Lúc phu nhân Viên thị của Cảnh Quốc công
sinh trưởng tử Trương Nguyên Minh thì suýt nữa chết vì khó sinh, Trương
Nguyên Minh trời sinh tính tình chất phác, lớn lên lại vừa béo vừa ngốc, Viên phu nhân nhìn thôi cũng đã thấy phiền lòng, lại càng thích con thứ là Trương Kế Minh và con út Trương Tục Minh cho nên Trương Nguyên Minh
đã hơn 26 tuổi nhưng phủ Cảnh Quốc công vẫn chưa lập thế tử, đây không
chỉ khiến Ngụy Đình Trân bất an mà còn khiến Trương Kế Minh và Trương
Tục Minh cũng rất bất an. Bề ngoài phủ Cảnh Quốc công trông rực rỡ huy
hoàng nhưng bên trong cũng đã ngấm ngầm dậy sóng rồi.
Uông Thanh Hải là tứ công tử của phủ Đình An hầu, lại có giao hảo với Ngụy Đình Du, đương nhiên biết chân tướng của việc này.
Hắn nghe vậy thì im lặng, nhẹ giọng hỏi Ngụy Đình Du: “Vậy ngươi định làm gì?”
Ngụy Đình Du nói: “Cho nên ta muốn mau chóng trở về tìm phụ thân ta!”
Uông Thanh Hải chấn động, nói: “Ý ngươi là…”
Thoáng chốc mặt Ngụy Đình Du đỏ bừng lên: “Cũng không thể để… để Đậu tiểu thư bị từ hôn chứ? Đến lúc đó nàng phải sống sao?” Hắn nói năng lắp ba lắp bắp, thần sắc có chút nhăn nhó.
Uông Thanh Hải lại cười ha hả, ra sức vỗ
vai Ngụy Đình Du khiến hắn lảo đảo, suýt thì té ngã: “Ta sớm biết mà,
Ngụy huynh là nam nhi đội trời đạp đất, sẽ không sợ hãi rụt rè chạy đi
như vậy. Đi, ta và ngươi đến nói với Lão hầu gia.”
Ngụy Đình Du gật đầu ôm vai Uông Thanh Hải, hai người lên ngựa, ra roi mà đi.
Trong đại sảnh, Đậu Chiêu vẫn còn đang
nói chuyện với Trần Khúc Thủy: “… Ông có từng cẩn thận nghĩ, Đậu gia từ
hôn với Ngụy gia, vì sao không tự mình ra mặt mà phải để Hà gia ra mặt?”
Trần Khúc Thủy cũng từng nghĩ về vấn đề
này, ông thận trọng nói: “Tôi cảm thấy có thể vì lục lão gia và thất lão gia đều phản đối mối nhân duyên này, ngũ lão gia lại không muốn phá
hỏng tình cảm huynh đệ nên đành vứt chuyện này cho Hà gia. Với lục lão
gia và ngũ lão gia mà nói thì có thể là để Hà gia biết khó mà lui; với
Hà gia lại cũng dễ ăn nói, không đắc tội với cả hai. Mà nguyên nhân lớn
nhất thực ra là vì ngũ lão gia đang ở trong thời khắc nguy nan của việc
vào nội các, không thể để có chút sơ suất nào, nhất là không thể để đối
thủ nắm bắt được nhược điểm gì về mặt đức hạnh. Sở dĩ ngũ lão gia có thể tranh giành với Vương Hành Nghi chính là vì những năm gần đây ngũ lão
gia làm việc đoan chính, nhiệt tình, vì lợi ích chung nên rất được các
quan lại đồng liêu khen ngợi.
Đậu Chiêu không nhịn được gật đầu, cười nói: “Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này mới được!”
“Cơ hội?” Trần Khúc Thủy khó hiểu nói:
“Cơ hội gì? Chuyện đã lan rộng, Ngụy gia cũng không đến nỗi trả tín vật
cho Hà gia chứ? Nếu thế thì bọn họ thành ra cái gì? Bán vợ cầu vinh, sau này Ngụy gia có thể sống an ổn trong giới thượng lưu nữa sao!
