Trình Du Cẩn không ngờ Từ Chi Tiễn vậy mà lại hét lên như thế khiến cho nàng có chút kinh ngạc.
Trình Du Cẩn luôn cảm thấy Từ Chi Tiễn chỉ là một đứa trẻ, thích hay không thích đều thể hiện ra mặt, khi làm chuyện gì đó cũng đều làm theo sở thích của bản thân. Người như vậy đương nhiên không phải là mẫu người mà Trình Du Cẩn thích, nhưng khi đối mặt với chuyện hôn sự thì dẫu có thích thì sao chứ, chỉ cần có tiền và địa vị là đủ rồi.
Thế nên ngay từ lúc bắt đầu, Trình Du Cẩn đã quả thật đã cân nhắc tới Từ Chi Tiễn. Hắn ta vừa dịu dàng vừa giàu tình cảm, thẳng thắn tự nhiên, khiêm tốn nên Trình Du Cẩn có thể dễ dàng hòa hợp với hắn ta. Nếu Trình Du Cẩn thực sự gả cho Từ Chi Tiễn thì nàng hoàn toàn chắc chắn rằng trong tương lai Từ Chi Tiễn sẽ phục tùng nàng, nàng sẽ nắm chặt hắn trong bàn tay, cuộc sống hôn nhân sau này của nàng cũng có thể trôi qua vô cùng thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sự thoải mái như vậy phải trả giá bằng tương lai của những ngày tháng sau này. Trình Du Cẩn luôn cảm thấy rằng Từ Chi Tiễn thích Trình Du Mặc hơn, những nha hoàn thân thiết với hắn ta đều là những người hồn nhiên ngây thơ, còn Trình Du Cẩn lại không giống như như vậy.
Chỉ cần nàng đứng ở đó thì đã mang ánh hào quang của một trưởng tỷ, giữa những biểu huynh muội cùng tuổi khác, nàng luôn cảm thấy lạc lõng. Thế nên từ trước đến giờ Trình Du Cần không nghĩ tới việc Từ Chi Tiễn sẽ thích mình, dưới góc độ của một nam nhân thích một người nữ nhân.
Hiện tại nghe được những lời Từ Chi Tiễn nói làm cho nàng sững người, sau đó nàng khẽ mỉm cười. Trình Du Cẩn vẫn không tin những lời của Từ Chi Tiễn nói ra, có điều hắn ta nguyện ý làm đến bước này thì Trình Du Cẩn cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Hai bên lá xanh đung đưa rì rào, gió nhẹ khẽ lướt qua, dường như ánh nắng cũng bị gió thổi bay đi. Trình Du Cẩn mặc trên người bạch y đơn giản, đầu tiên là mở to hai mắt nhìn hắn ta, sau đó thì không nhịn được cười.
Từ Chi Tiễn không tránh được có hơi thất thần. Trước đây Trình Du Cẩn rất hay cười, nhưng nụ cười của nàng lúc nào cũng rất hoàn mỹ khéo léo, luôn là một đường cong hoàn hảo, nhưng nhìn vào lại có cảm giác xa cách. Nhưng hiện tại lúc này, nụ cười đó lại giống như ánh nắng sau mưa, như hoa mùa xuân nở rộ, đây thực sự là nụ cười thể hiện sự vui mừng từ tận đáy lòng.
Hóa ra khi nàng cười lên lại xinh đẹp như vậy.
Trình Du Cẩn nở một nụ cười, nói: "Nhị biểu ca, huynh nguyện ý nói những lời này với ta làm cho ta rất cảm động. Nhưng chuyện hôn sự không giống với những chuyện khác, giống một món đồ, hay giống việc có thích một con mèo một con chó hay không, nếu hôn nhân mà phải nhẫn nại chịu đựng như vậy thì không được. Ta biết huynh đã nghe nói ta bị từ hôn, rất nhanh thôi nhị muội cũng sẽ thành thân với Tĩnh Dũng Hầu, ta biết cô cô lo lắng rằng ta sẽ không tái hôn được nữa, huynh thương hại ta, thấy tiếc cho ta, vì vậy mới nghĩ đến việc hi sinh hôn sự của mình để cưới ta."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta rất cảm kích tấm lòng huynh dành cho ta, nhưng huynh không cần phải làm như vậy. Huynh không nợ ta, cô cô cũng không nợ ta, hai người không cần vì ta mà dằn vặt bản thân mình. Sau khi thành thân,chúng ta sẽ phải dành hơn nữa đời người để chung sống cùng nhau. Ta biết huynh không thích nữ nhân có tính tình giống như ta, chó mèo không thích nhau thì còn có thể nhẫn nhịn cho qua được, nhưng con người sớm chiều bên nhau suốt bốn mươi năm trời thì làm sao có thể nhịn được đây?"
Nụ cười của Trình Du Cẩn biến mất, ở xa xa nàng cúi đầu hành lễ với Từ Chi Tiễn, nói: “Đa tạ ý tốt của biểu ca, nhưng ta không muốn. Chuyện này có liên quan đến thanh danh của Trình Từ Lưỡng phủ, hi vọng nhị biểu ca đừng nhắc đến nữa.”
Trình Du Cẩn nói xong thì lập tức đi về phía trước, ánh nắng cùng bóng râm xen kẽ lẫn nhau, màu xanh uốn lượn phản chiếu lên cơ thể của nàng, sau đó chẳng mấy chốc thì không nhìn thấy nàng đâu nữa. Một mình Từ Chi Tiễn đứng phía sau, thẫn thờ nhìn về hướng Trình Du Cẩn rời đi, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Thực ra đây không phải hướng mà Trình Du Cẩn muốn đi, nhưng vì Từ Chi Tiễn đang ở phía sau, Trình Du Cẩn muốn tránh mặt hắn ta nên chỉ có thể đi về phía trước mà thôi, dự định sẽ đi một vòng ngoại viện trước, sau đó sẽ men theo con đường khác đi về hậu viện.
Trình Du Cẩn đi từ hành lang gấp khúc xuống thì đột nhiên nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa Nguyệt Lượng.
Vẻ mặt của nàng cứng đờ lại, không thể tin được: "Lâm biên sử? Sao ngài lại ở đây?"
Lâm Thanh Viễn cũng rất bối rối, hắn ta với Trình Nguyên Cảnh có quan hệ tốt, cho nên biết chuyện Trình lão hầu gia qua đời, hắn ta đương nhiên phải đến chia buồn. Vừa rồi hắn ta đứng đây là để chờ Trình Nguyên Cảnh, không ngờ tới lại nghe được một màn kịch của biểu huynh và biểu muội như thế.
Tình hình hiện tại của Trình gia còn phức tạp hơn hắn ta tưởng tượng một chút. Lâm Thanh Viễn luôn nhớ đến Trình gia đại tiểu thư, nhưng hắn ta lại không ngờ rằng, dáng vẻ thông minh xinh đẹp, nữ tử đa tài đa nghệ như thế lại gặp rắc rối trong chuyện hôn sự. Lâm Thanh Viễn cảm thấy khó tin, càng cảm thấy lúng túng hơn, hắn ta vội vàng giải thích: "Đại tiểu thư, ta xin lỗi vì đã nghe được chuyện này. Nhưng ta không hề cố ý, ta đã đứng đây từ sớm và đang đợi..."
"Ta biết." Trình Du Cẩn mỉm cười cắt ngang lời hắn ta: "Đương nhiên là ta tin vào phẩm hạnh của Lâm trạng nguyên, ta không để tâm đâu."
Đương nhiên là nàng sẽ không để tâm, làm sao nàng lại phải bận tâm chứ? Nàng còn cầu mong Lâm Thanh Viễn nghe thấy được, sau đó sẽ có tấm tượng tốt và đồng cảm với nàng.
“Vậy thì tốt.” Lâm Thanh Viễn gượng cười, cũng cân nhắc không hỏi han chuyện riêng tư của nữ nhi nữa. Vừa rồi hắn ta không nhìn thấy người kia, nhưng từ giọng nói cùng cuộc đối thoại cũng đại khái có thể đoán được đầu đuôi. Chẳng qua chuyện Trình đại tiểu thư bị từ hôn là do nhất thời không tìm được người thích hợp nên chuyện hôn sự đành phải hoãn lại. Chỉ là trong một đại gia tộc có nhiều nhi nữ thì chuyện Trình Du Cẩn ở đây cứ từ từ chậm rãi thì sẽ bị đệ muội phía dưới làm gián đoạn. Dựa theo ý tứ vừa rồi hắn ta nghe được thì muội muội của Trình đại tiểu thư sắp thành thân, mẫu thân của người đó không hài lòng việc nàng cản đường nữ nhi của mình, trong nhà ai nấy đều suốt ruột, cho nên cô cô của Trình Du Cẩn muốn nàng gả cho nhi tử mình.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì thì Lâm Thanh Viễn không biết được, nhưng có thể suy đoán được là trưởng bối đã không trao đổi với tiểu bối mà đã đưa ra quyết định nên dẫn đến hiểu lầm. Lâm Thanh Viễn là một nam nhân, hắn ta hoàn toàn có thể nghe ra ý của vị công tử trẻ tuổi kia nói, hắn ta thật lòng muốn thành hôn cùng với Trình Du Cẩn, nhưng Trình Du Cẩn không tin, thay vào đó lại còn răn dạy đối phương.
Tương Vương có ý, thần nữ vô tình, thần nữ thậm chí còn không tin tưởng tâm ý của đối phương, quả là thảm hại rồi. Lâm Thanh Viễn không thể không đồng cảm với biểu ca của Trình Du Cẩn, mặc dù trước đây hắn ta chưa hề gặp người đó nhưng Lâm Thanh Viễn có thể tưởng tượng ra được khi bị cự tuyệt thẳng thừng bởi một cô nương như Trình Du Cẩn thì trong lòng biểu ca chắc chắn phải chán nản và thất vọng biết bao.
Lâm Thanh Viễn vô tình gặp phải loại chuyện này về lý thì đó là chuyện phi lễ chớ nghe nên hắn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đề cập tới nữa. Nhưng Lâm Thanh Viễn thực sự rất tò mò, hắn ta hít sâu mấy hơi, vẫn không kìm chế được mà hỏi: "Trình đại tiểu thư, ta có một câu hỏi, ta cũng không biết có nên hỏi hay không?"
Trình Du Cẩn nhìn Lâm Thanh Viễn mỉm cười. Nàng đã âm thầm đánh giá Lâm Thanh Viễn vài lần, càng nhìn lại càng hài lòng, từ gia cảnh đến con người, cho đến tài năng.
Trình Du Cẩn thầm nghĩ, nàng đang lo lắng làm sao để có thể tình cờ gặp được Lâm Thanh Viễn đây, ấy vậy mà lại tình cờ gặp được ở đây rồi. Trình Du Cẩn rất muốn trò chuyện nhiều hơn với Lâm Thanh Viễn, làm sao lại bảo nên hỏi hay không chứ? Trình Du Cẩn cười nói: "Lâm biên sử khách sáo quá rồi, ngài là trạng nguyên, tài năng, học vị và nhân phẩm đều đứng đầu, nếu như ngài đã nói thì nhất định sẽ có lý, biên sử có gì thắc mắc xin cứ việc nói thẳng."
Sau khi Trình Du Cẩn nói xong, lại làm như vô tình nói thêm: "Người là bằng hữu tốt của Cửu thúc, lại nhiều lần giúp đỡ ta. Ta luôn gọi ngài là Lâm biên sử, nghe có vẻ quá xa lạ. Không biết liệu trạng nguyên tên hiệu là gì đây?"
“À, đương nhiên rồi." Lâm Thanh Viễn nói: "Ta tên Thanh Viễn, lúc cấp mũ quan trưởng bối đã chọn cho ta cái tên Trí Chi, đại tiểu thư cứ việc xưng hô bằng tên đi.”
"Vậy sao mà được." Trình Du Cẩn cười nói: "Ta nhỏ hơn ngài rất nhiều tuổi, cũng không có cấp bậc gì, làm sao có thể gọi thẳng tên tự của trạng nguyên? Hay là ta gọi ngài là Trí Chi ca ca nhé?"
“Được.” Lâm Thanh Viễn cũng không câu nệ tiểu tiết, không để ý những chuyện vặt vãnh này. Sau khi nghe như vậy thì Trình Du Cẩn mím môi mỉm cười, đường cong trên môi càng lúc càng sâu hơn.
Để thay đổi thái độ của một nam nhân, trước tiên phải bắt đầu từ cách tiếp cận hắn ta, đầu tiên là Trí Chi ca ca, sau đó là Thanh Viễn ca ca, đợi đến thời điểm thích hợp thì có thể gọi thẳng là Thanh Viễn.
Trình Du Cẩn cảm thấy rất hài lòng đối với tiến độ này.
Sau khi thay đổi cách xưng hô quả nhiên khác hẳn, ban đầu Lâm Thanh Viễn cảm thấy Trình Du Cẩn cứ gọi hắn ta là Lâm biên sử, cẩn thận, cứng nhắc giống như đang chiêu đãi khách quý, nhưng bây giờ lúc đổi thành Trí Chi ca can thì lập tức đã trở nên thân thiết hơn nhiều. Điều này khiến cho Lâm Thanh Viễn cũng vô thức thả lỏng, hắn ta hỏi: "Đại tiểu thư, ta hỏi một câu khá đường đột, tiểu thư trẻ trung xinh đẹp, biết cầm kỳ thi họa, biết nữ công gia chánh, lại còn có tài thêu hai mặt vô cùng xảo diệu, tại sao lại còn bị chuyện hôn nhân làm cho bận tâm? Hay là..."
Đây là điều mà gia đình lo lắng, đến nỗi cô cô phải để biểu huynh hỏi cưới nàng, coi trọng thể diện, chu toàn mọi mặt. Tại sao Trình Du Cẩn lại rơi vào tình cảnh như vậy?
Nghe vậy, Trình Du Cẩn cụp mắt xuống, Lâm Thanh Viễn nhìn thấy thế thì vội vàng nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một câu, là do ta đường đột rồi, đại tiểu thư không cần phải trả lời đâu."
Trình Du Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Viễn, sau đó cúi đầu và lặng lẽ thở dài, vốn dĩ nàng không muốn nói, nhưng nhìn vào vẻ mặt chân thành của Lâm Thanh Viễn thì nàng không nhịn được mà thổ lộ: "Vốn dĩ những chuyện này không nên nói với người khác, nhưng ngoài Trí Chi ca ca ra thì ta cũng không biết phải xin lời khuyên từ ai. Trí Chi ca ca chắc là cũng biết chuyện ta bị từ hôn, đúng không? Nguyên nhân là do Hoắc Hầu gia thích muội muội của ta, ta và nhị muội là song sinh nên đã khiến hắn nhận nhầm. Vì vậy, hắn mới đến đây đề nghị cầu thân. Sau này Hoắc Hầu gia phát hiện ra có điểm bất thường nên mới hủy hôn với ta, sau đó đính hôn với nhị muội của ta. Bọn họ có tình ý rồi cuối cùng cũng trở thành người một nhà, là một tỷ tỷ đáng lẽ ra ta phải chúc phúc cho họ, nhưng… Ta không thể làm được."
Đại khái Lâm Thanh Viễn đã đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì, hắn ta thở dài: "Trình đại cô nương..."
"Hoắc Hầu gia được như ý nguyện, thật đáng chúc mừng nhưng chuyện này theo thói đời thì đối với nữ tử đúng là bất công. Chuyện vui của hai người họ lại là đại họa của ta. Sau khi bị hủy hôn thì thanh danh của ta đã bị tổn hại. Nhiều người lo ngại việc ta từng có hôn ước với Hoắc gia nên cũng không dám đến cầu thân. Thỉnh thoảng cũng có bà mối đến nhà nhưng thực ra là đến để ghen ghét, dò xét hay đánh giá của hồi môn của Hầu phủ chuẩn bị cho ta. Nhìn thấy nhị muội sắp thành thân, nếu ta nói không muốn thành thân thì chính là muốn sống cả quãng đời còn lại ở Hầu phủ. Ta ước gì mình có thể ở lại Trình gia mãi mãi, hiếu kính phụ mẫu nhưng chuyện này xảy ra đã khiến cho danh tiếng của Nghi Xuân Hầu phủ vì ta mà bị tổn hại rồi. Bản thân ta có ra sao đi chăng nữa thì cũng không quan trọng, nhưng không thể để những lời chỉ trích làm liên lụy đến phụ mẫu và trưởng bối được.”
Lâm Thanh Viễn nghe thấy thế thì cũng rất cảm động, hắn ta không ngờ Trình Du Cẩn lại phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy. Hắn ta vốn tưởng rằng, những nữ nhi như Trình Du Cẩn vốn sẽ được nhiều nam nhân săn đón, họ cần gì phải lo lắng chuyện hôn nhân đại sự.
Lâm Thanh Viễn nhớ ra rằng Trình Du Cẩn bây giờ cũng bằng tuổi muội muội hắn ta, nếu như muội muội hắn ta cũng gặp phải loại chuyện thế này thì hắn ta sẽ tức giận biết bao nhiêu? Lâm Thanh Viễn không khỏi cảm thấy thương xót cho Trình Du Cẩn.
"Trình đại tiểu thư, đừng lo lắng, ngươi thông minh xinh đẹp lại có tài, tương lai chắc chắn sẽ tốt thôi."
Đây đều là lời nói thật, Lâm Thanh Viễn là một nam nhân, hắn ta biết nam nhân thực dụng như thế nào. Chỉ với diện mạo xinh đẹp của Trình Du Cẩn thì không ai nỡ bỏ qua nàng, hơn nữa nàng còn thông minh, đảm đang, đa tài đa nghệ, một thê tử hoàn mỹ như thế, làm gì có nam nhân nào mà không động lòng.
Trình Du Cẩn biết có chừng có mực, nàng đã đạt được mục đích của mình cho nên nàng sẽ không tiếp tục tỏ ra đáng thương. Chỉ cần Lâm Thanh Viễn biết được tình cảnh khốn đốn của nàng thì về sau thỉnh thoảng nhấn mạnh thêm một, hai lần, Lâm Thanh Viễn sớm muộn gì cũng sẽ động lòng với nàng, quá vội vàng cũng không tốt. Về phần Lâm Thanh Viễn cưới nàng về vì thích nàng hay là thương hại nàng thì có gì quan trọng cơ chứ?
Không hề quan trọng một chút nào.
Trình Du Cẩn mỉm cười, giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nói: "Trí Chi ca ca và ta nói về những chuyện này làm cái gì, chúng ta hãy nói về những chuyện vui đi. Trí Chi ca ca, huynh đang muốn đi đâu vậy?"
Lúc này, Lâm Thanh Viễn mới nhớ tới lý do mình đến đây, hắn ta nói: "Ta muốn tìm viện tử của Cảnh Hành, ta để quên hai quyển sách ở chỗ của hắn."
Trình Du Cẩn nói: "Thì ra là huynh tìm Cửu thúc, viện tử của Cửu thúc không dễ tìm, để ta đưa Trí Chi ca ca đến đó."
Đương nhiên là Lâm Thanh Viễn sẽ tùy theo chủ, vươn tay tỏ ý mời Trình Du Cẩn đi trước: "Làm phiền đại tiểu thư rồi."
Trình Du Cẩn nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ làm cách nào để có thể đưa Lâm Thanh Viễn đi một vòng quanh viện. Đây là cơ hội hiếm có để ở riêng với hắn ta, nàng không thể bỏ qua.
Trình Du Cẩn âm thầm tính toán dọc đường đi, nàng và Lâm Thanh Viễn sánh vai nhau đi xuyên qua hoa viên, vừa đi vừa trò chuyện. Lâm Thanh Viễn đi xuống hành lang, quay sang Trình Du Cẩn nói: "Đa tạ đại tiểu thư đã dẫn đường, nếu không ta thực sự không biết phải đi đường nào nữa."
Trình Du Cẩn đang định nói vài lời khách sáo giả tạo thế nhưng khi quay người trên hành lang thì nàng đột nhiên gặp phải một người. Đối phương đang đứng ở đó, khí định thân nhàn*, ung dung nói: "Không biết đường vào viện tử của ta, tại sao lại không hỏi ta?"
*Khí định thân nhàn nghĩa là điềm tĩnh, điềm đạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...