Cửu Tội

Tần Bạch sờ sờ hai má, nghiêng đầu, dùng môi bóng nhẫy hôn lên mặt Nhiếp Cửu một cái.

Nhiếp Cửu có chút buồn bực.

Tần Bạch cắn xong cánh gà, thấy Nhiếp Cửu không ăn gì, liền cầm một con tôm đưa tới trước miệng hắn, “Cùng nhau ăn!”

Nhiếp Cửu cắn tôm, đột nhiên hai mắt chợt lóe, trên màn hình, một gã đàn ông đi ra từ thang máy, đồng hồ chỉ 9h50’.

Camera quay không rõ, nhưng có thể nhìn thấy gã đàn ông kia. Mũ lưỡi trai màu đen, áo gió màu đen, mặt che lại bằng một chiếc khẩu trang màu trắng.

Gã đàn ông đột nhiên ngẩng đầu liếc camera một cái, sau đó cúi đầu đi thẳng đến nhà nạn nhân.

Tần Bạch chậc lưỡi: “Sợ người khác không biết hắn đến làm chuyện xấu sao?”

Nhiếp Cửu ấn nút, chuyển đến đoạn hình ảnh khác.

Gã đàn ông nhấn chuông cửa, cửa nhanh chóng mở ra, nạn nhân đứng thấp thoáng bên trong, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng hai người không nói với nhau quá nhiều, gã đàn ông liền vào nhà.

Ít nhất xác định, 9h50’ ba ngày trước, nạn nhân còn sống.

Tần Bạch nhíu mày: “Gã đàn ông này thật quen.”

Nhiếp Cửu nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nhịn không được nói: “Mắt của cậu không tốt lắm.”

Tần Bạch trừng hắn: “Ánh mắt tôi nhìn anh cũng không tốt sao?”

Nhiếp Cửu sờ sờ mũi, ôm chặt cậu: “Mắt không tốt, nhưng ánh mắt là nhất.” Nói xong, hôn lên tóc Tần Bạch.

Trên màn hình không có gì xuất hiện, dù chỉ là người ra ngoài đổ rác.

Lúc thời gian chỉ 10h30’, cửa lại mở ra, gã đàn ông rời khỏi nhà, trên màn hình không xuất hiện bóng dáng nạn nhân.

Gã đàn ông đi vào thang máy.

Nhiếp Cửu nói: “Hẳn Tô Diệp có thể làm hình ảnh rõ ràng.”


Tần Bạch nghĩ nghĩ: “Có lẽ gã đàn ông này quen biết nạn nhân.” Bỗng nhiên nhíu mày: “Đúng rồi, diện mạo này!”

Mười ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, màn hình nhanh chóng biến chuyển, Tần Bạch và Nhiếp Cửu chưa kịp thấy rõ, màn hình đã dừng lại, hiện lên hai ảnh chụp.

Bên trái là gã đàn ông vào nhà nạn nhân, bên phải là ảnh sau khi cởi bỏ khẩu trang.

Tô Diệp nói:“Chắc chắn camera kia quá lâu đời, dính đầy tro bụi, chỉ có thể làm rõ đến vậy. Qua so sánh, hai người này tương tụ 70%.”

Nhiếp Cửu nói: “Có lẽ nên gọi Triệu Kì về hỏi một chút.”

Vừa dứt lời, Triệu Kì và Tần Niệm đã trở lại.

Triệu Kì đưa bản ghi chép cho Nhiếp Cửu, nói: “Đồng nghiệp của nạn nhân đều nói, nạn nhân là người chăm chỉ, vì mẹ nằm viện nên cần tiền. Nhưng nửa tháng trước, đột nhiên nạn nhân nhận thêm rất nhiều công việc, không chỉ thanh toán nợ ở bệnh viện mà còn trả trước chi phí nửa năm.”

Nhiếp Cửu hỏi: “Nạn nhân thường thân thiết với ai?”

Triệu Kì sờ sờ mũi nói: “Nạn nhân thật quái đản, trừ bỏ công việc thì phần lớn thời gian đều ở bệnh viện. Nghe đồn người yêu của cô ta là một ngôi sao ca nhạc, nhưng nạn nhân không thừa nhận.”

Tần Niệm mở to mắt, hỏi: “Có phải là giết nhau vì tình không?”

Nhiếp Cửu lắc đầu: “Kết quả khám nghiệm tử thi chưa có, pháp y cũng cần thời gian.”

Trời đã tối, toàn bộ thành thị được bao phủ bởi ánh đèn neong.

Nhiếp Cửu cất tư liệu, nói: “Không còn sớm, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, mọi việc cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”

Triệu Kì sờ sờ bụng, “Không nói thì thôi, nói mới biết bụng rất đói.”