“Chuyện gì cũng đừng nói chắc chắn như
vậy.” Đậu Chiêu nói. “Chuyện khác có lẽ ta không biết nhưng chuyện nhà
họ Ngụy ta lại biết ít nhiều. Giờ phủ Tế Ninh hầu sớm đã tách rời khỏi
quan hệ với triều đình và hoàng gia, sa sút thành gia đình quý tộc hạng 2 hạng ba. Không chỉ có cần quyền thần ủng hộ để nhận được hậu đãi các
chuyện để ứng phó với triều đình mà còn cần tiền để chống đỡ chi phí
sinh hoạt.” Nói xong, nàng hơi dừng lại một chút, nhắc tới Trương Nguyên Minh: “…Trương Nguyên Minh vừa là con trưởng lại còn là đích tôn, hơn
nữa cũng đến tuổi lập thế tử, chuyện này với Hà gia mà nói chỉ là nhấc
tay chi lao, có Ngụy Đình Trân nói đỡ cho, dựa vào sự yêu thương của
Ngụy lão hầu gia và phu nhân thì 8.9 phần 10 là sẽ đem việc phong Trương Nguyên Minh làm thế tử ra làm điều kiện với Hà gia.”
Trần Khúc Thủy không khỏi nhướng mày, lòng lại xem thường Ngụy gia, nói: “Ý của tứ tiểu thư là?”
“Tôi muốn nhờ tiên sinh tự mình đến kinh
thành, tìm Ngụy lão hầu gia rồi nói chuyện cho rõ ràng.” Đậu Chiêu cười
nói, “Mặc kệ là vì ích lợi hay vì cái gì, để tín vật ở lại Ngụy gia đều
là lựa chọn tốt nhất. Dù sao ngũ bá phụ của ta cũng có thể trở thành các lão, ta lại có rất nhiều của hồi môn.” Nói xong, nàng lại trêu chọc,
“Còn có thể nhân cơ hội giúp ngũ bá phụ ta nâng cao danh tiếng – không
phải Đậu gia chúng ta muốn hủy hôn, hoàn toàn là vì trước giờ Ngụy gia
vẫn luôn hờ hững với mối hôn sự này. Cúi đầu cưới vợ, ngẩng đầu gả nữ
nhi. Đậu gia cũng không thể tự mình tìm đến cửa được.”
Trần Khúc Thủy có chút do dự nói: “Đem việc tiểu thư có sản nghiệp cỡ nào cho Ngụy gia biết?”
“Cái này thì không cần.” Đậu Chiêu cười
nói: “Ta sợ đến lúc đó lại không thoát thân ra được. Dù sao ta cũng là
con gái Đậu gia, của hồi môn nhiều hơn người khác cũng là chuyện bình
thường.”
Nàng nhớ lại vẻ mặt hài lòng của Ngụy Đình Trân khi nhìn của hồi môn của mình trong kiếp trước lúc mình gả vào Ngụy gia.
Trần Khúc Thủy hiểu ý, cười nói: “Tôi nhất định sẽ đẩy mọi sai lầm lên đầu Ngụy gia.”
Rời khỏi phủ Cảnh Quốc công, Ngụy Đình Du vô cùng uể oải.
Lời nói của tỷ tỷ Ngụy Đình Trân lại vang lên bên tai hắn: “… Ta biết làm như vậy là có lỗi với Đậu tiểu thư
nhưng ta cũng đâu có cách nào! Tỷ phu của đệ mà không chiếm được vị trí
thế tử thì chúng ta đến sống cũng chẳng sống được nữa. Đệ đã thấy đại
thái tử nào bị phế rồi còn sống được không? Coi như đệ giúp tỷ đi! Tỷ
đứng vững bước rồi, sau này cũng có thể giúp đỡ đệ!” Nghĩ đến đây, hắn
đột nhiên nhớ lại một ngày trước khi tỷ tỷ xuất gia, hắn đi vẫn an mẫu
thân, thấy mẫu thân trốn trong phòng len lén khóc. Hắn hỏi mẫu thân vì
sao lại khóc, mẫu thân lại ôm hắn, bắt hắn thề, sau này nhất định phải
đối xử tốt với tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ bị nhà chồng bắt nạt thì nhất định phải
ra mặt vì tỷ tỷ. Lúc ấy hắn nghĩ là vì mẫu thân không nỡ để tỷ tỷ đi lấy chồng, giờ xem ra, sở dĩ tỷ tỷ gả cho tỷ phu, quá nửa là vì giúp đỡ
mình.
Trước kia nhà bọn họ cũng từng rất hiển hách.
Nghe phụ thân nói, thời cổ tổ phụ, mỗi
lần đến dịp lễ tết nhà bọn họ đều được hoàng cung ban thưởng nhưng bây
giờ ngoài tết thanh minh và tết nguyên đán được hoàng cung ban thưởng
cho một chút thì những dịp khác đều không có. Không thể so với phủ
Trường Hưng hầu cách đó hai ngõ nhỏ, dù là Nguyên tiêu cũng được thưởng
đèn hoa đăng.
Mỗi lần tỷ đệ bọn họ được phụ thân dẫn ra ngoài đi chơi hội đèn lồng trở về, tỷ tỷ đều nhìn đèn cung đình treo
trước cổng phủ Trường Hưng hầu rồi trầm mặc hồi lâu.
Ngụy Đình Du cúi đầu xuống xe, thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa sơn đen, mành vải thô màu chàm, ngựa lớn đỏ
thẫm tuy mạnh mẽ nhưng thân xe lại không hề có dấu hiệu gì biểu hiện
tước vị hoặc cung phẩm.
Hắn có chút nghi hoặc đi vào cổng.
Người canh cổng là Trịnh Lễ vui vẻ chạy tới.
“Thế tử gia!” Hắn ra dấu với Ngụy Đình Du, “Người của Đậu gia ở Thực Định tới.”
Trịnh Lễ lấy nha hoàn Thu Ngọc theo hầu
mẫu thân từ nhỏ, giờ Thu Ngọc lại làm ma ma tổng quản ở phòng Ngụy Đình
Du, bởi vậy Trịnh Lễ luôn cảm thấy ở trước mặt Ngụy Đình Du, mình có thể diện hơn so với người khác.
“A!” Hồi lâu sau Ngụy Đình Du mới phản ứng lại, vội hỏi: “Là người thế nào đến?”
Liên quan đến chuyện từ hôn, Đậu gia chưa từng có người lộ diện.
“Là vị tiên sinh phòng thu chi trong Đậu
gia.” Trịnh Lễ ân cần nói, “Nghe nói lúc trước ông ấy là phụ tá cho Đậu
thất lão gia, lúc Đậu thất lão gia vào kinh, ông ấy phụng mệnh ở lại
Thực Định để chăm lo cho Đậu gia Tứ tiểu thư…”
Nhưng mặc kệ nói sao thì cũng chỉ là một phụ tá.
Ngụy Đình Du có chút thất vọng, “A” một tiếng.
Trịnh Lễ lại đảo mắt nói: “Nghe nói ông
ấy đến là vì hôn sự của Đậu gia Tứ tiểu thư. Thực ra mà nói, Lão hầu gia vốn không muốn gặp ông ấy nhưng ông ấy vào cửa đã hỏi giá trị con người Đậu tứ tiểu thư đáng bao nhiêu? Khiến cho Lão hầu gia toát mồ hôi, đành phải gặp ông ấy…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Ngụy Đình Du nắm vặt áo, liên thanh hỏi: “Vậy tiên sinh kia đang ở đâu?”
Trịnh Lễ vội nói: “Ở thư phòng! Đang nói chuyện với lão hầu gia trong thư phòng đó!”
Ngụy Đình Du bỏ lại Trịnh Lễ, chạy vội đến Noãn các ở phía sau thư phòng.
Vào cửa lại thấy mẫu thân đang nghiêm mặt ngồi trong Noãn các với Thu Ngọc, những lời trong thư phòng vang tới
Noãn các rõ mồn một.
Điền thị thấy con đột nhiên xông vào, nhìn hắn trách cứ rồi ra dấu cho hắn không được lên tiếng.
Từ lúc vào cửa Ngụy Đình Du đã nhẹ nhàng, lúc này lại rón ra rón rén ngồi ở bên mẫu thân.
“… Ông định uy hiếp ta sao?” Phụ thân giận quá hóa cười.
“Lời này của Hầu gia sai rồi.” Một giọng
nói thư hoãn, ôn hòa khác vang lên, hẳn chính là tiên sinh Đậu gia.
