- Được rồi, không cần niệm.
Diệp Thần vội vàng gọi Minh Viễn dừng lại, trái tim bị làm cho sợ đến bang bang trực nhảy.
Nhìn lướt qua những người khác trong đại sảnh, quả nhiên một đám tộc trưởng, bảo chủ tất cả đều kinh hãi nhìn tới đây, không biết huyền đan là vật gì, bọn họ ngay cả Huyền thú cũng chưa từng thấy qua, chớ nói chi là huyền đan rồi, nhưng mà phía trước những thứ kia, Viêm Xà Quả cực kỳ hi hữu, ngay cả mười năm cũng cực kỳ hiếm thấy, chớ nói chi là ngàn năm rồi, hơn nữa lại là hai quả, về phần Thai Tham, là chỉ nhân sâm đến gần yêu hóa hình người, cũng là ngàn năm, hơn nữa còn có ba gốc, ông trời của ta, tai của chúng ta có nghe lầm hay không ?
Bảo bối như vậy, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua! Nghe nói Vân gia bảo Vân Dịch Dương năm xưa ăn miếng Huyết Chi, lúc này tu vi mới đột nhiên tăng mạnh, Huyết Chi kia cũng bất quá là hai ba trăm năm mà thôi!
Một đám tộc trưởng, bảo chủ cảm xúc phập phồng, nói trong lòng bọn họ một chút tham niệm cũng không có, đó là không có khả năng, chẳng qua là Diệp gia bảo cao thủ đông đảo, còn có hai con yêu thú cấp chín, lại có một thập giai cao thủ ở đây, hơn nữa bối cảnh Diệp gia bảo cũng là sâu không lường được, bọn họ khẳng định chọc không nổi.
Những đồ kia quá trân quý, lúc này Diệp Thần mới vội vàng gọi Minh Viễn ngừng lại, nếu như tiếp tục đọc tiếp, chẳng phải là muốn chiêu tặc sao? Nghĩ thầm, Yêu Vương cấp bậc quả nhiên rất cao, tùy tiện tặng lễ vật cũng là kinh thế hãi tục.
Nghe được Diệp Thần nói, Minh Viễn nhất thời thấp thỏm lo âu, nghĩ thầm chẳng lẻ lễ vật của Sư Vương không đủ nặng, vị yêu Vương điện hạ này căn bản nhìn không khá ?
- Những lễ vật này. . .
Yêu Vương điện hạ sẽ không tức giận chứ, hai chân Minh Viễn có chút run lên, đang muốn nói chuyện, đã bị Diệp Thần cắt đứt.
Diệp Thần cưỡng chế tâm tình kích động, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Lễ vật của chủ nhân nhà ngươi ta nhận, sau khi trở về giúp ta cám ơn chủ nhân nhà ngươi.
Thấy Diệp Thần không phải là đối với lễ vật bất mãn, lúc này Minh Viễn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thần nhìn thoáng qua Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền nói:
- Trước đem đồ vật mang đi xuống đi.
Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền hội ý, đi tới bên cạnh Minh Viễn, cận thận từng chút một nhận lấy cái rương kia, trước mắt người này, là thập giai cao thủ, trong lòng bọn họ đều có chút chột dạ, bất quá cũng không trở thành thất thố, cùng nhau đem miệng rương kia mang đi hậu viện Diệp gia bảo.
Trong lòng Diệp Thần suy nghĩ, Diệp gia mới vừa thu nhiều đồ vật này nọ như vậy, nhất định sẽ gặp người mơ ước, đám người Lưu Trăn còn đang ở đây, Minh Viễn này tạm thời vẫn không thể đi, tâm niệm vừa động nói:
- Minh Viễn, ta chuẩn bị viết một lá thư, cho ngươi chuyển giao cho chủ nhân nhà ngươi, ngươi trước tạm thời ở đông hiên a.
Nghe được Diệp Thần gọi thẳng tên mình, Minh Viễn thụ sủng nhược kinh, vị Yêu Vương điện hạ này lại còn muốn viết một lá thư, trong lòng mừng như điên, cầm lấy thư tín của Yêu Vương điện hạ trở về, Sư Vương Điện hạ tưởng thưởng là chạy không được rồi, hắn vội vàng vui mừng đáp ứng.
Diệp Thần lạnh lùng nhìn quanh đại sảnh, ánh mắt tất cả tộc trưởng, bảo chủ đều ở bảo rương trên tay Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền rụt trở về, ngay cả nhóm người Lưu Trăn, Tần giáo đầu cũng cúi đầu, không còn vẻ mặt vênh váo tự đắc như mới vừa rồi nữa.
Bây giờ Diệp gia bảo là có một thập giai cao thủ trấn giữ, còn ai dám lỗ mãng ?
Lưu Trăn cùng Tần giáo đầu nhìn nhau.
- Diệp tộc trưởng, chúng ta cáo từ trước, ngày khác Đông Lâm quận vương phủ ta định tới cửa tạ lỗi.
Tần giáo đầu nói, xem ra Diệp gia bảo này là chọc không được, trở về nhất định phải cùng Vương gia thương lượng một phen.
Tần giáo đầu quen mặt thấy được nhiều, cũng rất ranh mãnh, Lưu Trăn kia là thế nào cũng nói không ra lời tới cửa tạ lỗi như vậy, gương mặt trướng đến đỏ bừng.
Diệp Thần nhìn Tần giáo đầu cùng Lưu Trăn, hừ lạnh một tiếng, Đông Lâm quận vương phủ sớm muộn gì cũng phải diệt, bất quá không phải là bây giờ.
Tần giáo đầu kia thấy Diệp Thần như thế, trong lòng cười khổ một tiếng, hôm nay đúng là đem Diệp gia bảo đắc tội thảm, trở về phải cùng Đông Lâm quận Vương thương lượng một chút nên hóa giải như thế nào, nếu không Đông Lâm Quận Vương phủ tràn ngập nguy cơ, đoàn người xám xịt rời đi Diệp gia bảo.
Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền đem đồ vật này nọ dời nhập trong bảo khố, do Diệp Thương Huyền ở bên kia coi chừng, Diệp Chiến Thiên đi ra ngoài tiếp tục xã giao một đám tộc trưởng, bảo chủ.
- Hôm nay khánh điển, trước hết đến đây chấm dứt rồi, các vị tộc trưởng, bảo chủ, Diệp gia bảo ta chiêu đãi không chu toàn, kính xin các vị tha lỗi, ngày khác nhất định bổ sung, mở tiệc chiêu đãi chư vị.
Diệp Chiến Thiên cao giọng nói, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong bảo khố lại có nhiều vật quý trọng, yến hội này bọn họ là không dám mở đi xuống, vạn nhất bảo khố bị trộm, có thể được không bù nổi mất.
- Diệp tộc trưởng nói quá lời, Từ gia chúng ta cáo từ.
- Doãn gia chúng ta cáo từ.
Mọi người rối rít đứng dậy rời đi, Diệp gia bảo đã xưa đâu bằng nay, còn có một thập giai cao thủ ở trong gia tộc trấn giữ, cho dù trong lòng bọn họ có một chút bất mãn như vậy cũng không dám nói ra. Phần lớn bảo chủ, tộc trưởng cũng có thể hiểu được, đổi lại là bọn họ bất kỳ một gia tộc nào chiếm được nhiều trân bảo như vậy, ai không vội vàng đóng cửa từ chối tiếp khách ?
Nhớ tới những trân bảo kia, bọn họ không khỏi mắt đỏ lên, đây chính là ngàn năm Viêm Xà Quả, ngàn năm Thai Tham! Tùy tiện lấy ra một vật, thì có thể ở trong vòng năm ba năm sáng tạo cho gia tộc một thập giai cường giả! Không, căn bản không dùng được năm ba năm!
Diệp gia bảo thật là muốn phát đạt, không biết Diệp gia tộc trưởng, đến tột cùng kết giao cường giả cấp bậc gì, có thể thoáng cái đưa ra lễ vật quý trọng như vậy, thực lực này sợ rằng không kém hơn Hiên Dật dược tôn! Suy nghĩ một chút, nếu Diệp gia bảo cường thịnh lên, thứ nhất tao ương chính là Vân gia bảo rồi, về phần Đông Lâm quận vương phủ, tiền đồ chưa biết, bọn họ âm thầm may mắn, may mắn chưa cùng Diệp gia bảo kết thù, nếu không liền thảm.
Tiệc rượu qua loa kết thúc, những bảo chủ, tộc trưởng kia cũng rời đi, bên trong Diệp gia bảo tuyên truyền chuyện tình thập giai cường giả, một đám Diệp gia tộc nhân lúc nhìn về phía đông hiên, trong ánh mắt cũng mang theo kính sợ.
Diệp gia bảo gia chủ phủ, hơn năm mươi người trọng yếu nhất Diệp gia tất cả đều tụ tập lại với nhau, bọn họ một đám châu đầu ghé tai, nghị luận chuyện ngày hôm nay, thỉnh thoảng lại nhìn đám người Diệp Chiến Thiên cầm lên cái rương từ trong bảo khố vừa dời ra tới.
Bên trong rương màu vàng này, rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ tốt ?
- Thần nhi, ngươi rốt cuộc kết giao người phương nào, chủ nhân Minh Viễn kia, tại sao phải đưa tới vật quý trọng như thế ?
Diệp Thương Huyền rốt cục không nhịn được, nhìn về phía Diệp Thần mở miệng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...