Nhiếp Cửu cười nói: “Tôi mời ăn khuya.” Quay đầu nhìn Tô Diệp, “Cùng đi chứ?”

Tô Diệp lắc đầu, cười đáp: “Không đi, tôi ở lại với Hàn Hàn.”

Chuyện giữa Tô Diệp và Đường Hàn mọi người không tiện hỏi, nhưng ai cũng nhìn ra hai người này mập mờ. Tuy cách hai người nói chuyện rất cổ quái, nhưng chưa từng gay gắt với nhau, bởi vậy mọi người đã thành thói quen.

Đường Hàn cầm dao giải phẫu luôn hưng phấn như cầm dao cắt bít tết, quấy rầy hắn lúc này chắc chắn không phải ý kiến hay.


Bởi vậy, đám người Nhiếp Cửu không đi hỏi ý kiến của hắn.

Bốn người đi đến thang máy, vừa thấy Trần Miễn bước ra.

Tần Niệm chạy tới, mắt to nheo lại:“Tổ trưởng mời ăn khuya, cùng đi chứ?”

Mắt Trần Miễn sáng lên, hướng Nhiếp Cửu nói: “Nhiếp tổ trưởng, không ngại tôi chực cơm chứ?”

Nhiếp Cửu gật đầu: “Không ngại.”

Nhiếp Cửu và Tần Bạch đi phía trước đấu võ mồm, nhưng phần lớn đều là Nhiếp Cửu thỏa hiệp.

Trần Miễn và Tần Niệm đi phía sau, tuy vẻ mặt Trần Miễn khá mỏi mệt, nhưng lúc nói chuyện với Tần Niệm vẫn đầy hứng khởi, còn có vài phần vui sướng. Tần Niệm bị hắn chọc cười, mắt càng mở to.

Triệu Kì đi giữa, bỗng nhiên nghĩ đến một từ — người cô đơn.

Ăn khuya ở nhà hàng gần cảnh cục .

Mấy người vây quanh bàn nhỏ, Trần Miễn một ngày chưa ăn cơm, thật sự đói hoảng, ăn liền một lúc ba chén lớn, nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Tần Niệm.

Triệu Kì chậm rì rì gắp thịt bò, lại bị Trần Miễn đoạt đi, bỏ vào bát Tần Niệm. Triệu Kì chuyển hướng chân gà, một bàn tay nhanh chóng cầm chân gà lên, đưa tới bên miệng Nhiếp Cửu, “Tổ trưởng, hôm nay anh vất vả.”

Triệu Kì buồn bực, buông đũa.

“Kì kì, sao cậu không ăn?” Tần Niệm chớp chớp mắt to.

“Hả?” Triệu Kì ngẩng đầu, chưa kịp trả lời, bốn đôi đũa hướng vào bát hắn, nhất thời bát chất đầy thịt bò xào hành tây.

Mọi người cười nói: “Mau ăn, mau ăn.”

Triệu Kì cười tủm tỉm, ăn vô cùng ngon miệng.


Ăn xong, mọi người vẫn chưa đi vội, ở lại nói chuyện phiếm với nhau.

Trần Miễn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm nay tổ án đặc biệt nhận một vụ giết người sao? Rất dã man phải không?”

Nhiếp Cửu gật đầu, “Kết luận ban đầu là nạn nhân bị rút máu.”

Trần Miễn nhíu mày: “Rút máu?”

Tần Bạch thần bí nói: “Anh cũng biết nạn nhân đó.”

Trần Miễn nghi hoặc, hỏi: “Ai?”

“Lý Từ Nhị!” Tần Bạch nói.

Trần Miễn chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu, hắn không có hứng thú với giới giải trí.

Tần Niệm lay lay hắn, “Chính là nhân vật liên quan tới vụ án anh điều tra!”

Nhiếp Cửu uống một ngụm trà, hỏi: “Án cậu điều tra cũng liên quan đến Lý Từ Nhị sao?”

Tần Niệm thấy hắn vẫn mơ hồ, liền thay hắn kể lại: “Trước đó có một người phụ nữ tới báo cảnh sát, nói thân thể con gái mình đầy vết dao cắt, nhưng con gái vẫn không chịu nói ra nguyên nhân.”

Lúc này Trần Miễn hiểu rõ, “Anh nói đến cuộc thi sắc đẹp hả, à, Lý Từ Nhị kia lọt vào tốp 8, sau đó bị loại.”

Nhiếp Cửu hứng thú, buông chén trà hỏi: “Nói nghe một chút.”