“Nhiều năm như vậy, những dịp lễ tết Ngụy gia không hề đưa lễ vật qua
Đậu gia, lại chưa từng để Thế tử gia đến phủ Thực Định bái kiến Thất lão gia, nếu Ngụy gia có ý này, lại có hôn sự của Hà gia thì chẳng lẽ không nên lấy lại ngọc bội phu nhân chúng tôi tặng thế tử gia năm đó?” Ông
nói tới đây, dường như là để cho Tế Ninh hầu thời gian tự vấn, ngữ khí
chậm lại rồi nói tiếp, “Thất lão gia nhà tôi dưới gối chỉ có hai vị tiểu thư, tứ tiểu thư là trưởng nữ, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được
Nhị thái phu nhân Đông phủ yêu quý, lúc Triệu thất phu nhân qua đời, Nhị thái phu nhân sợ lão gia nhà tôi không chăm lo được cho tiểu thư chu
đáo nên cố ý đưa tứ tiểu thư về Đông phủ. Sau khi thất lão gia lên kinh
thành, Nhị thái phu nhân không nỡ rời xa tứ tiểu thư nên đã kiên quyết
giữ tứ tiểu thư ở lại Thực Định, giao cho lục phu nhân cũng chính là
chính thất của Hàn Lâm viện học sĩ Đậu Thế Hoành – ngũ cô nãi nãi của Kỷ gia Nghi Hưng dạy dỗ. Thất lão gia nhà tôi thương xót tứ tiểu thư mất
mẹ từ nhỏ, lại không thể tự mình chăm sóc nên vô cùng cưng chiều tứ tiểu thư. Nếu không phải tứ tiểu thư cảm động, nhớ thương ân tình của mẫu
thân, không muốn đẩy mẫu thân mình vào tiếng thất tín, dựa vào ý tứ của
Nhị thái phu nhân và thất lão gia nhà thôi thì đã sớm tìm cho tứ tiểu
thư mối lương duyên khác, cần gì phải phái tôi đến Ngụy gia thương lượng chuyện tín vật? Uy hiếp lại càng không cần phải nói đến.
Ngụy Đình Du không khỏi vuốt cằm.
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tiên sinh kia lại nói: “Thực không dám
giấu diếm, trước khi đi Nhị thái phu nhân nhà tôi đã gọi riêng đến để
dặn đi dặn lại, bảo tôi bất luận thế nào cũng phải mang ngọc bội năm đó
Thất phu nhân tặng thế tử gia về. Nói Đậu phủ có 12 vị thiếu gia nhưng
lại chỉ có 5 vị tiểu thư, đời sau lại càng ít nữ nhi, quyết không thể để người ta khinh thường được. Nói thật là trước khi đi tứ tiểu thư cũng
gọi tôi đến, nhắc đến lúc trước Hầu phu nhân có tình thâm nghĩa trọng
với thất phu nhân thế nào, bảo tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Ngụy
gia có muốn thực hiện lời hứa lúc trước không, nếu không thì trả ngọc
bội về cũng không sao. Một bên là Nhị thái phu nhân, một bên là tứ tiểu
thư khiến tôi rất khó xử. Nói xong, giọng nói lại trở nên lạnh lùng, “Ai ngờ tôi vừa đến kinh thành đã nghe người ta đồn, phủ Tế Ninh hầu bán
con dâu với giá hời…”
“Đây là tên vương bát đản vô sỉ nào bịa
đặt!” Tế Ninh hầu rống giận cắt ngang lời Trần Khúc Thủy: “Nếu để ta bắt được, không lột da hắn mới là lạ!”
Trần Khúc Thủy nhìn Tế Ninh Hầu chưa đến
40 tuổi mà trông đã già nua thì lòng khinh thường một hồi, vẫn đầy khí
thế nói: “Tôi nghe có lời đồn như vậy, đương nhiên là giận tím mặt nên
mới ép hỏi Đậu gia rốt cuộc có tính toán gì không? Chuyện đến bây giờ,
tôi vẫn muốn hỏi rõ ràng cho tứ tiểu thư, rốt cuộc Hầu gia có tính toán
gì? Hà gia bọn họ so với Đậu gia chúng tôi, chẳng qua chỉ hơn một các
lão, Đậu gia chúng tôi cũng đã có đến 5 tiến sĩ vào triều làm quan, thứ
bọn họ làm được chẳng lẽ Đậu gia không làm được. Ngài cần gì phải làm
nhục tứ tiểu thư nhà tôi, làm nhục Đậu gia như thế. Chẳng bằng chúng ta
cứ nói trắng ra đi, ngọc bội kia bán cho ai cũng thế, chẳng bằng bán lại cho Đậu gia chúng ta đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...