Cứu Thục
Tìm không thấy, khắp nơi cũng không thấy…
Dưới ánh hoàng hôn, Dực nhi lo lắng tìm kiếm xung quanh, tất cả những nơi có thể Dực nhi đều đã tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Dĩ Hà.
Dĩ Hà chủ nhân, đừng dọa Dực nhi nha…
Kiệt sức mà ngồi xổm xuống góc tường thở dốc, lại nghĩ tới Dĩ Hà đột nhiên biến mất khiến nước mắt Dực nhi cũng nhanh tuôn ra…
“Oa oa… Dĩ Hà chủ nhân, rốt cuộc ngài đi đâu rồi…”
Dực nhi cuộn người lại, như một sủng vật bị chủ nhân vứt bỏ, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Bỗng trên vai cảm thấy có cái gì đó nằng nặng, ngẩng đầu lên, Dực nhi nhìn thấy Dĩ Hà đang vỗ vỗ bả vai của mình, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa.
“Dĩ Hà chủ nhân… Oa oa! Rốt cục ngài đi đâu thế…” Đứng bật dậy, Dực nhi nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
“Lệ nhi, ta biết phụ hoàng dùng đủ mọi cách hành hạ đệ, huynh đệ chúng ta cũng rất bất bình. Hôm nay đại cục đã định, Ngưng Ải quốc cuối cùng đã thay ngôi đổi chủ, trừ bốn người chúng ta ra, các hoàng tử khác cũng bắt đầu tranh quyền đoạt thế. Nhưng tất cả phe cánh đều còn non, cho nên bằng lực lượng của bốn người chúng ta, nhất định có thể đoạt được giang sơn.” Thượng Quan Cẩm Duyên trang trọng nhìn Đoạn Dịch, hy vọng hắn có thể gia nhập vào cuộc chiến đoạt giang sơn này.
Lại vì ngôi vị hoàng đế mà kéo bè kết phái, cái loại này mình đã xem đủ rồi.
Đoạn Dịch khinh thường nhìn về phía khác, trong mắt hoàn toàn chẳng nể nang gì ba người trước mặt.
“Tứ đệ, việc này có thể thành công hay không hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của đệ…” Cầm lấy bả vai Đoạn Dịch, Thượng Quan Tử Hư lo lắng nói.
Thật nhàm chán, gạt tay Thượng Quan Tử Hư xuống, Đoạn Dịch như trước coi rẻ tất cả rồi xoay người bước đi.
“Tứ đệ, nếu ta làm vua, nơi đây, rất có thể sẽ thuộc về ngươi…” Nhìn về phía cửa, Thượng Quan Cẩm Duyên thản nhiên nói, sợi tóc vàng chói theo gió tung bay trong không trung.
Là của ta…?
Một điều kiện thật mê người.
Quay lại nhìn bốn người, Đoạn Dịch nở một nụ cười khinh miệt.
Như vậy, giao dịch đã thành công…
Đoạn Dịch đi ra, bỏ lại ba vị hoàng tử đằng sau.
“Đại ca, tứ đệ hình như đã thay đổi thành một người khác…”
“Ừ… rất kiêu ngạo… không hề giống hắn…”
“Ai nha! Kệ đi, chỉ cần lật đổ được bạo quân kia là được, đệ không muốn bị hắn hành hạ nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...