Trần Miễn gật đầu, chậm rãi nói: “Chúng tôi điều tra mới biết con gái của người báo án là thí sinh cuộc thi sắc đẹp, có vẻ cuộc thi này ẩn chứa bí mật, trên người rất nhiều cô gái đều có vết dao rạch, hơn nữa khi tẩy trang thì sắc mặt đều tái nhợt. Chúng tôi nghi ngờ cuộc thi này có liên quan tới tà giáo, hoặc là người tổ chức làm một số chuyện không thể cho ai biết. Nhưng vì vấn đề trị an, nên vẫn chỉ âm thầm điều tra.”

Tần Niệm chỉ chỉ Trần Miễn, “Vụ của anh là người đầy vết dao rạch, sắc mặt không tốt.” Lại chỉ chỉ Nhiếp Cửu, “Vụ của anh là rút máu, tôi cảm thấy cái chết của Lý Từ Nhị có liên quan tới cuộc thi sắc đẹp này.”

Nhiếp Cửu xoa mặt, “Hôm nay quá muộn , đợi ngày mai có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi ra quyết định.”

Sau đó mọi người giải tán, Trần Miễn và Triệu Kì một đường, tuy Nhiếp Cửu không tiện đường, nhưng vẫn phải đưa Tần Bạch và Tần Niệm về nhà.

Đến dưới lầu, rất tự nhiên tắt động cơ, xuống xe, đi theo lên nhà.

Tần Bạch đến cửa mới ý thức được, “Tổ trưởng, sao anh lại đi cùng?”

Nhiếp Cửu ngáp mấy cái, đôi mắt chứa đầy ý cười: “Rất mệt, không đợi được tới lúc về ký túc xá .”

Tần Bạch lẩm bẩm, mở cửa.


Cửa vừa mở, ba cái bóng phe phẩy đuôi chạy tới, miệng còn cắn dép lê, mắt to ngập nước.

Tần Bạch đau lòng muốn chết, vội vàng ôm ba nhóc kia đến sofa rồi chuẩn bị thức ăn.

Nhiếp Cửu thấy cậu đi qua đi lại, liền kéo cậu, “Để tôi, cậu tắm rửa đi.”

Tần Bạch không khách khí, hướng Nhiếp Cửu cười cười: “Vậy tổ trưởng chăm sóc hộ con tôi nha!”

Nhiếp Cửu xấu hổ, nhìn Tần Bạch ôm áo ngủ màu vàng vui vẻ đi tắm rửa, lại cảm thấy thập phần ấm áp.

Hoàn thành mọi việc, Nhiếp Cửu mới nằm ngã trên giường Tần Bạch.

Điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp, nhưng hai người chung một ổ chăn, bởi vậy rất ấm áp. Tần Bạch oán giận: “Bảo anh về ngủ, anh lại muốn ở đây, chật muốn chết.”

Nhiếp Cửu ôm eo cậu, giật giật thân thể, để Tần Bạch tựa vào ngực mình: “Như vậy không chật nữa?”

Mặt Tần Bạch hơi đỏ, “Nhưng không mềm mại.”

Nhiếp Cửu ôn nhu cười, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn…. hôn?”

Giờ thì mặt Tần Bạch đỏ ửng lên như cà chua, bĩu môi, nhắm mắt lại.

Nhiếp Cửu liếm liếm môi, xoay người ép cậu dưới thân, hôn lên.

Tiếng hôn môi trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, một thanh âm sát phong cảnh đột nhiên vang lên: “Chạm môi trên rồi chạm vào lưỡi, tổ trưởng, anh có thể làm đúng cách không!”

“Câm miệng!”

Ép buộc đến quá nửa đêm Nhiếp Cửu mới ngủ, trước lúc ngủ còn mơ mơ màng màng nghĩ, yêu so với huấn luyện còn mệt hơn, nhưng cảm giác này khiến người ta phát nghiện.

Tần Bạch cuộn người trong chăn không ngủ được, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nhiếp Cửu, cắn môi dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi Nhiếp Cửu.

Đầu ngón tay đột nhiên bị cầm, Nhiếp Cửu vẫn nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong: “Sao còn chưa ngủ?”

Đôi mắt to phủ một tầng sương, Tần Bạch cười khẽ, “Tổ trưởng, anh rất xấu, lại giả bộ ngủ.”

Nhiếp Cửu mỉm cười, cắn đầu ngón tay Tần Bạch. Ôm tần bạch vào lòng, không thuận theo không buông tha nói: “Còn muốn hôn một cái rồi ngủ tiếp!”

Nhiếp Cửu vẫn nhắm hai mắt, môi từ từ chạm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui