“Chuyện đó không được tính là phá hủy trong sạch của ngươi.” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói.
“Vậy làm sao mới được tính?”
“Ngủ với ngươi!”
“Vậy bây giờ ngươi đi ngủ với ta đi!” Mặc Bắc Tà đến trước mặt Mộ Dung Phong, dang ra hai tay cản trở đường đi của nàng.
Nghe xong, chân Mộ Dung Phong trượt một cái, chút nữa thì đã ngã xấp xuống đất, mặt có chút vặn vẹo, da người người này..... đủ dày!
“Hahaha -----” Đậu Đậu trong ống tay áo Mộ Dung Phong cười trộm, nhưng tiếng cười của hắn chỉ có mỗi Mộ Dung Phong nghe được, vì lúc trước bọn họ đã sớm kí kết khế ước ngang hàng.
Cái gọi là khế ước ngang hàng, là cả hai người kí khế ước giống như bằng hữu thân thiết, địa vị cũng ngang nhau, một người bị nhận thương tích, ngươi kia sẽ không phải chịu liên lụy.
“Cười cái thí.” Mộ Dung Phong dùng suy nghĩ nói chuyện với Đậu Đậu.
“Tiểu Phong Phong, phải thục nữ à nha ---” Đậu che miệng cười, chơi đùa với ngốc tử này rất vui!
Mộ Dung Phong nhướn mày lên cao, cười ngọt ngào: “Không đi thì thôi, vậy ngươi đi theo cũng được.”
“Ta biết nương tử sẽ không vứt bỏ ta mà.” Mặc Bắc Tà lại vươn tay muốn ôm Mộ Dung Phong.
Nhưng tốc độ lần này của Mộ Dung Phong nhanh hơn hắn, nàng vươn thanh chủy thủ trong tay lên chỉa vào Mặc Bắc Tà, mắt lạnh híp lại, từng chữ từng chữ nói: “Tiến thêm một bước, chủy thủ của ta sẽ lập tức gắm vào ngực ngươi.”
Mặc Bắc Tà run run nhìn chủy thủ, đáng thương đứng mãi một chỗ không dám nhúc nhích: “Nương tử, ngươi tuyệt đối không được giết vi phu, nếu không thì ai sẽ cùng ngươi sinh oa nhi sau này đây?”
Mặt Mộ Dung Phong đen như đáy nồi, cả hai kiếp người, nàng chưa từng gặp qua loại người nào tự kỉ mà vô lại như thế này.
Đừng nói hắn đang tự cho rằng thế gian này chỉ có mỗi mình hắn là nam nhân nha, sao nàng lại muốn cùng hắn sinh oa nhi ----
“Chạm vào ta, đừng trách ta không khách khí.” Mộ Dung Phong thu lại chủy thủ đi qua hắn.
Lúc này, Đậu Đậu chạy ra, hai tay hắn đặt ở lưng, mặt trắng phúng phính, mười phần khí phách trừng mắt nhìn Mặc Bắc Tà: “Không có ngươi, Tiểu Phong Phong cũng có thể sinh oa nhi, nàng có thể sinh cho ta.”
Mặc Bắc Tà ngạc nhiên nhìn củ khoai tay tròn trịa hóa thành một tiểu manh oa: “Ngươi cùng nàng?? Vậy chẳng phải sẽ sinh ra một quái vật nửa người nửa khoai tây sao, ô ô, thật đáng sợ.”
Lúc này đến lượt Đậu Đậu bị trượt chân, hắn xoay người chạy đến bên cạnh Mộ Dung Phong, khóc ròng nói: “Tiểu Phong Phong, hắn khi dễ ta.”
Mộ Dung Phong: “.....”
Trong lộ trình tiếp theo, Đậu Đậu nhìn Mặc Bắc Tà cực kì không vừa mắt, Mặc Bắc Kì cũng nhìn Đậu Đậu rất không vừa mắt, suốt quãng đường hai người luôn dùng ánh mắt chém giết tranh đoạt Mộ Dung Phong.
“Nương tử, ngươi có mệt không, có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi không?” Mặc Bắc Tà tiến đến trước mặt Mộ Dung Phong hỏi.
Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn khuôn hại nước hại dân trước mắt, đạm mạc nói: “Nếu ngươi mệt thì có thể nghỉ ngơi trước.”
“Vậy ngươi đợi ta -----”
“Vì sao ta phải đợi ngươi?” Mộ Dung Phong có chút hậm hực, gia tăng tốc độc trên chân đi về phía rừng rậm phía trước.
“Vậy ta chạy cùng ngươi!”
Đậu Đậu trừng mắt liếc Mặc Bắc Tà dính người như kẹo mè xửng, trong mắt tràn ngập ý khiêu khích: “Tiểu Phong Phong, chúng ta uống nước đi.”
Nói xong, hắn vươn tay lấy túi nước bên hông đưa cho Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong dừng lại cước bộ, nhận lấy túi nước mở nắp vung ra uống một ngụm, lúc nàng chuẩn bị đưa lại cho Đậu Đậu, chợt nhận ra có người nãy giờ vẫn luôn cắn môi nhìn túi nước trong tay nàng đầy tha thiết.
“Nương tử, ta cũng rất khát.” Mặc Bắc Tà liếm liếm miệng đáng thương nói.
Mộ Dung Phong lườm lườm hắn một cái, nhưng tay vẫn quăng túi nước về phía hắn.
Hai tay Mặc Bắc Tà vươn lên chụp lại, trong mắt chợt lóe qua ánh sáng, đắc ý liếc Đậu Đậu một cái, mặt mày hớn hở nói: “Ta biết nương tử luôn đối với ta tốt nhất mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...