Cửu Thúc Vạn Phúc

Trình Du Cẩn lùi lại phía sau một bước, nhường đường đi lại. Người tới lại thật sự không hề khách sáo chút nào, bước chân đi qua trước mắt Trình Du Cẩn. 
 
Dáng người của hắn cao lớn thẳng tắp, còn cao hơn Hoắc Trường Uyên một chút. Người này mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng, đường nét rõ ràng, vẻ ngoài khá xuất sắc. Trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì nhưng lúc hắn đi qua hai người Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên lại bất giác lùi ra sau một bước nhường đường cho người này. 
 
Loại khí thế tài đức vẹn toàn này sinh ra như khiến người ta phải quỳ bái, quả thực là không giống người thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Du Cẩn biết Trình gia có một người vô cùng đặc biệt nhưng hắn không ở Hầu phủ nhiều năm, dường như hai năm trước hắn vẫn ở bên ngoài làm quan, ký ức của nàng về người ấy cực kỳ mờ nhạt.
 
Năm đó chuyện này náo loạn rất lớn, Trình lão phu nhân suýt chút nữa cãi nhau với lão Hầu gia. Lúc đó Trình Du Cẩn vẫn chưa ghi nhớ được, nàng vẫn là một đứa bé một tuổi, đột nhiên Trình lão Hầu gia nhận một đứa trẻ sáu tuổi ở bên ngoài trở về, nói là con của mình với Tiết thị. Huyết mạch nhà mình vẫn luôn ở bên ngoài lưu lạc đầu đường xó chợ, cho nên Trình lão Hầu gia đã đưa hắn về, để hắn nhận tổ quy tông.
 
Trình lão phu nhân lập tức bùng nổ, được lắm, bà ấy ở trong nhà đầu tắt mặt tối lo liệu việc nhà, Trình lão Hầu gia lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vương vấn không dứt với tình nhân cũ, còn để bà ta sinh ra một đứa con hoang sáu tuổi. 
 
Muốn bước vào cửa Trình gia, đừng hòng!
 
Tuy nhiên lần này Trình lão Hầu gia lại rất cương quyết, ông khăng khăng mở từ đường ra, ghi tên hài tử ấy vào trong gia phả, lấy tên là Trình Nguyên Cảnh, đồng thời xếp thứ tự trong gia tộc là thứ chín. 
 
Cũng chính là nói, xét về bối phận thì Trình Nguyên Cảnh còn là Cửu thúc của nàng. 
 
Chuyện sau này Trình Du Cẩn đã có ấn tượng rồi, Trình lão phu nhân náo loạn om sòm, nói ra lời tàn nhẫn, nếu như lão Hầu gia muốn nuôi Tiểu Tiết thị và đứa con hoang kia, bà ấy sẽ đưa con cái quay về nhà thân mẫu. Chất nữ của Trình lão phu nhân đều biết đi rồi, đương nhiên không thể nào hòa ly được, nhưng dù sao Trình lão phu nhân cũng là chủ mẫu của cả nhà, sinh cho Hầu phủ hai nam một nữ, Trình lão Hầu gia không quản được lão thê, nên chỉ có thể ở một ngôi nhà khác, nuôi Tiểu Tiết thị và Trình Nguyên Cảnh ở bên ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân ấy mà, cho dù ngươi có thể trói buộc được bên dưới của hắn ta thì cũng không thể trói buộc được trái tim của hắn ta. Trình lão phu nhân thấy thực sự không ngăn được nữa, lại thấy Tiểu Tiết thị và Trình Nguyên Cảnh sẽ không ảnh hưởng tới vị trí của bà ấy nên cũng nhắm một mắt mở một mắt.
 
Bởi vì nguyên nhân là lão phu nhân nên Trình gia không có ai dám nhắc tới Cửu công tử. Trình Du Cẩn chỉ có thể biết được một vài lời lọt ra từ chỗ Khánh Phúc Quận chúa, đứa con hoang đó dường như rất thông minh, mười sáu tuổi đã trở thành tiến sĩ, chỉ có điều không có ai lo lót cho nên con đường làm quan của hắn cũng không tốt lắm.
 
Theo lý mà nói thì tiến sĩ nên vào Hàn Lâm, mặc dù chỉ là chức quan nhỏ nhưng vẫn trực thuộc Dương Thủ phụ, sau này cũng là con đường duy nhất để tiến vào nội các. Nhưng Trình Nguyên Cảnh lại không có vận khí tốt như thế này, đầu tiên hắn được phong cho một chức quan không lớn không nhỏ, không được bao lâu đã bị chuyển tới nơi khác nhận chức. 
 
Một lần bổ nhiệm đi xa này rồi cũng không bao giờ trở lại nữa, mãi đến hôm nay, đột nhiên Trình Du Cẩn nhìn thấy Cửu thúc Trình Nguyên Cảnh của nàng ở trong nội viện của nhà mình. 
 
Trình Nguyên Cảnh đi ngang qua Trình Du Cẩn, không nhìn nàng lấy một lần. Trình Du Cẩn cũng không so đo, bởi vì hắn cũng không để ý tới Hoắc Trường Uyên.
 
Lúc này Hoắc Trường Uyên cũng kinh ngạc không kém, hắn ta là người từng trải và có kinh nghiệm trong quân ngũ, thức ăn chính là cơm trong quân đội, mà nam tử kia mang theo nhiều tùy tùng như vậy đứng trên hành lang, vậy mà hắn ta lại hoàn toàn không nhận ra!
 

Đây là đả kích rất lớn đối với Hoắc Trường Uyên, sự kiêng dè trong lòng hắn ta dâng lên, không có tâm trạng để ý tới Trình Du Cẩn, khóe mắt nhìn thấy nàng rời đi, hắn ta cũng không tính toán nhiều.
 
Hắn ta cũng không thể động thủ đánh nữ nhân được, cái tát kia của Trình Du Cẩn cứ coi như là sự đền bù cho việc danh tiếng của nàng bị tổn hại.
 
Trình Du Cẩn đi xuyên qua hành lang, bước qua hàng loạt bậc cửa, đợi người đằng sau không nhìn thấy nữa nàng mới hỏi: “Nam tử vừa đi qua kia chính là Cửu thúc?”
 
“Nghe xưng hô của người hầu thì có lẽ là ngài ấy.” 
 
Trình Du Cẩn cau mày, lẩm bẩm: “Tổ mẫu hận nhất là Tiểu Tiết thị, bốn năm năm không có tin tức của thúc ấy, sao hôm nay lại đột nhiên trở về rồi?”
 
Những chuyện bên ngoài Đỗ Nhược và Liên Kiều làm sao mà biết được. 
 
Trình Du Cẩn đi xuyên qua nguyệt môn, lẩm bẩm một mình: “Mới ba năm, Cửu thúc đã tăng lên tứ phẩm, thật sự là quá nhanh rồi.”
 
Đỗ Nhược và Liên Kiều không hiểu chuyện triều đường, hai người nghe thấy thì nghi ngờ: “Cô nương, người chỉ mới gặp mặt một lần sao người đã biết Cửu gia là tứ phẩm?”
 
“Công, hầu, phò mã trở xuống là tứ phẩm đều mặc y phục đỏ thẫm, tứ phẩm đã không thấp rồi, quan tam phẩm trong triều đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy người.” Trình Du Cẩn nói xong, bước chân đột ngột dừng lại: “Không hay rồi.”
 
Bọn họ đang dừng ngay dưới gốc cây mận đỏ, tuyết trắng mận đỏ, Trình Du Cẩn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, càng nhìn càng đẹp như tranh vẽ, gương mặt tươi sáng.
 
“Thân mẫu của thúc ấy là Tiểu Tiết thị, mẫu thân của Hoắc Trường Uyên cũng họ Tiết.” Nếu như chỉ dựa vào họ, không thể nào nhận định được thân phận của Tiểu Tiết thị và Hoắc Tiết Thị, dù sao thì những việc mà hai người này trải qua khác nhau như mây và bùn. Nhưng mà Trình Du Cẩn đã trải nghiệm qua kiếp trước ở trong giấc mơ, nàng tình cờ biết được, hai người này thật sự là tỷ muội họ hàng xa!
 
Bỗng nhiên Trình Du Cẩn quay người bước trở lại, Liên Kiều và Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.
 
Mà lúc này, Trình Nguyên Cảnh đã rảo bước tới ngưỡng cửa tráng lệ nhất của Nghi Xuân Hầu phủ, hắn cởi áo choàng ra. Hạ nhân nhận lấy, sau đó vắt lên bếp lửa rồi cẩn thận hong khô những hạt tuyết li ti ở bên trên.
 
Trình lão Hầu gia vật lộn ngồi dậy từ trên giường bệnh, vội vàng xông về phía cửa hai bước, suýt nữa thì té ngã. Trình Nguyên Cảnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Trình lão Hầu gia, ông còn chưa kịp nói lời nào hai mắt đã ươn ướt rồi.
 
Trình Nguyên Cảnh nâng tay lên, hạ nhân đều lần lượt lui ra ngoài. Đợi sau khi trong phòng không còn người ngoài nữa, Trình lão Hầu gia run rẩy đứng lên, quỳ gối xuống định hành đại lễ với Trình Nguyên Cảnh: “Thái tử điện hạ, người trở về rồi!”
 
Trình Nguyên Cảnh đỡ lấy cánh tay của Trình lão Hầu gia, ông muốn quỳ xuống mấy lần đều bị hắn kiên quyết ngăn cản: “Hầu gia, xin hãy đứng lên đi.”
 
Trình lão Hầu gia miễn cưỡng ngăn nước mắt lại, ông không chịu ngồi, nói: “Sao lão thần có thể ngồi đối diện với điện hạ được, điều này không hợp quy tắc.”

 
“Hầu gia nói đùa rồi, nào có quy tắc gì chứ.” Trình Nguyên Cảnh cười nhưng trong mắt lại rất lạnh nhạt: “Hầu gia, giờ đây ta họ Trình, lần sau ông không được xưng hô như vậy nữa.”
 
Trình lão Hầu gia vội vàng đồng ý, ông không dám làm trái ý của Trình Nguyên Cảnh, chậm rãi ngồi xuống đối diện Trình Nguyên Cảnh. Song, mặc dù đã ngồi xuống rồi nhưng nửa người của ông lại nhẹ bẫng.
 
“Lão thần to gan, tạm thời gọi người một tiếng Cửu lang đi.”
 
Trình Nguyên Cảnh giơ tay ra hiệu: “Hầu gia cứ tự nhiên.”
 
“Cửu lang, người ở bên ngoài tình hình rất tốt, sao đột nhiên lại trở về?”
 
“Nghe nói ông bệnh nặng, ta là vãn bối, sao có thể yên tâm? Lại nói, ta không thể tránh ở bên ngoài mãi được, cho nên dứt khoát trở về kinh thành, cẩn thận phụng dưỡng Hầu gia dưỡng bệnh, sau này cũng ở lại kinh thành luôn.” 
 
Trình lão Hầu gia vừa mừng vừa thở dài, mặc dù Trình Nguyên Cảnh là Hoàng tử long tôn, nhưng dù sao cũng lớn lên dưới danh nghĩa của ông nhiều năm, làm sao có thể không có tình cảm gì. 
 
Mùa đông năm ngoái Trình lão Hầu gia ốm nặng một trận, từ đó trở đi sức khỏe không tốt như trước nữa. Dạo gần đây, Trình lão Hầu gia thường xuyên cảm thấy đại nạn sắp tới. 
 
Ông hồi tưởng lại cuộc đời của mình, sinh ra ở Hầu phủ cao quý, cuộc sống thời niên thiếu sung túc, mặc dù mất đi người mình yêu nhưng ở tuổi ba mươi lại may mắn được đoàn tụ với người mình yêu, gắn bó bên nhau, cuối đời trên người lại gánh vác hy vọng của cả quốc gia. Trình lão Hầu gia thật sự không có gì không cam tâm cả, duy nhất chỉ có một điều lo lắng, chính là Thái tử điện hạ mai danh ẩn tích, cô độc ở bên ngoài.
 
Cho nên hôm nay có thể nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh trở về, Trình lão Hầu gia thật sự vô cùng cảm động. Ông lau nước mắt ở khóe mắt, nắm lấy tay của Trình Nguyên Cảnh nói: “Trở về là tốt, trở về cũng tốt. Người ở kinh thành sống tốt, Thánh thượng nhìn thấy cũng có thể yên tâm.”
 
Trình Nguyên Cảnh ngừng lại rất lâu mới hỏi: “Thánh thượng… Gần đây sức khỏe của người có tốt không?”
 
“Thánh thượng vẫn ổn. Chỉ là chung quy người không ở trước mắt, khó khăn lắm mới có thể gặp người một lần ở điện thí*, chớp mắt người đã ra ngoài nhậm chức rồi. Trong lòng Thánh thượng vấn vương, tiệc chúc mừng ở biên quan năm ngoái, người nhìn thấy một nam tử tuổi tác xấp xỉ điện hạ cũng không kìm được mà nghẹn ngào.”
 
*Điện thí: nơi ở của vua
 
Nói đến Hoàng đế, Trình Nguyên Cảnh chìm vào im lặng rất lâu.
 
Trình lão Hầu gia thở dài, chậm rãi nói: “Cửu lang, lão thần biết từ nhỏ người đã chịu nhiều khổ sở, rõ ràng là dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng mà lại phải gánh chịu cái danh là con hoang, nhưng Thánh thượng cũng khổ. Giờ đây Dương Thái hậu khỏe mạnh, Dương Phủ Thành khống chế triều chính, hậu cung còn có Dương Hoàng hậu canh giữ mỗi ngày. Không phải Thánh thượng không muốn đón người trở về, mà là không thể.”
 
“Ta biết.” Trình Nguyên Cảnh thu ánh mắt lại, bình tĩnh và lạnh lùng cười: “Tất nhiên là ta biết Thánh thượng cũng không dễ dàng, ta thân là thần tử, vốn nên phân ưu với vua.” 

 
Trình lão Hầu gia nhìn thấy một màn này thì trong lòng có một sự khó chịu không thể tả, ông vẫn muốn khuyên thêm, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trình Nguyên Cảnh, ông dừng lại một cách khó hiểu. Trên mặt Trình Nguyên Cảnh không có vẻ âm trầm, phẫn nộ hay gì hết, ở bên ngoài ba năm, hắn càng ngày càng trầm tĩnh thu liễm lại, vui giận không thể hiện ra ngoài, thế nhưng điều này càng góp phần tạo nên uy nghiêm của hắn.
 
Sát phạt quyết đoán, thâm sâu khó dò.
 
Trình lão Hầu gia nghĩ, Trình Nguyên Cảnh càng ngày càng có uy nghiêm của một bề trên rồi, nếu như đây thật sự là con cháu nhà Trình gia bọn họ thì dù bây giờ Trình lão Hầu gia có chết cũng yên tâm. 
 
Đáng tiếc, Trình gia bọn họ nào có cái phúc phần ấy, người ta không mang họ Trình, tên cũng không phải là Trình Nguyên Cảnh. 
 
Hắn là Lý Thừa Cảnh, Hoàng thái tử điện hạ mất tích năm mười bốn tuổi.
 
Trình lão Hầu gia ở trong triều đình nhiều năm, ánh mắt nhìn người thông qua lời nói và sắc mặt vẫn còn, ông thấy Trình Nguyên Cảnh không muốn nói nhiều về Hoàng đế nên cũng dần dần đổi sang chủ đề khác.
 
Trình lão Hầu gia nói: “Cửu lang, người vừa đi là đi liền ba năm, lễ tết mỗi năm đều không thể trở về. Nhân lúc bây giờ mới hồi kinh, điều lệnh của Lại bộ vẫn chưa xuống tới, người ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Có khả năng người vẫn chưa gặp qua mấy vãn bối của Trình gia, bọn nó đều đã lớn rồi.”
 
Trình Nguyên Cảnh đột nhiên nhớ tới một màn trên hành lang kia.
 
Hắn nghĩ, có thể là hắn đã từng gặp rồi.
 
Trình Nguyên Cảnh nổi lên chút tò mò, đúng lúc hôm nay không có chuyện gì, hắn bèn hỏi thêm mấy câu: “Hôm nay ta thấy có khách ở đây, là ai vậy?”
 
“Khách?” Trình lão Hầu gia nghi ngờ, ông bệnh nặng phải nghỉ ngơi điều dưỡng, tin tức bên ngoài tự nhiên cũng không truyền tới chỗ ông.
 
Trình Nguyên Cảnh thấy vậy nói: “Là một nam tử trẻ tuổi, tuổi tác không lớn, là người trong quân ngũ.”
 
Trình Nguyên Cảnh nói như vậy, Trình lão Hầu gia hiểu ra ngay lập tức. 
 
Người tòng quân trẻ tuổi có thể xuất hiện ở hậu viện của Trình gia, còn có thể là ai.
 
Ông cười nói: “Đó là tiểu tử của Tĩnh Dũng Hầu phủ Hoắc gia, tên gọi Trường Uyên, năm ngoái đã đính hôn với đại chất nữ của người.”
 
“Ồ?” Trình Nguyên Cảnh càng hứng thú hơn, trong mắt hắn nổi lên vài ý cười, sau đó hắn dừng lại một lát rồi mới chậm rãi nói: “Nhưng mà, bọn họ là phu thê chưa cưới mà hình như tình cảm không được tốt lắm.”
 
“Sao cơ?” Trình lão Hầu gia cực kỳ kinh ngạc, mơ hồ.
 
Từ sau khi tìm thấy Tiểu Tiết thị, ông một lòng chăm sóc cho bà ấy, sau đó biết được thân phận của Trình Nguyên Cảnh, ông lại toàn tâm toàn ý lo liệu cho hắn.
 
Trình lão Hầu gia rất ít hoặc là nói chưa bao giờ chú ý tới con cháu trong nhà. Nhưng dù sao ông cũng biết, đại cô nương nhà lão nhị nhận đại nhi tức làm đích nữ, những năm qua nghe lời hiểu chuyện, vô cùng hiếu thuận. 

 
Mặc dù ông và Trình Du Cẩn không có nhiều tình cảm nhưng thân là trưởng bối, tất nhiên sẽ hy vọng chất nữ sống tốt.
 
Lúc Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên đính hôn, ông thật sự vui mừng cho nàng một thời gian. Nhưng mới hai tháng trôi qua, chẳng lẽ là đã xảy ra biến cố gì rồi?
 
Trình lão Hầu gia không hỏi chuyện nhà, nhưng ở phương diện này lại rất tự tin, ông nói: “Đại chất nữ của người là nghe lời nhất, chỉ sợ là tiểu tử kia nhà Hoắc gia không đúng, khiến con bé chịu ấm ức rồi.”
 
Trình Du Cẩn chịu ấm ức á? Không giống lắm.
 
Trình lão Hầu gia không chú ý tới sắc mặt của Trình Nguyên Cảnh, tiếp tục lải nhải: “Hôm khác gọi lão đại tới rồi ta hỏi xem, nó cũng già rồi, xem xem là làm cha thế nào. Đúng rồi, Cửu lang, Hoắc Trường Uyên với người cũng có quan hệ đấy.”
 
Trình Nguyên Cảnh quả thực rất bất ngờ, hắn nhướng mày: “Ồ?”
 
“Mẫu thân của Hoắc Trường Uyên cũng họ Tiết, là họ hàng xa với Tuyết Lan.” 
 
Cái này Trình Nguyên Cảnh thật sự không biết, Trình lão Hầu gia giải thích: “Năm đó trong nhà của Tuyết Lan bị liên lụy, cả nhà bị lưu đày, nhà thân mẫu của Hoắc Tiết Thị cách rất xa, lại cộng thêm tội không đến người phụ nữ đã xuất giá, cho nên đã bỏ qua cho.”
 
Tuyết Lan là khuê danh của Tiểu Tiết thị, Trình Nguyên Cảnh được đón tới kinh thành, chính là Tiểu Tiết thị đã nuôi nấng. Theo một ý nghĩa nào đó, Tiểu Tiết thị là dưỡng mẫu của hắn.
 
Trình Nguyên Cảnh gật đầu, xem ra hắn chuyển tới kinh thành thì cần phải điều tra kỹ càng nội tình của các phủ một phen.
 
Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Cảnh đang nói chuyện, bước chân của những hạ nhân cách khá xa bên ngoài lại nặng nề hơn, Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Cảnh cũng tự nhiên dừng lại.
 
Vệ binh ở bên ngoài chắp tay: “Hầu gia, Cửu gia, đại tiểu thư tới thỉnh an.”
 
Thỉnh an? Trình Nguyên Cảnh lắc đầu cười, ngày càng cảm thấy chất nữ hời này thú vị. Nàng thế mà lại không yên tâm về hắn đến mức này, lúc này mới được bao lâu đã đuổi tới đây rồi. 
 
Trình lão Hầu gia nghe thấy cũng cau mày, ngày bình thường ông không cần vãn bối thỉnh an, chỉ có mùng một và mười lăm, các con các cháu mới tới hành lễ, chất nữ lại càng là một năm không gặp được mấy lần. 
 
Sao Trình Du Cẩn lại nhớ tới việc thỉnh an ông chứ?
 
Trình lão Hầu gia nhìn Trình Nguyên Cảnh trưng cầu ý kiến, hắn mỉm cười gật đầu nói: “Mời đại tiểu thư vào đi.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui