Cửu Thúc Vạn Phúc

Trình Du Cẩn vừa rẽ sang đã gặp Trình Nguyên Cảnh khiến nàng ngẩn cả người ra.
 
Hiếm khi Trình Du Cẩn không phản ứng kịp, ngược lại thì Lâm Thanh Viễn chỉ hơi bất ngờ một chút, hắn ta chớp chớp mắt, sau đó lập tức tỏ ra vô cùng vui vẻ đi về phía Trình Nguyên Cảnh: “Cảnh Hành, hóa ra ngươi ở đây! Vừa nãy ta đi tìm nhưng  lại không tìm được ngươi, may là Trình đại tiểu thư nhiệt tình, đưa ta đến viện của ngươi. Nếu không thì ta cũng không biết phải làm sao.”
 
“Vậy à?” Trình Nguyên Cảnh khẽ liếc nhìn Trình Du Cẩn một cái: “Đại cô nương thế mà lại vui vẻ giúp đỡ người khác sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn trở nên cứng đờ, sao lại là hắn. Tại sao vào mỗi lần vào thời khắc thu lưới quan trọng, nàng đều đụng phải Trình Nguyên Cảnh vậy? Trình Du Cẩn miễn cưỡng cười, chào hỏi Trình Nguyên Cảnh: “Cửu thúc.”
 
Lâm Thanh Viễn không nhận ra mạch nước ngầm đang chảy ngay bên cạnh, hắn ta vui mừng phấn chấn nói: “Đúng thế, đại tiểu thư vừa tốt bụng lại rộng lượng. Ta không cẩn thận đụng phải nàng ấy, nàng ấy không những không tức giận mà vừa nghe ta nói không tìm thấy đường, còn chủ động đưa ta đến viện của ngươi. Trình đại tiểu thư vừa hiểu lý lẽ lại lương thiện, hiểu chuyện hơn muội muội trong nhà ta biết bao nhiêu, thật sự khiến người ta hâm mộ.”
 
Sắc mặt Trình Nguyên Cảnh không thay đổi, giọng điệu cũng lạnh nhạt, bình thản, đột nhiên hắn hỏi: “Nó tức giận? Ngươi đụng phải chỗ nào của nó, sao nó lại phải tức giận?”
 
Lâm Thanh Viễn đột nhiên không biết nói gì, hắn ta há to miệng, lúc sau mới phản ứng lại lời mình vừa nói có sơ hở nên đã bị Trình Nguyên Cảnh tóm lấy được. Vừa rồi Lâm Thanh Viễn không cẩn thận đụng phải Trình Du Cẩn và Từ Chi Tiễn, nếu đổi lại thành nữ tử bình thường, bọn họ không phải thẹn quá hóa giận thì cũng sẽ xấu hổ nhanh chóng trốn đi. Duy chỉ có Trình Du Cẩn ung dung, bình thản, thậm chí còn chủ động đi đến dẫn đường. Lâm Thanh Viễn vốn định khen ngợi cháu gái của Trình Nguyên Cảnh trước mặt hắn, không ngờ một câu nói của hắn ta đã bị Trình Nguyên Cảnh đoán được.
 
Lâm Thanh Viễn xấu hổ, chuyện vừa rồi liên quan đến danh dự của Trình Du Cẩn. Vốn dĩ hắn ta đã hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho người ngoài, kết quả lúc này mới đi mấy bước đã bị Trình Nguyên Cảnh vạch trần. Lâm Thanh Viễn cười gượng, đang định chuyển đề tài khác thì Trình Du Cẩn lại tiếp lời nói: “Là do Lâm biên sử quá khách khí. Mặc dù hoa viên này có nhiều nữ tử nhưng thực tế là ranh giới giữa ngoại viện và trong nhà, cũng không thể xem là đi nhầm vào hậu trạch. Nhưng lúc Lâm biên sử chạm mặt ta ở chỗ này thì lại tưởng rằng đã xông nhầm vào hậu viện của Trình gia nên mới muốn xin lỗi ta. Thật ra là do Lâm biên sử quá khách sáo thôi.”
 
Lâm Thanh Viễn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy.”
 
Trình Nguyên Cảnh rũ mắt liếc nhìn Trình Du Cẩn một cái, nàng tươi cười dịu dàng, sắc mặt không thay đổi, ngược lại còn không thể nhận ra chút nào chột dạ. Còn sắc mặt Lâm Thanh Viễn quá căng thẳng, lộ ra sự sợ hãi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Trình Nguyên Cảnh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Từ Chi Tiễn và Trình Du Cẩn vừa nãy. Thậm chí, hắn còn đến sớm hơn Lâm Thanh Viễn một lúc. Trình Nguyên Cảnh cũng không phải là người xa cách khó gần, chuyện nữ nhi trong nhà bị nam nhân đụng phải, chung quy cũng không tốt. Vốn dĩ Trình Nguyên Cảnh định làm như không biết, bỏ qua chuyện này nhưng lúc này, hai người trước mặt hắn một xướng một họa, phối hợp với nhau khiến cho Trình Nguyên Cảnh cực kì không vui.

 
Lâm Thanh Viễn sợ Trình Nguyên Cảnh lại truy hỏi tiếp nên vội vàng nói sang chuyện khác, hắn ta nói: “Cảnh Hành, sao ngươi lại đi từ bên này tới? Khi nãy, ta tìm ngươi rất lâu, thấy phía này không có ngươi nên mới sang bên kia thử vận may.”
 
Trình Nguyên Cảnh thản nhiên nói: “Vừa rồi trong viện xảy ra chút việc nên ta qua đó một chuyến.”
 
Thật ra Trình Nguyên Cảnh ở trong hoa viên nghe được Trình Du Cẩn và Từ Chi Tiễn nói chuyện, lo rằng lúc Trình Du Cẩn đi ra gặp nếu như hắn sẽ thấy xấu hổ nên lặng lẽ đổi một con đường khác. Không ngờ, duyên phận lại kỳ diệu như vậy.
 
Trình Du Cẩn thật sự không nghĩ nhiều, nàng lớn như vậy chưa từng được người khác thổ lộ, Từ Chi Tiễn là người đầu tiên. Chuyện có xác suất nhỏ như vậy lại trùng hợp bị Lâm Thanh Viễn nghe được thế nên Trình Du Cẩn hoàn toàn không ngờ còn có một người khác nghe thấy nữa.
 
Trình Du Cẩn cho rằng Trình Nguyên Cảnh vừa từ nội viện đi ra, đúng lúc gặp hai người bọn họ. Mặc dù cơ hội hiếm có đã bị cắt ngang nhưng có cơ hội tạo thiện cảm với chồng tương lai của nàng trước mặt Thái tử điện hạ cũng khiến Trình Du Cẩn vô cùng vui vẻ rồi.
 
Trình Du Cẩn quyết tâm, mặt không đổi sắc hỏi: “Cửu thúc, thúc và Lâm biên sử đang đọc sách gì vậy mà lại có thể khiến cho Trạng nguyên gấp gáp như vậy?”
 
Lâm Thanh Viễn cười nói: “Không có gì, sách cũng không khó tìm, chủ yếu trên đó có những dòng phê bình chú giải của Cảnh Hành, cho nên ta mới lấy về để ngẫm đi ngẫm lại.”
 
“Thì ra là thế.” Trình Du Cẩn gật đầu. Trong lòng nàng có chút xao động, Lâm Thanh Viễn thế mà lại tặng sách cho Trình Nguyên Cảnh, quan hệ như vậy cũng không tầm thường. Có thể có quan hệ mật thiết với cái người luôn luôn ở trên cao này thì chờ đến khi Trình Nguyên Cảnh khôi phục lại thân phận, Lâm Thanh Viễn còn lo chuyện không được trọng dụng sao? Trình Du Cẩn đột nhiên cảm thấy hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Viễn cũng càng thêm phần thích thú hơn.
 
Một người tiềm năng như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua, nhân lúc bây giờ còn chưa có ai phát hiện, nàng phải nhanh chóng nắm chắc.
 
Trình Du Cẩn cười nói: “Biên sử và Cửu thúc đều là người yêu sách, tiểu nữ vô cùng khâm phục.”
 
“Nào có.” Lâm Thanh Viễn cười ha hả, nói: “Ta chỉ là dính chút hào quang của Cảnh Hành mà thôi. Đúng rồi, Cảnh Hành này, sao viện tử của ngươi lại khó tìm như vậy?”

 
Trình Du Cẩn muốn ngăn cản nhưng đã muộn. Trình Nguyên Cảnh khẽ nhíu mày lại, hỏi: “Cái gì?”
 
Trình Du Cẩn cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt hận không thể chết luôn tại chỗ. Nhưng Lâm Thanh Viễn không chú ý tới, hắn ta “ôi” một tiếng, tiện tay chỉ về hướng mà Trình Du Cẩn đi: “Là Trình đại tiểu thư nói đó, nàng ấy nói viện tử của ngươi không dễ tìm, người ngoài không thể tìm được cho nên mới đích thân dẫn ta đến. À đúng rồi, nàng ấy còn nói rằng đi đường vòng từ phía tây của hoa viên sẽ gần hơn.”
 
Trình Nguyên Cảnh rũ mắt liếc nhìn Trình Du Cẩn một cái, nàng chỉ cúi đầu, lộ ra một đỉnh đầu cho hắn nhìn. Trình Nguyên Cảnh khẽ cười, nói: “Có lẽ chuyện tìm đường cũng chia theo từng kiểu người, có thể trong mắt một số người rất khó đi.”
 
Trình Du Cẩn hoàn toàn im lặng, không phản bác, không giải thích cũng không thừa nhận. Sau khi Lâm Thanh Viễn hiểu được thì đột nhiên phát hiện ra có điều không đúng. Hắn ta tò mò hỏi: “Vừa rồi đại tiểu thư còn rất hoạt bát, sao bây giờ lại không nói câu nào vậy? Chẳng lẽ vừa rồi ta nói cái gì khiến cho đại tiểu thư không vui sao?”
 
“Không có.” Trình Du Cẩn vội vàng phủ nhận, nàng lặng lẽ nhìn Trình Nguyên Cảnh một cái rồi chột dạ cười nói: “Vốn dĩ Trí Chi ca ca muốn đến đây tìm Cửu thúc, hiện giờ Cửu thúc đã tới, ta cũng không dám vượt quá chức phận, làm phiền Cửu thúc nói chuyện với Trí Chi ca ca.”
 
Lâm Thanh Viễn cười xua tay nói: “Sao lại vậy chứ, đại tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Nữ tử ở độ tuổi này như ngươi thì phải vô lo vô nghĩ, mọi việc đều nghĩ cho bản thân mới tốt, còn nhỏ mà hiểu chuyện như ngươi thật khiến người ta đau lòng.”
 
Sau khi Trình Du Cẩn nghe vậy thì nàng không khỏi run rẩy một chút, trong lòng nàng lập tức nảy sinh nghi ngờ. Lâm Thanh Viễn có ý gì? Hay là hắn ta cũng thích kiểu nữ tử ngây thơ, đáng yêu như Trình Du Mặc?
 
Tim Trình Du Cẩn đập thình thịch, lúc này Trình Nguyên Cảnh đột nhiên lại từ tốn hỏi: “Trí Chi ca ca?”
 
Giọng điệu của hắn ung dung, bình thản nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác khó thở. Lâm Thanh Viễn “à” một tiếng, nhiệt tình nói cho Trình Nguyên Cảnh biết: “Là do đại cô nương xưng hô quá khách sáo mà tuổi nàng ấy trùng hợp lại không kém muội muội ta là bao, cho nên gọi ta là ca ca cũng hợp lí.”
 
Trình Du Cẩn tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, xấu hổ quá, nàng thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn nữa. Rốt cuộc hôm nay nàng đã mạo phạm vị thái tuế nào vậy? Đầu tiên là đưa điểm tâm thì gặp phải cảnh Từ Chi Tiễn kiên quyết phản đối việc cưới nàng, sau đó nói chuyện với Từ Chi Tiễn thì bị Lâm Thanh Viễn nghe được, hiện giờ lại còn bị Thái tử điện hạ nhìn thấu những lời nói xằng nói bậy liên tiếp của nàng.
 

Nàng thừa nhận mình đã phóng đại một số chuyện để giữ chân Lâm Thanh Viễn nhưng nàng chỉ muốn thành thân với một vị hôn phu giàu có và quyền thế, điều đó là sai sao? Sớm biết sẽ gặp phải Thái tử thì nàng nhất định sẽ thành thật làm người tốt.
 
Trình Du Cẩn vô cùng tuyệt vọng, vận may của nàng kém quá.
 
Chờ Lâm Thanh Viễn nói xong, Trình Du Cẩn cảm nhận được rõ ràng được ánh mắt Trình Nguyên Cảnh liếc về phía này. Nàng xấu hổ, cúi đầu giả chết, cầu xin Thái tử điện hạ giơ cao đánh khẽ, sẽ giữ lại chút thể diện cho nàng. Trong tay nàng không có nhiều “hạt giống”, không thể tiếp tục lãng phí nữa.
 
Trình Nguyên Cảnh mỉm cười, nói: “Nó nói đúng, xưng hô bằng chức quan đúng là rất khách sáo. Nhưng nếu gọi Lâm Thanh Viễn lại cũng không ổn.”
 
Trình Du Cẩn ngẩn người ra, theo bản năng nàng hỏi lại: “Tại sao lại không ổn?”
 
“Hắn ta là bằng hữu của ta, nếu gọi gần gũi như vậy thì ngươi nên gọi hắn ta là thúc thúc mới đúng.”
 
Trình Du Cẩn cực kì sửng sốt, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Gọi… Thúc thúc sao?”
 
“Ừ.” Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt nhìn Trình Du Cẩn một cái: “Sau này không được không thiếu tôn ti trật tự như vậy, phải gọi là Lâm thúc thúc.”
 
Cả người Trình Du Cẩn đều không ổn. Nếu ngày nào nàng cũng gọi Lâm Thanh Viễn là Lâm thúc thúc vậy thì nàng gả cho ai đây? Cho dù có năm phần khả năng thì khi một câu Lâm thúc thúc đã thốt ra thì cũng biến thành không có khả năng.
 
Lâm Thanh Viễn nghe thấy hai chữ “thúc thúc” này cũng cảm thấy không ổn, hắn ta xoa da gà nổi lên cánh tay, nói với Trình Nguyên Cảnh: “Cảnh Hành, không đến mức đó chứ? Ta cũng không lớn hơn đại tiểu thư bao nhiêu tuổi…”
 
“Không thể bỏ qua lễ nghi.” Trình Nguyên Cảnh thản nhiên nói: “Không thể lẫn lộn bối phận như vậy được, ta và ngươi cùng thế hệ, nàng gọi ngươi là thúc thúc, sao lại không được? Ngọc không mài sẽ không sáng, không thể lơi lỏng việc dạy dỗ vãn bối.”
 
Lâm Thanh Viễn lập tức lộ ra vẻ kính nể vô cùng, nói: “Cảnh Hành nói có lý, thảo nào đại tiểu thư lại thông minh, hiểu chuyện và tài giỏi như vậy, hóa ra là nhà các ngươi dạy dỗ nghiêm khắc, cách giáo dục nữ tử này, ta học được rồi.”
 
Trình Du Cẩn thầm nghĩ người học được cái quỷ gì, nếu tiếp tục bị dạy dỗ nữa thì làm sao nàng gả đi được đây? Trình Du Cẩn không ngừng chửi mắng ở trong lòng, dường như cảm nhận được oán niệm của nàng, Trình Nguyên Cảnh cúi đầu, ánh mắt im lặng, vô cùng thản nhiên nhìn nàng hỏi: “Chất nữ, ngươi nói có đúng không?”
 

Sắc mặt Trình Du Cẩn vẫn không đổi, vị này là Thái tử, nàng dám nói Thái tử không đúng sao? Trình Nguyên Cảnh rất kiên nhẫn đợi nàng trả lời, nàng thật sự hết cách, chỉ có thể cắn răng, gằn từng chữ nói: “Vâng, Cửu thúc nói có lý, chất nữ hiểu rồi ạ.”
 
“Vậy vừa rồi ngươi gọi Trí Chi ca ca, còn không mau nhận tội với Lâm Thanh Viễn hay sao?”
 
Trình Du Cẩn vô cùng khó chịu, quả thực giống như bị nhục nhã mất nước mà nói: “Lâm… Lâm… Lâm biên sử, vừa rồi ta đã mạo phạm, tiểu nữ xin lỗi người.”
 
Trình Du Cẩn không gọi được tiếng Lâm thúc thúc, chỉ có thể đổi thành gọi chức vị Lâm biên sử. Cũng may Trình Nguyên Cảnh không tiếp tục truy cứu nữa, đương nhiên là Lâm Thanh Viễn cũng liên tục nói không sao, chuyện này cứ trôi qua như vậy.
 
Trình Nguyên Cảnh nghe thấy chữ “Lâm biên sử” thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. Trình Du Cẩn lộ ra vẻ mặt như nhân sinh không còn gì luyến tiếc mà bỏ đi, không lâu sau đã tự an ủi bản thân, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, mặc dù mọi chuyện trở về điểm ban đầu nhưng vì cuộc sống phú quý sau này, nàng phải tiếp tục nỗ lực mới được.
 
Trình Du Cẩn lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng, cách xa Trình Nguyên Cảnh, vòng vo nói chuyện với Lâm Thanh Viễn, bình tĩnh hỏi thăm quá khứ, thói quen, sở thích của hắn ta. Trình Du Cẩn vừa hỏi xong Lâm Thanh Viễn bình thường làm gì giết thời gian, đang chờ hắn ta trả lời thì bất chợt nghe được người phía sau chậm rãi nói: “Trình Du Cẩn.”
 
Theo bản năng, Trình Du Cẩn đứng thẳng người lên: “Cửu thúc.”
 
“Hôm qua, ngươi canh giữ cả đêm, không phải Hầu phu nhân bảo ngươi trở về nghỉ ngơi sao, sao còn chưa đi?”
 
“Hả?” Trình Du Cẩn nhíu mày, Trình lão phu nhân bảo nàng trở về nghỉ ngơi sao? Chuyện lúc nào vậy?
 
Lâm Thanh Viễn cũng đang nhìn nàng, Trình Du Cẩn tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành tạm thời bỏ qua chuyện này, khéo léo nói: “Thật ra ta cũng không mệt lắm…”
 
“Vậy sao?”
 
Đuôi lông mày của Trình Du Cẩn giật lên liên tục, cuối cùng cúi đầu nói: “Tạ ơn Cửu thúc, đúng là ta rất mệt. Tiểu nữ thất lễ, xin cáo lui trước.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui