Tần Bạch đẩy xe đi phía trước, rất ra dáng bà chủ gia đình.
Nhiếp Cửu chậm rì rì theo phía sau, có vẻ vô tích sự.
“Tổ trưởng, chúng ta làm món gì?” Tần Bạch cầm bắp cải trắng, cố gắng tính toán.
Nhiếp Cửu nhún vai: “Không bận tâm, chọn món cậu biết làm là được.”
Tần Bạch thổi mạnh vào bắp cải, lén liếc hắn một cái, nhăn nhó hỏi: “Nhưng tôi không biết tổ trưởng thích ăn cái gì !”
Nhiếp Cửu kinh ngạc, sờ sờ mũi, có chút mất tự nhiên nói: “Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt ……”
Tần Bạch nghiêng, miệng nói thầm, hình như có chút oán giận.
“Rau dưa, tôi ăn nhiều hành tây.” Nhiếp Cửu khẽ cười, “Món mặn, sườn lần trước cậu làm rất ngon.”
Tần Bạch cong môi cười cười, vui vẻ đẩy xe đến chọn hành tây.
Nhiếp Cửu đi nhanh một bước, vuốt ve vành tai Tần Bạch, nghi hoặc nói: “Sao đỏ thế này?”
Tần Bạch ngẩn ngơ, vừa quay đầu lại đã thấy Nhiếp Cửu cười xấu xa, vẻ mặt lạnh lùng giờ trở nên ôn hòa, khóe miệng khẽ cong, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa dịu dàng.
Tần Bạch bĩu môi trừng mắt, lấy một củ hành tây ném vào hắn.
Nhiếp Cửu vươn tay tiếp được, cười nói: “Làm hỏng tự mình trả tiền.”
Tần Bạch, vội vàng bỏ hành tây vào lại xe đẩy.
Hai người chậm rãi đến quầy lạnh, Tần Bạch thói quen tính lấy hai hộp sữa chua, do dự một chút quay đầu hỏi Nhiếp Cửu, “Tổ trưởng, anh có thích uống vị này không?”
“Giống cậu.”
Tần Bạch lại vui vẻ, thế nên lúc trả tiền không tham ô tiền lẻ.
Nhiếp Cửu mang gói to gói nhỏ xuống bãi đỗ xe, Tần Bạch giống người vợ nhỏ ngoan ngoãn theo sau hắn.
Mở cốp xe đặt túi vào, Tần Bạch đã sớm ngồi ở phó lái, vẫn không chịu cài dây an toàn như trước.
Nhiếp Cửu đi đến cửa xe, vươn tay định mở, đột nhiên dừng động tác.
Tính cảnh giác cao độ nói cho hắn biết, hắn đang bị người theo dõi.
Nhiếp Cửu đứng thẳng, chậm rãi xoay người.
Bãi đỗ xe trống trơn, chỉ thưa thớt mấy xe đậu, liếc mắt một cái có thể xem toàn cảnh.
Tần Bạch thấy Nhiếp Cửu không vào, nhịn không được hét lên: “Tổ trưởng, mau vào, qua một giờ sẽ tăng phí gửi xe!”
Nhiếp Cửu lại nhìn vài lần, xác định không có người mới ngồi vào trong xe.
Mang dây an toàn, trong lòng có cảm giác là lạ.
Tần Bạch thấy sắc mặt hắn khác thường, thần thần bí bí thấp giọng hỏi: “Tổ trưởng…… Anh thấy gì sao?”
Nhiếp Cửu quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.
Tần Bạch đáp: “Tôi nghe nói, bãi đỗ xe âm khí nặng nhất, lại ở tầng hầm, dễ bị quỷ triền thân.”
Nhiếp Cửu búng một cái trên trán cậu, đảo mắt nói: “Tôi thấy cậu mới bị quỷ triền thân.”
Tần Bạch ăn đau, xoa trán lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn tạo chút không khí mà!”
Nhiếp Cửu khởi động ô tô, bất đắc dĩ nói: “Cậu là bác sĩ tâm lý học hả? Kỳ thật cậu thích hợp làm thần côn hơn.”
Tần Bạch vuốt cằm, còn nghiêm túc nói: “Hình như thần côn cũng kiếm được tiền, phải cân nhắc.”
Xe chậm rãi rời khỏi bãi đổ, phong cảnh phía sau càng lúc càng xa.
Một chiếc màu đen đỗ trong góc.
Nam nhân anh tuấn bất đắc dĩ nhún vai, đón lấy ly vang đỏ, “Xem ra, chuyện vượt qua sức tưởng tượng của tôi.”
Người ngồi bên cạnh nam nhân thản nhiên nói: “Tưởng tượng của anh không hề phong phú.”
“Thảo nào tôi chưa bao giờ thấy cậu kích động.”
“Dù nghĩ theo góc độ nào, anh cũng không tưởng tượng ra khả năng này.”
Nam nhân mỉm cười, khóe miệng gợi lên độ cong quyến rũ, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không lý giải nổi. “A, không ngờ lại thích đàn ông……”
Người bên cạnh khẽ nhíu mày.
Chủ nhật, thời tiết rất tốt, Tần Bạch rời giường từ sáng sớm, mở cửa sổ đón gió lùa, làm bữa sáng — một nhà sáu miệng ăn.
Tối hôm qua Nhiếp Cửu ở lại, sau khi Tần Bạch rời giường, chỉ thấy Nhiếp Cửu thoải mái giãn thân thể, quang minh chính đại chiếm lĩnh toàn bộ giường.
Tần Bạch làm xong bữa sáng liền tới gọi Nhiếp Cửu rời giường, Nhiếp Cửu ngủ say, sáu khối cơ bụng còn lộ bên ngoài.
Mặt Tần Bạch hơi đỏ lên, nhịn xuống kích động muốn giở trò, hét to: “Dậy đi!”
Nhiếp Cửu chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu trừng cậu: “Dậy sớm làm gì?”
“Tổ trưởng, anh thật xấu đó, không phải anh bảo sẽ giúp tôi ư? Sao bây giờ còn nhàn nhã ngủ, hơn nửa tôi còn cho anh tá túc một đêm!”
Nhiếp Cửu xoay người xuống giường: “Đúng vậy, không biết là ai sợ hôm nay tôi trốn nên bắt tôi ngủ ở đây.”
Nhiếp Cửu đột nhiên thấy một cái đầu nhỏ dưới bàn ngóc lên, nhỏ giọng kêu, chậm rãi phe phẩy đuôi chui ra, trèo lên chân Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu bế nó lên, đặt trên vai mình, mang theo Miêu Miêu đi rửa mặt.
Tần Bạch nhìn bóng dáng lười biếng của Nhiếp Cửu, mặt bỗng nhiên đỏ lên, nói thầm: “Cũng không chịu mặc áo.”
Lúc Tần Bạch tới phòng khách, Tần Niệm cũng vừa ra khỏi phòng. Mắt to phủ đầy sương mù, cả người mơ mơ màng màng, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ.
Tần Bạch đi lên xoa nắn mặt cậu, hỏi: “Sao không ngủ thêm chút nữa.” Vẻ mặt Tần Bạch đau lòng, vừa đẩy mạnh người vào phòng vừa nói: “Ngủ tiếp một lát, ngoan, anh sẽ làm điểm tâm cho em khi thức dậy.”
Nhiếp Cửu từ phòng tắm đi ra, thấy Tần Niệm mở to hai mắt, mơ mơ màng màng, bộ dáng thật sự thú vị, liền nói: “Mắt Tần Niệm lớn như vậy, có dễ bị thôi miên không?”
Tần Bạch cười tủm tỉm, trả lời một nẻo: “Niệm Niệm giống búp bê a? Xinh đẹp chứ?”
Nhiếp Cửu khiêu mi, từ chối cho ý kiến.
Hai người ăn xong bữa sáng, bắt đầu tổng vệ sinh, Nhiếp Cửu thật sự không biết làm từ đâu, mà không làm gì thì có vẻ không đủ thành ý, đành sắp xếp giá sách của Tần Bạch lại một lần.
Nhiếp Cửu nghĩ, tâm lý học vốn là một môn học thú vị, lấy hình ảnh thực nghiệm làm vật dẫn lại biến ảo vô cùng, thực sự kỳ diệu.
Nhiếp Cửu vừa sắp xếp vừa xem, thấy sách hay liền đặt sang một bên, mang về tổ án đặc biệt đọc.
Đang dở tay, bỗng nhiên nghe tiếng chuông cửa vang, tiếp theo là thanh âm Tần Bạch truyền đến: “Tổ trưởng, mở cửa hộ tôi.”
Nhiếp Cửu chậm rãi buông sách, đi mở cửa.
Đứng trước cửa là một người giao hàng, thấy Nhiếp Cửu đi ra liền hỏi: “Là nhà Tần Bạch tiên sinh phải không?”
Nhiếp Cửu gật đầu, ký nhận.
“Tổng cộng 550 mươi tệ, cảm ơn.”
Nhiếp Cửu quay đầu nhìn về phía Tần Bạch.
Chỉ thấy Tần Bạch cười nịnh nọt với hắn.
Nhiếp Cửu trợn trắng mắt, được rồi, là tôi coi tiền như rác. Nhiếp Cửu ôm thùng hàng vào nhà, đặt trên bàn, hỏi Tần Bạch: “Cậu có định trả 600 tệ cho tôi không?”
Tần Bạch chớp mắt: “Là 550 tệ.”
Nhiếp Cửu nói: “Được rồi, thu cậu 550 tệ.”
Tần Bạch buông chảo, đi đến ôm tay hắn cọ cọ, “Đừng như vậy, dù sao đâu phải lần đầu tiên anh trả tiền thay tôi!”
Nhiếp Cửu nhìn cậu: “Cho nên tôi là kẻ coi tiền như rác?”
Tần Bạch lại cọ cọ cánh tay hắn, “Anh là kẻ coi tiền như rác độc nhất vô nhị a!”
“Tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?”
Tần Bạch bĩu môi, buông cánh tay hắn ra, “Vậy trả thứ trong thùng hàng choanh.”
Nhiếp Cửu mấp máy môi, dùng kéo cắt băng dán, khi nhìn đến thứ trong thùng thì mặt hắc tuyến, khóe miệng co rút.
“Cái này tặng lại cậu tốt hôn.”
Tần Bạch ôm cánh tay hắn, dùng hai má cọ cọ: “Tôi biết tổ trưởng tốt nhất mà.”
“Đúng vậy, kẻ coi tiền như rác tốt nhất.” Nhưng, cảm giác độc nhất vô nhị quả không tệ.
Tần Bạch cầm quần áo trong thùng vui vẻ đi thaycho ba chú chó nhỏ.
Giữa trưa, Tần Bạch ăn qua loa bát mì lấp bụng, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng bếp, Tần Bạch và Nhiếp Cửu bận rộn nấu nướng.
Tần Bạch đứng trước thớt thái thức ăn, Nhiếp Cửu đổ nước vào nồi.
“Muốn bao nhiêu nước?”
“Hơn một nửa chút xíu.” Tần Bạch trộm liếc Nhiếp Cửu một cái, chỉ thấy hắn chăm chú đo nước.
Đường cong khuôn mặt càng thêm rõ ràng, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời hữu thần, khóe môi hơi hơi nhếch lên, bảo trì độ cong nhàn nhạt, như có như không.
Tần Bạch thả chậm tốc độ thái thức ăn, có chút lo lắng hỏi: “Anh thấy đồng tính luyến ái thế nào.”
Nhiếp Cửu sửng sốt, đậy nắp nồi, khoanh tay tựa vào bàn, cười nhìn cậu.
Tần Bạch bị hắn nhìn thực mất tự nhiên, thúc giục: “Rốt cuộc thấy thế nào.”
Nhiếp Cửu sờ sờ cằm, do do dự dự nói, “Cậu đang băm rau à?”
Tần Bạch sửng sốt, hoàn hồn mới phát hiện rau bị mình thái loạn. Buông dao, ngây ngô cười, xoay người, mở vòi nước rửa dao sạch sẽ.
Lúc đưa lưng về phía Nhiếp Cửu lại bĩu môi, miệng lẩm bẩm.
Chuông cửa vang lên.
Nhiếp Cửu đi mở cửa, Tô Diệp và Đường Hàn đến cùng một lúc, Tần Bạch cũng từ phòng bếp ra đón khách.
Tô Diệp đưa thịt quay cho Tần Bạch.
Tần Bạch lập tức nhận lấy, sau đó cười tủm tỉm nói: “Sao có thể không biết xấu hổ.”
Tô Diệp nói: “Cho Miêu Miêu.”
Tần Bạch mời hắn ngồi: “Đều giống nhau.”
Đường Hàn cũng mang bánh ngọt đến, Tần Bạch thấy mà nước miếng chảy ròng.
Đường Hàn tao nhã cười, “Yên tâm, đây là tặng cậu.”
Trần Miễn là người tới cuối cùng.
Hai tay đút túi, vừa vào cửa liền nhún vai nói: “Xin lỗi, không biết mua cái gì, cho nên không mua.”
“Không sao không sao,” Tần Bạch mời hắn vào cửa, “Tiểu Niệm, Trần Miễn đến.”
Cọ cọ cọ.
Một đôi giày tiểu bạch thỏ lập tức xuất hiện trong tầm mắt, Tần Niệm vội vàng mang Trần Miễn vào.
Đường Hàn và Tô Diệp ngồi ở phòng khách, Tô Diệp có chút bất đắc dĩ: “Nơi này, quả thật thích hợp ăn cơm a, vừa ngồi một cái đã chật.”
Đường Hàn lơ đễnh: “Ấm áp.”
Tô Diệp nhìn hắn: “Cậu thích chen chúc sao?”
Đường Hàn nhún vai, thuận tay ôm Miêu Miêu đang liếm móng vuốt, đặt nó lên đầu gối.
Mùi thơm truyền ra từ phòng bếp, khiến mọi người đều cảm thấy đói bụng.
Tần Bạch bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, “Đến đây ngồi, ăn cơm .”
Trần Miễn trong phòng Tần Niệm lao ra, nhanh chóng chọn vị trí tốt, “Hô, thơm quá, tôi đói bụng lắm.”
Tần Niệm ngồi đối diện hắn, “Anh Trần chưa ăn sáng.”
Trần Miễn vỗ vỗ ghế bên cạnh, cười với Tần Niệm: “Ngồi bên này.”
Sáu người đã đủ, trên bàn đầy đồ ăn.
Tô Diệp đẩy kính mắt, “Không ngờ lúc này Tiểu Bạch hào phóng a, không thấy rau xanh đậu hũ.”
Tần Bạch cười cười, “Rau xanh đậu hủ cũng rất dinh dưỡng, mọi người không cần khách khí, dùng bữa!”
Tần Niệm chạy tới tủ lạnh lấy đồ uống cho mọi người, một lúc sau chỉ thấy Tần Bạch liều mạng gắp thức ăn vào bát Nhiếp Cửu, hận không thể gắp hết toàn bộ thức ăn vào.
Nhiếp Cửu chống trán, cảm thấy có chút dọa người.
Tô Diệp không khách khí, trực tiếp gắp thức ăn từ bát Nhiếp Cửu.
Đồ ăn làm không ít, tủ lạnh còn có bánh ngọt, hoa quả. Tần Bạch chủ trì, mấy món ăn cứng đều gắp cho Trần Miễn.
Trần Miễn không khách khí nhận lấy, sờ sờ đầu: “Cám ơn anh Tần.”
Tần Bạch: “Tôi nhỏ tuổi hơn cậu……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...