Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Ngẫm lại cũng thế, nếu như là Đạm Thai Lăng thời kỳ đỉnh phong, mặc dù trúng độc gì thì vấn đề không lớn, nhưng mà bây giờ Đạm Thai Lăng thực lực đã hao tổn quá nhiều, chỉ sợ mười không còn được một, muốn bức độc ra thì quá khó khăn.

Diệp Thần vịn Đạm Thai Lăng ngồi lên tảng đá, tay trái chống đỡ Đạm Thai Lăng, cảm xúc tỉ mỉ hiện ra trong lòng, làn da của Đạm Thai Lăng mượt mà giống như ngọc thạch, nhưng mà hiện tại Diệp Thần nội tâm có cảm giác kiều diễm, trong tay trái xuất hiện từng đạo huyền khí, xâm nhập vào người Đạm Thai Lăng.

Huyền khí của hắn bức độc âm hàn, đang chạy loạn trong kinh mạch của Đạm Thai Lăng, so với âm độc trong cấm vực còn nguy hiểm hơn.

Huyền khí đang bị độc âm hàn này thôn phệ từ từ, sau đó hòa vào với chúng.

Đạt được huyền khí trong người Diệp Thần ân cần săn sóc, Đạm Thai Lăng lúc này hơi có chút huyết sắc.

Bên ngoài cấm chế có vài tiếng xé gió vang lên.

Phó Nguyên Hiên và hai mươi mấy người đang ở trên không trung.,

- Thái thượng trưởng lão, chúng ta đã điều tra bên này, không có phát hiện Đạm Thai Lăng.

- Nữ nhân kia chạy trốn cũng xóa bỏ toàn bộ khí tức, chúng ta truy tung không được.


Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm, tuy không biết xích xà độc có tiêu diệt Đạm Thai Lăng hay không, nhưng mà chă nhìn thấy thi thể của Đạm Thai Lăng thì hắn vẫn lo lắng.

- Tiếp tục tra cho ta, nhất định phải tra cho ra tung tích của nàng!

Phó Nguyên Hiên trầm giọng nói, hắn cũng không tin Đạm Thai Lăng bị thương nặng như vậy có thể chạy xa.

- Vâng!

Sưu sưu sưu, hơn hai mươi thân ảnh lao ra bốn phương tám hướng.

Diệp Thần cảm giác được khí tức hồn niệm đảo qua cấm chế, trong nội tâm khẩn trương vạn phần, nhưng cũng may cấm chế của Đạm Thai Lăng dường như cực kỳ hữu hiệu, những hồn niệm đảo qua cấm chế một lát rồi dời đi nơi khác.

Hy vọng bị phát hiện!

Tuy Diệp Thần tùy thời cảnh giới, nhưng mà tâm thần vẫn chuyên chú chữa thương cho Đạm Thai Lăng, huyền khí vẫn đảo qua kinh mạch của Đạm Thai Lăng, cắn nuốt độc tố âm hàn trong người Đạm Thai Lăng, huyền khí dần dần dò xét đến phần bụng dưới của Đạm Thai Lăng thì trên mặt Diệp Thần lúc này nóng lên, hiển nhiên có vài phần xấu hổ.

Mặc dù chỉ là huyền khí, nhưng mà Diệp Thần vẫn cảm nhận rõ từng bộ phận thân thể của Đạm Thai Lăng, giống như hắn có thể sờ sắp người của Đạm Thai Lăng vậy.

Huyền khí của Diệp Thần ân cần săn sóc cho nên Đạm Thai Lăng cũng thanh tỉnh một ít, nàng mở to mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Thần.

Đôii mắt của nàng tinh khiết như bảo thạch, không chứa có một tia tạp chất.

Trong cái nhìn của Đạm Thai Lăng, Diệp Thần xấu hổ muốn chết, đôi má nóng hổi, huyền khí của hắn vẫn còn dừng lại trên bụng Đạm Thai Lăng, bị Đạm Thai Lăng biết rõ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trong mắt của Đạm Thai Lăng, Diệp Thần như nhìn thấy cái bóng của mình, muốn bao nhiêu mắt mặt cũng có.

Đạm Thai Lăng lẳng lặng nhìn qua Diệp Thần, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thần sắc của nàng vẫn bình đạm, nhưng mà trong đôi mắt có cảm xúc chấn động xoẹt qua.

- Huyền khí của ta có thể giải độc cho ngươi!

Diệp Thần bị Đạm Thai Lăng nhìn thì xấu hổ, lên tiếng giải thích.

Đạm Thai Lăng hơi vô lực gật đầu.


Mà ở chung với Đạm Thai Lăng, Diệp Thần luôn cảm giác có cảm giác áp lực không hiểu, khả năng là do tính cách và thực lực của Đạm Thai Lăng cho nên như vậy.

- Thanh kiếm trên ngực của ngươi là nơi phát ra độc tố, ta rút kiếm ra thay ngươi, nhưng mà không thể quá nhanh, cần chậm chạp rút... Ra!

Diệp Thần mở miệng nói ra, nhìn qua ngực của Đạm Thai Lăng, nửa thanh kiếm gãy xâm nhập vào trong da thịt của nàng, miệng vết thương cũng cần phải xử lý.

Nhưng mà giữa nam và nữ hơi bất tiện.

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn qua Đạm Thai Lăng, bất đắc dĩ nói:

- Nếu như ta muốn động thủ rút kiếm, sợ rằng có chút mạo phạm rồi!

Đạm Thai Lăng nghe được Diệp Thần nói thế thì từ chối cho ý kiến, nàng nhắm mắt lại, phòng bị giữa nam và nữ ở Hải yêu nhất tộc không có nghiêm trọng như vậy, sống chết trước mắt dùng tâm tính của Đạm Thai Lăng cũng không câu nệ tiểu tiết này.

Nhìn thấy Đạm Thai Lăng nhắm mắt lại, Diệp Thần há hốc mồm, có đồng ý hay không cũng phải nói chứ, hẳn là nhắm mắt chính là tùy hắn?

Nghĩ lại cũng thế, Hải yêu nhất tộc đoán chừng cũng như yêu thú, đều rất trực tiếp, không giống nữ tử nhân loại tính toán thiệt hơn. Bất cứ giá nào, nếu không chữa tốt cho Đạm Thai Lăng, vạn nhất người của chấp pháp điện tra tới sơn động này thì quá nguy hiểm.

Diệp Thần ngưng hóa huyền khí phi đao, lúc này cắt quần áo rách rưới trên ngực trái của Đạm Thai Lăng, Đạm Thai Lăng cũng triệu hồi thủy hệ huyền khí của nàng đi, càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người, bất luận là nam nhân nào nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế như Đạm Thai Lăng, chỉ sợ sẽ không áp chế được dục vọng trong lòng của mình.

Sau khi cắt vải rách đi, ngực trái đầy đặn của Đạm Thai Lăng hiển hiện trước mặt của hắn, nhìn thấy ngực của nàng hắn có xúc động đưa tay lên bóp vài cái, thấy như vậy một màn, Diệp Thần không khỏi nghĩ khởi ngày đó a ly biến hóa lúc tình cảnh, không biết Đạm Thai Lăng và a Ly ai lớn hơn...


Cuối cùng có tâm tư xấu xa gì! Diệp Thần bắt buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, trên trán có vết tích mồ hôi, cho dù lâm trận đối địch, sinh tử một đường thì hắn chưa từng khẩn trương như vậy.

Chỉ thấy trên vết thương của nàng che kín máu đen, nhìn mà giật mình, làm cho Diệp Thần thanh tỉnh một ít, bài trừ tạp niệm trong lòng, tay phải đưa tới, nắm chặt thanh đoản kiếm này, tay trái rót đại lượng huyền khí vào, chữa trị vết thương ngực trái của Đạm Thai Lăng, dùng huyền khí trung hoà độc tố, hắn chậm rãi rút thanh kiếm gãy này ra.

Động tác của Diệp Thần cực chậm, e sợ hơi nhanh một chút thì vết thương mở rộng ra.

Đạm Thai Lăng lông mày run run, không biết là vì đau đớn hay là vì cái gì. Nàng là bắc hải vương Đạm Thai Lăng, làm sao có ngày hôm nay, cỡi quần áo ngồi trước mặt một nam nhân, tuy nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nội tâm cảm xúc khó tránh khỏi phức tạp.

Hải yêu nhất tộc khác với yêu tộc khác, Hải yêu nhất tộc thông hôn với nhân loại rất nhiều, giống như mẫu thân của Đạm Thai Lăng là nhân loại, cho nên nàng có thể biến ảo bản thể, cũng không phải hình thái hải yêu chân chính, mà là nửa người nửa yêu, nữ tử Hải yêu nhất tộc đối đãi với tình yêu rất trung trinh, cả đời ccs nàng chỉ có một người bầu bạn.

Đạm Thai Lăng mặc dù không có mở to mắt, nhưng mà cũng cảm giác được bộ dáng khẩn trương của Diệp Thần.

Tuy Đạm Thai Lăng có rất nhiều tộc nhân, nhưng mà chưa người nào thân mật với nàng như vậy, cho dù là thân nhân cũng không có. Trong hoàng cung bắc hải của nàng, phạm vi mấy trăm dặm quanh kiến trúc của nàng ở chỉ có mình nàng mà thôi.

Thời điểm nàng cô độc cũng chỉ nhắm mắt lại cảm ứng sinh hoạt của người Hải yêu tộc mà thôi, cũng không có liên hệ với bao nhiêu người.

Trong nội tâm Đạm Thai Lăng vĩnh viễn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng mà bây giờ mặt nước có một tảng đá ném vào, sóng gió nổi lên. Nhưng mà trong nháy mắt xuất hiện gợn sóng đã khôi phục bình tĩnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui