Hắn hẹn đến Bắc Lâu cùng tổ phụ và phụ thân.

Phụ thân bế Đậu Chiêu chậm rãi đi theo sau, chờ đến khi cách xa một đoạn thì phụ thân mới nhẹ nhàng véo má Đậu Chiêu:


- Tiểu tử này, con đang đòi nợ sao?

Cử chỉ vô cùng thân thiết, ngữ khí lại bất đắc dĩ.

Đậu Chiêu hì hì cười, hỏi phụ thân:

- Đòi nợ là cái gì?

Phụ thân không nhịn được cười rộ lên.

Đoàn người tiến ra cổng lớn.

Hôm qua tam bá phụ và tam bá mẫu đã đến
Bắc Lâu để chuẩn bị cho lễ tế tổ, đi cùng bọn họ ngoài đại bá mẫu và Đậu Hoàn Xương thì còn có nhị thái phu nhân, gia đình lục bá phụ, cả nhà
nhị đường huynh, tam đường huynh và ngũ đường huynh.

Thấy tổ phụ, ngoài nhị thái phu nhân,
những người khác đều xuống xe hành lễ với tổ phụ. Bởi vì xe ngựa dàn
hàng nên ngõ nhỏ lại càng trở nên chật chội.

Tổ phụ kéo con trai mới ba tuổi của ngũ đường huynh lại, không để nó dập đầu với mình:

- Trời đông tháng giá, lại không có ai khác, đừng đa lễ như vậy. Có cái gì đến từ đường rồi nói.

Bên từ đường có hơn mười gian sương phòng, bốn góc phòng đều có lò than lớn, đốt loại than không có khói, ấm áp như mùa xuân.

- Vẫn là tiểu thúc thương mọi người! Nhị đường huynh cười lớn.

Nhị thái phu nhân vươn đầu ra khỏi xe:

- Thọ Cô, đến chỗ bá tổ mẫu nào!

Đậu Chiêu không thích người bà lãnh khốc này, nắm chặt tay áo phụ thân.

Phụ thân thoáng do dự, bế Đậu Chiêu, cười cười bước qua:

- Con bé rất bướng bỉnh, người
đã lớn tuổi rồi sao chịu nổi sự nghịch ngợm của nó. Con thấy, vẫn nên để nó đi cùng con thôi.

Nhị thái phu nhân thoáng ngây người, nhìn Đậu Chiêu đang im lặng rúc sâu vào lòng Đậu Thế Anh, cười gật gật đầu rồi nói:

- Cũng được, con bé không còn mẹ, ngươi có thể gần gũi với nó một chút thì đúng là không gì có thể tốt hơn!

Bà nói xong rồi buông rèm xe.

Phụ thân có chút bất ngờ.

Bên kia, ngũ đường huynh cao giọng gọi phụ thân:

- Thất thúc phụ, chỗ người còn trống không, chở giúp con hai nha hoàn được không.

Ngũ đường huynh có nhiều con nhất, bốn
trai hai gái, nhưng mọi thứ đều vẫn chỉ được thu xếp như một phòng bình
thường nên hắn luôn là người bận rộn nhất.

- Có, có có!

Phụ thân bến Đậu Chiêu đi qua:


- Nếu đông quá, ngươi cứ để Chi ca nhi đi cùng chúng ta đi.

Chi ca nhi là con trai trưởng của ngũ
đường huynh, năm nay 15 tuổi, tên là Đậu Khải Tuấn, người này về sau sẽ
làm Ngự Sử, vì tham gia hạch tội Trường Hưng Hầu Thạch Đoan Lan mà nổi
tiếng trong giới chí sĩ. Sau khi ngũ đường bá Đậu Thế Xu vào nội các, vì tị hiềm nên hắn đến phủ Bảo Định làm tri phủ.

Mà lúc này, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên chân dài tay dài, giọng nói như vịt đực mà thôi.

Biết mình không cần chen chúc với mẫu
thân, muội muội trong một chiếc xe ngựa nên lập tức nhảy xuống xe ngựa
nhà mình, cười hì hì chạy tới.

- Thất thúc tổ phụ!

Đậu Khải Tuấn hành lễ với phụ thân rồi vuốt tóc Đậu Chiêu:

- Tứ cô cô!

Trong thân thể Đậu Chiêu là linh hồn của
người trưởng thành, tổ phụ, phụ thân vuốt tóc nàng nàng còn miễn cưỡng
chịu đựng nhưng để thằng cháu 15 tuổi sờ đầu nàng… nàng thoáng nghiêng
đầu đi đã tránh được tay Đậu Khải Tuấn.

- Ơ?

Đậu Khải Tuấn thoáng hoang mang.

Đậu Thế Anh đã bế Đậu Chiêu vào xe ngựa, vừa đi vừa hỏi Đậu Khải Tuấn:

- Nghe nói mấy ngày trước con ở trong trường nói năng hùng hồn khiến cho Đỗ lão phu tử cũng phải cam bái hạ phong?

Đậu Khải Tuấn cười gượng, vứt sự khác lạ của Đậu Chiêu ra sau gáy, theo Đậu Thế Anh lên xe ngựa rồi ngồi xuống, vui vẻ nói:

- Thất thúc tổ phụ không phải
đang ở nhà đóng cửa đọc sách sao? Sao ngay cả mấy trò đùa vui của con
cháu trên trường cũng rõ như lòng bàn tay?

Ý là ám chỉ Đậu Thế Anh không chuyên tâm.

Quả đúng là mồm miệng lưu loát.

Đậu Chiêu cảm thấy hứng thú, nhìn nhìn Đậu Khải Tuấn.

- Lần nào cũng chỉ biết đấu võ miệng, cẩn thận đó, họa từ miệng mà ra.

Phụ thân cười nói:

- Khó trách cứ vài ngày lại thấy phụ thân con đến nhà Đỗ phu tử tạ lỗi.

Đỗ phu tử là gia sư của Đậu gia.

Đậu Khải Tuấn cười, dùng bả vai huých phụ thân rồi nói:

- Thất thúc tổ phụ, có chuyện này muốn thương lượng với người.

Bộ dáng có phần hơi du đãng.

Phụ thân nhíu mày.

Đậu Khải Tuấn cười nói:

- Con đã hẹn với các đồng môn
rồi, lúc tiết nguyên tiêu sẽ đến phủ Thực Định xem hoa đăng, người giúp
con chút lộ phí được không?

Phụ thân cười nói:

- Phụ thân con biết không?


- Biết, biết!

Đậu Khải Tuấn vừa nghe thấy có khả năng thì lập tức vui mừng nói:

- Phụ thân con đã đồng ý rồi
nhưng chỉ cho con ba lạng bạc, còn chưa đủ mua một chiếc đèn hoa đăng!
Thất thúc tổ phụ, con biết người là khẳng khái nhất, cho con mượn 20
lạng bạc, lúc nào người đến Phúc Phương trai mua đồ cổ, con sẽ xách đồ
giúp người!

- Ta có thư đồng rồi, cần gì con trợ thủ? Hơn nữa, chẳng phải con cũng sẽ bắt thư đồng của mình làm!

- Vậy con chép kinh cho người!

Đậu Khải Tuấn mặt không thèm đỏ, hai mắt đảo qua đảo lại:

- Con biết người muốn chép một
ngàn cuốn “Kinh pháp hoa” cho thất phu nhân, đợi đến ngày giỗ của thất
phu nhân thì sẽ đốt cho người…

Đậu Chiêu kinh ngạc nhìn phụ thân.

Phụ thân cũng không chú ý tới nàng, cười nói:

- Chép kinh quý ở lòng thành,
ngươi chép giúp ta thì có tác dụng gì? Được rồi, được rồi, 20 lạng bạc
thì không được nhưng 10 lạng thì có thể suy nghĩ…

- Thất thúc tổ phụ, 10 lạng hơi ít!

Đậu Khải Tuấn mè nheo: “Nói ra chẳng phải mất mặt thất thúc tổ phụ lắm sao?”

- Ta còn không biết ta có mặt mũi gì đâu?

Phụ thân vẫn kiên quyết:

- Con còn nhỏ, ăn mặc đều có người lo, cần nhiều bạc như vậy làm gì? 10 lạng này con có cần không?

- Cần! Cần!

Đậu Khải Tuấn sợ nói thêm gì nữa thì ngay cả mười lạng bạc này cũng không còn.

Phụ thân cười nói:

- Nhưng ta sẽ nói với Tam ca, lục ca một tiếng, tránh để con lấy được của ta 10 lạng rồi còn đến chỗ bọn họ tống tiền!

- Thất thúc tổ phụ!

Đậu Khải Tuấn kêu thảm rồi ngã lăn xuống gối.

Đậu Thế Anh cười lớn, cảm thấy tâm sự nặng nề trong lòng mấy hôm nay cũng tiêu tan đi không ít.

Đậu Chiêu nhìn phụ thân đang cười lớn, lòng lại thấy mọi cảm giác như đang pha tạp vào nhau.

Kiếp trước, nàng từng oán hận phụ thân.

Cho nên chưa bao giờ cẩn thận đánh giá phụ thân.

Nàng luôn cảm thấy ngoài nghiên cứu “Chu
Dịch” ra thì hắn chẳng quan tâm đến chuyện gì… Để mặc Đậu Minh kiêu
ngạo, ương ngạnh, để mặc Đậu Hiểu gây chuyện thị phi, để mặc nàng tự
sinh tự diệt!

Không ngờ, hắn còn có mặt này!

Tiếng xe ngựa lọc cọc hòa lẫn giọng nói, tiếng cười của Đậu Khải Tuấn, bọn họ nhanh chóng đến Bắc Lâu.

Trước từ đường họ Đậu đã có lác đác 7,8
chiếc xe ngựa đỗ lại đó, quản sự, gia đinh đang bận rộn ra ra vào vào.
Nghe thấy có động tĩnh, có người chạy vào bẩm báo cho tam bá phụ, có
người xông tới kéo xe giúp hoặc đưa ghế nhỏ tới, trong lúc nhất thời, từ đường nhà họ Đậu ồn ào, náo nhiệt vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui