Từ trên người của nàng, Diệp Thần cảm nhận được một tia hơi thở hồn niệm, khí tức này hết sức bí ẩn, nếu không phải thần hồn của mình cảm giác tương đối nhạy cảm, hồn niệm Huyền thú bình thường đoán chừng căn bản khó có thể phát hiện. Bất quá Diệp Thần cũng cảm nhận được, cổ hồn niệm này cùng người khác bất đồng.
Diệp Thần hướng tiểu cô nương kia đi tới.
Một đám nạn dân thấy Diệp Thần đi tới, rối rít thối lui đến hai bên, nhượng xuất cho Diệp Thần một con đường, bọn họ nhìn Diệp Thần, trên mặt đầy cõi lòng cảm kích, là thiếu niên này, cứu mạng của bọn hắn, cho bọn hắn hy vọng sống sót.
Diệp Thần đi tới bên người tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia ngắm nhìn bốn phía, những người khác đều lui ra, nàng có chút khẩn trương sợ hãi nhìn Diệp Thần, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.
Diệp Thần ngồi xổm xuống nhìn cô bé, mặc dù cô bé kia đầu rối bù, nhưng ngũ quan đoan chánh, một đôi ánh mắt trong suốt, giống như là có thể nói chuyện.
- Ba ba mụ mụ của ngươi đâu?
Diệp Thần vì để tránh cho kinh sợ đến cô bé, ôn tồn hỏi.
- Ba ba mụ mụ của ta đều chết hết.
Cô bé trong con ngươi lệ quang lóe lên.
- Vậy ngươi còn có thân nhân gì không?
Thấy ánh mắt cô bé kia, Diệp Thần trong lòng đau xót.
- Ông nội của ta hắn cũng đã chết, ta tìm không được hắn.
Cô bé nước mắt xoạch xoạch đi xuống.
Diệp Thần trong lòng bùi ngùi thở dài, nhìn cô bé hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta tên là Mân Nhi.
Cô bé hồi đáp.
- Ngươi nguyện ý đi theo Đại ca ca không? Sau này có Đại ca ca bảo vệ ngươi, ngươi có thể đem Đại ca ca làm thành thân nhân của ngươi.
Diệp Thần sờ sờ đầu cô bé nói.
Ánh mắt trong suốt của cô bé nhìn Diệp Thần hỏi:
- Đại ca ca là người tốt sao?
- Ừ.
Diệp Thần gật đầu.
Cô bé kia giống như là đang suy tư cái gì, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện vòng ngoài những nạn dân kia cũng vây quanh ở hơn năm sáu thước, trên mặt vẻ mặt bọn họ tràn đầy cảm kích. Chỉ chốc lát sau, cô bé gật đầu nói:
- Cám ơn đại ca ca chứa chấp Mân Nhi.
Trước mắt tiểu cô nương này chỉ có năm sáu tuổi, nhưng mà tròng mắt trong suốt, giống như là hiểu được rất nhiều thứ, làm cho người ta không tin nàng mới năm sáu tuổi.
Mặc dù Diệp Thần là bởi vì tiểu cô nương này có Thanh Đế huyết mới chứa chấp nàng, nhưng Diệp Thần cũng không có ý định từ trên người nàng được cái gì, Diệp Thần cũng không có quá nhiều thời gian chiếu cố Mân Nhi, hắn chuẩn bị đem Mân Nhi giao cho một đôi vợ chồng già trong gia tộc nuôi dưỡng, hy vọng ở dưới không khí gia tộc, Mân Nhi có thể cùng gia tộc dung hợp đến cùng nhau.
Theo như lời Tử Hỏa Tinh Sư, Thanh Đế huyết hết sức cao quý, nếu có một ngày, Mân Nhi có thể trưởng thành một cao thủ, bảo vệ Diệp gia, đó chính là Diệp gia chi phúc, nếu sau khi Mân Nhi hiểu chuyện muốn rời khỏi Diệp gia, Diệp Thần cũng sẽ không ngăn trở.
Tiểu Dực chạy vội tới, nhìn về phía Diệp Thần nói:
- Diệp Thần ca ca, ta tìm rất nhiều người, bọn họ đều bị thương, ngươi nhanh lên một chút đi qua trị liệu cho bọn hắn a.
- Tiểu Dực, tới đây.
Diệp Thần đối với Tiểu Dực vẫy vẫy tay.
Tiểu Dực nháy mắt mấy cái, nhìn Mân Nhi bên cạnh Diệp Thần một chút, bộ dạng có chút ngạc nhiên đi tới.
- Tiểu Dực, giới thiệu cho ngươi, nàng gọi Mân Nhi, là bằng hữu mới của ngươi, sau này ngươi phải hảo hảo chiếu cố nàng, không thể để cho nàng bị khi dễ .
Diệp Thần nhìn Tiểu Dực nói.
- Ngươi mạnh khỏe.
Tròng mắt Mân Nhi trong trẻo, rơi vào trên người Tiểu Dực, trên mặt nàng mặc dù có chút bẩn, nhưng mà một khuôn mặt trái xoan, lông mày cong cong, thoạt nhìn rất khả ái, nếu rửa một chút, hẳn là mỹ nhân bại hoại.
Dĩ nhiên, Diệp Thần đối với một cô bé năm sáu tuổi, chắc là không biết sinh ra bất cứ hứng thú gì, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Dực, lại phát hiện gương mặt Tiểu Dực đỏ bừng.
- Ngươi mạnh khỏe.
Tiểu Dực không có tự nhiên hào phóng như Mân Nhi, hồi lâu mới có điểm nhăn nhó nói.
Trong lòng Diệp Thần lấy làm kỳ, Tiểu Dực này đây là tại sao, chẳng lẻ tiểu tử Tiểu Dực này, mới năm sáu tuổi liền xuân tâm manh động? Nếu không làm sao xấu hổ như vậy?
Mân Nhi mắt to tròn trịa, cũng là nhìn Tiểu Dực hồi lâu.
Duyên phận loại vật này, rất kỳ diệu, thuận theo tự nhiên tốt nhất, đây cũng là thiên địa chi đạo, Diệp Thần đứng lên, để cho Tiểu Dực bảo vệ Mân Nhi, mình thì qua chữa thương cho những người kia.
Năm ngày sau.
Các nạn dân được an trí ở phụ cận Đông Lâm quận, di thể một đám Diệp gia tộc nhân như Diệp Chiến Liệt, cũng bị vận chuyển trở lại, sau đó chôn cất ở phần mộ tổ tiên của Diệp gia. Đối với đám người Diệp Chiến Liệt chết đi, Diệp gia tộc nhân bi thống thật lâu, bất quá đám người Diệp Chiến Thiên bình yên trở về, cũng để cho bọn họ an tâm, ở nơi này trong loạn thế, thường cách một đoạn thời gian cũng sẽ có người chết đi, chỉ cần huyết mạch dòng họ còn, người sống cũng sẽ kiên cường sống sót. Đám người Diệp Chiến Liệt bị chết vinh quang, chắc chắn bị người dòng họ ghi khắc.
Về phần Mân Nhi, thì bị Diệp Thần giao cho một đôi vợ chồng già trước kia là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Nhu Nhi nuôi dưỡng, hai người này sau khi Nhu Nhi rời đi, liền không có nhận nuôi hài tử nữa, thấy Mân Nhi cơ khổ không chỗ nương tựa, liền phát lên lòng thương tiếc, quyết định nhận lấy Mân Nhi.
Đi theo cha mẹ nuôi Nhu Nhi, Mân Nhi nhất định có thể lớn lên giống Nhu Nhi ôn nhu, thiện lương.
- Ngươi thật quyết định, không để cho tiểu nha đầu kia đi theo bên cạnh ngươi, nếu ngươi điều giáo một chút, tiểu nha đầu kia tuyệt đối có thể trưởng thành một cao thủ.
Tử Hỏa Tinh Sư ở trong Thiên Tinh Ấn ai thán nói.
- Đối với nàng mà nói, có thể trở thành cao thủ hay không cũng không phải là trọng yếu nhất, có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, như vậy đủ rồi.
Diệp Thần nói, tuy là nói như vậy, nhưng thiên phú của Mân Nhi cũng không có thể lãng phí,
- Nàng thích hợp tu luyện công pháp gì?
- Thanh Đế huyết mạch, thích hợp nhất tu luyện, hẳn là Hỏa Hệ công pháp.
Tử Hỏa Tinh Sư nói.
- Ta đây truyền cho nàng một bộ Hỏa Hệ công pháp a.
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói, hắn quyết định đem Viêm Hỏa Quyết phía trước mấy trọng công pháp dạy cho Mân Nhi, về phần có thể tu luyện tới loại trình độ nào, phải xem vận mệnh của nàng .
Đám người Diệp Chiến Thiên bận rộn gây dựng lại Đông Lâm quận thành, an bài trụ sở cùng với lương thực cho các nạn dân, bận tối mày tối mặt, Diệp gia trên dưới, cũng hết sức bận rộn.
Hơn nửa tháng sau, từ Yến quận bên kia truyền đến tin tức, Nam Man quốc lui binh, nghe nói Nam Man quốc Chủ Thác Bạt Hồng Dã hướng Minh Vũ Đại Đế phát đi quốc thư, nói hy vọng hai nước thân thiện hữu hảo, vĩnh viễn không tái chiến. Biết tin tức này, bách tính Tây Vũ đế quốc chúc mừng không dứt.
Kế tiếp trong một thời gian ngắn, Minh Vũ Đại Đế bắt đầu đối với quốc nội tiến hành đại quy mô chỉnh đốn, giết chết chút ít phản quốc, một chút gia tộc phản bội Tây Vũ đế quốc, rất nhiều cũng dời đi Nam Man quốc, có mấy gia tộc chưa kịp chạy trốn, bị Minh Vũ Đại Đế diệt tộc, về phần Thái Ất Kiếm Tông cùng Thiên Khôi Tinh Tông, ỷ vào mình thế lớn, muốn cùng Tây Vũ đế quốc đối kháng, nhưng không nghĩ tới, đột nhiên có hai Huyền Tôn sơ kỳ tiến vào tông môn bọn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...