Cửu Thúc Vạn Phúc

Từ Chi Tiễn ngẩn người ra. Trình Mẫn nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của nhi tử thì bỗng nhiên thấy buồn cười, bà ấy vỗ nhẹ lên cánh tay hắn ta.
 
"Nương hỏi con một câu, sao con lại ngẩn người thế chứ?"
 
Lúc này Từ Chi Tiễn mới dần hoàn hồn lại, hắn ta khó khăn nói: "Nương, người vừa mới nói cái gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ta có nói gì đâu. Đứa nhỏ này, con đừng có dọa ta…"
 
"Câu trước đó nữa!"
 
"Để Du Cẩn làm thê tử của con nhé?"
 
Từ Chi Tiễn nghe thêm lần nữa thì lập tức cảm thấy cả người mình đều không ổn. Hắn ta đứng lên tạo ra tiếng động “ầm”, không khống chế được giọng nói của mình: "Nương à, người điên rồi sao? Con với Cẩn tỷ tỷ làm sao có thể chứ!"
 
Nhiều năm như vậy, ngày nào Từ Chi Tiễn cũng được dạy bảo ân cần, được giáo dục rằng phải học tập thật chăm chỉ, phải cố gắng tiến bộ giống như Trình Du Cẩn. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, Trình Du Cẩn cứ như là Khổng Phu Tử* ở trên tường vậy, trở thành một biểu tượng và tín ngưỡng của hắn ta. Làm gì có ai lại suy tính đến việc thành gia lập thất với Khổng Phu Tử chứ?
 
*Khổng Phu Tử hay Khổng Tử là một triết gia và chính trị gia người Trung Quốc, sinh sống vào thời Xuân Thu. Theo truyền thống, ông được xem là nhà hiền triết Trung Quốc mẫu mực nhất.
 
Từ Chi Tiễn không hề đề phòng nên khi nghe thấy một chuyện bất ngờ như vậy, quả thật là nằm ngoài ý muốn hắn ta nên hắn ta mới không chú ý đến âm lượng của tiếng nói, sau khi nói xong thì mới thấy xấu hổ. Sao hắn ta lại thốt ra một câu như vậy nhỉ, ý của hắn ta rõ ràng không phải thế này...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, bên ngoài phòng bỗng dưng vang lên giọng nói đầy nghi ngờ của nha hoàn: "Đại cô nương, sao người lại đứng đây vậy? Kìa, đại cô nương..."
 

Từ Chi Tiễn cảm thấy giống như bị người khác đánh vào sau đầu vậy, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Trình Mẫn biết chuyện này hỏng rồi, bà ấy đứng lên, dí mạnh ngón tay vào trán của Từ Chi Tiễn, trừng mắt nói với hắn ta: "Con làm hỏng chuyện rồi! Ngồi ở đây đợi ta, suy nghĩ lại cho kỹ, không được phép đi ra ngoài!"
 
Từ Chi Tiễn gật mạnh đầu, ước gì như thế thật. Trình Mẫn nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài. Tại khúc ngoặt, có một nha hoàn đang bưng một hộp thức ăn, không biết nên làm gì cho phải: "Cô nãi nãi, đại cô nương bảo nô tỳ đưa hộp thức ăn này cho người..."
 
Trình Mẫn thấy vậy thì thở dài. Khay thức ăn này chắc là do Trình Du Cẩn nghe được rằng Từ Chi Tiễn hỗ trợ tiếp khách ở bên ngoài viện, sợ Từ Chi Tiễn đói bụng nên mới cố ý làm đồ ăn đưa đến cho hắn ta lót dạ. Không ngờ Trình Du Cẩn lại nghe thấy cuộc nói chuyện ấy.
 
Trình Mẫn cũng không ngờ rằng lòng tốt của mình lại biến thành chuyện xấu, bà ấy nói: "Nhị thiếu gia đang ở trong phòng, ngươi đem vào đó đi, nhớ thuật lại lời của đại cô nương cho nó nghe."
 
Nha hoàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được câu nói vừa rồi của mình đã làm hỏng chuyện. Nàng ta không dám nhiều lời, thưa dạ rồi cúi đầu nói: "Vâng."
 
Sau khi đuổi nha hoàn đi, Trình Mẫn vội vàng xách váy chạy đi, cuối cùng cũng đuổi kịp Trình Du Cẩn tại của Nguyệt Lượng*. Nơi này là chỗ giao nhau giữa ngoại viện và nội viện. Trình gia xây một hoa viên nhỏ, xung quanh trồng cây làm hành lang, hai bên phủ đầy dây leo, vừa không mất đi vẻ mộc mạc vừa cản ánh nhìn của người ngoài. Trong lúc Trình Du Cẩn đang muốn đi vào hoa viên thì nghe thấy giọng nói của Trình Mẫn, nàng xoay người mỉm cười chào hỏi bà ấy: "Cô cô."
 
*Cửa Nguyệt Lượng là một loại hình cửa đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
 
Trình Mẫn đuổi theo Trình Du Cẩn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bà ấy nắm lấy tay của Trình Du Cẩn, nói: "Du Cẩn, tiểu tử nhà ta vô tâm vô tư, nghĩ gì thì nói thế, con không cần phải để trong lòng làm gì."
 
Trình Du Cẩn nghĩ thầm, chính vì vô tâm vô tâm nên mới càng chứng tỏ rằng câu nói đó là thật. Trình Du Cẩn mỉm cười đặt tay lên tay Trình Mẫn, nàng nói: "Cô cô, con hiểu rồi, con không để ý đâu."
 
Trình Mẫn thở dài nói: "Con đừng giữ lời nói của Chi Tiễn ở trong lòng làm gì. Từ trước tới nay hôn nhân đại sự đều là làm theo lệnh của cha mẹ và người mai mối. Ta thật sự thích con, nếu có thể khiến con trở thành con dâu của ta thì ngàn vạn lần ta cũng đồng ý! Tiểu tử không hiểu vấn đề cho nên muốn gì nói đó. Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, không biết là con tốt đến mức nào. Chờ đến khi con gả vào nhà ta rồi, dần dần chung sống thì khi đó nó mới có thể hiểu được con đoan trang hiền thục ra sao, người như con mới là người đáng để sống cùng. Nếu sau này nó phạm phải tội gì đó, con cứ việc nói cho ta biết, ta sẽ thay con dạy dỗ nó!"
 
"Cô cô, tấm lòng của cô cô, Du Cẩn đã hiểu rồi." Trình Du Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Mẫn, nói: "Bây giờ con bị từ hôn, việc cưới xin khó khăn, cô cô thương con nên mới muốn con gả cho biểu ca, đỡ phải ở lại nhà khiến người ta nói ra nói vào. Thế nhưng biểu ca cũng là con người, huynh ấy có suy nghĩ của riêng mình, nếu huynh ấy không muốn thì cứ quên đi. Cuối cùng thì con vẫn là người ngoài, cô cô không cần vì con mà khiến biểu ca khó xử, làm tổn thương tình cảm giữa mẹ con hai người."
 
Trình Mẫn nghe vậy thì càng đau lòng hơn: "Con nói cái gì vậy! Ta thật sự thích con, nếu như con có thể đến Từ gia làm dâu thì ta thắp nhang khấn phật còn không kịp nữa kìa. Ta chỉ sợ tiểu tử nhà ta lúc nào cũng cà lơ phất phơ sẽ bôi nhọ con thôi."
 

"Cô cô cứ đùa. Biểu ca rất tốt, sau này nếu huynh ấy sẽ gặp được cô nương mà mình thích cũng sẽ không cần vì con mà cảm thấy gượng gạo."
 
"Du Cẩn..." Trình Mẫn nghe nàng nói vậy thì thấy rất khó chịu. Những lời mà Du Cẩn nói không sai, bà ấy thấy Trình Du Cẩn có khả năng đã động lòng rồi, liệu đó có phải thương hại hay không thì vẫn chưa chắc. Nhưng nói cho cùng, Từ Chi Tiễn mới là cốt nhục của Trình Mẫn. Nếu như Từ Chi Tiễn không muốn thì làm sao Trình Mẫn có thể vì chất nữ mà để nhi tử của mình phải chịu oan ức.
 
Nhưng việc Trình Du Cẩn hiểu chuyện như thế mới là nguyên nhân chính khiến Trình Mẫn ngày càng khó chịu.
 
Trình Mẫn nói: "Chi Tiễn chưa chắc là đã có ý đó... Hai đứa con có thể từ từ ở bên nhau, phu thê trên đời này có ai là không như vậy. Trước khi thành thân chưa từng gặp mặt, sau khi thành thân rồi ngày nào cũng nhìn thấy nhau, nhất định sẽ nảy sinh tình cảm. Trên đời này không có thể có nhiều chuyện tình đầu ý hợp như vậy được, làm sao có thể mà chỉ dựa vào chuyện nó thích hay không?"
 
Trình Du Cẩn mỉm cười đẩy tay Trình Mẫn ra: "Cảm ơn cô cô, con không để bụng đâu, cô cô không cần phải cảm thấy áy náy."
 
Trình Du Cẩn càng nói như vậy thì Trình Mẫn càng băn khoăn. Bà ấy nửa tin nửa ngờ nói: "Con thật sự không để bụng à?"
 
"Vâng." Trình Du Cẩn vẫn mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ rằng đương nhiên là nàng không cần để bụng, bởi vì nàng đã tìm được người tốt hơn rồi.
 
Lúc trước, đương nhiên là nàng có chủ ý với Từ Chi Tiễn, nếu như không gặp được Lâm Thanh Viễn, bây giờ Trình Cẩn Du phải tìm trăm phương nghìn kế để thay đổi thái độ của Từ Chi Tiễn rồi. Có điều, nàng lại tìm được một vị hôn phu mọi mặt đều xuất chúng hơn. Nàng biết bản thân mình không được nhiều nam tử yêu thích, nhưng lại không nghĩ là không được yêu thích nhiều đến vậy. Từ Chi Tiễn vừa nghe thấy muốn cưới nàng thì phản ứng mạnh mẽ như thế. Đã thế thì không cần thiết phải cưỡng cầu nữa, nàng vô tâm còn Từ Chi Tiễn vô tình, chi bằng hôm nay cứ nói ra, sau ngày khi mọi người gặp mặt vẫn có thể hoà thuận ngồi xuống nói chuyện.
 
Nhân cơ hội này khiến hảo cảm của Trình Mẫn biến mất.
 
Trình Mẫn cũng biết những lời nói của mình đều là an ủi cả. Nhi tử nhà mình không muốn, bà ấy là mẫu thân sao lại có thể ép hắn ta thành thân được? Dưa xanh ăn không ngọt, hơn nữa, cuối cùng thì Từ Chi Tiễn mới là nhi tử của bà ấy. Cũng may là Trình Cẩn Du hiểu chuyện mà chủ động từ chối, giữ lại thể diện cho Từ Chi Tiễn. 
  
Trình Mẫn đã yên lòng rồi, nhưng vẫn thương tiếc cho vận mệnh đầy chông gai của chất nữ nhà mình. Trình Du Cẩn cái gì cũng tốt, chỉ có điều vận may quá kém, đang yên đang lành bị người ta từ hôn, rơi vào hoàn cảnh nửa vời thế này.
 

Trình Mẫn nắm lấy tay của Trình Du Cẩn, cất tiếng: "Con yên tâm. Sau này con cần gì thì chỉ cần nói với ta một tiếng, người cô cô này nhất định sẽ quan tâm con."
 
"Vâng." Trình Du Cẩn mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn cô cô."
 
Sau khi Trình Du Cẩn và Trình Mẫn tạm biệt nhau, nàng khoan thai sải bước trên hành lang uốn khúc. Lá nho ở trên kệ cực kỳ tươi tốt, ánh nắng xuyên qua những lỗ nhỏ, để lại vô số những đốm sáng loang lổ.
 
Một trận gió thổi đến khiến lá cây ở hai bên phát ra tiếng xào xạc. Trình Du Cẩn vô thức dừng chân, nói với Liên Kiều đang đứng phía sau: "Hộp thức ăn của chúng ta đang ở chỗ của cô cô, ngươi đi lấy về đi."
 
Liên Kiều nghe vậy thì giật mình, lúc các nàng tới đưa điểm tâm cho mấy vị thiếu gia và Từ Chi Tiễn thì lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa cô nãi nãi và biểu thiếu gia. Trình Du Cẩn không bước vào cửa, nên đưa hộp đồ ăn cho nha hoàn của đối phương rồi lập tức rời đi. Mới trôi qua một lúc thôi, thức ăn trong đó làm sao có thể hết được chứ?
 
Liên Kiều nhìn thấy sắc mặt của Trình Du Cẩn thì hiểu được đó là cái cớ của đại cô nương muốn mình rời đi: "Cô nương nói phải, bây giờ nô tỳ lập tức đi xem."
 
Liên Kiều nói xong thì bước xuống hành lang, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Tuy rằng Liên Kiều đã rời khỏi hành lang nhưng nàng ta không đi đâu xa mà chỉ dừng lại ở một chỗ thuận tiện, quan sát động tĩnh ở phía xa kia.
 
Vị trí này rất tốt, không nghe thấy chủ tử nói chuyện, lỡ như xảy ra chuyện gì đó cũng có thể chạy đến ngay lập tức. Liên Kiều yên tâm ngồi xuống, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào người đang đi lại ở bên ngoài.
 
Liên Kiều đi rồi, Trình Du Cẩn đứng ở trên hành lang một lúc lâu, thong thả đi đến một góc tường rồi đứng đó. Nàng bình tĩnh cất tiếng: "Nhị biểu ca, huynh còn chưa chịu ra sao?"
 
Một lát sau, Từ Chi Tiễn đi ra từ phía sau bức tường. Đôi mắt của hắn ta sáng lên, nhìn xuống dưới đất một lát, nhìn lá xanh bên cạnh một lát, mãi cũng không dám nhìn Trình Du Cẩn: "Cẩn tỷ tỷ."
 
"Năm nay ta mười bốn tuổi, sinh nhật tháng mười hai, luận theo lẽ thường thì huynh nên gọi ta là biểu muội." Trình Du Cẩn mỉm cười nói: "Nhưng mà cũng không sao, nhị biểu ca muốn gọi như thế nào cũng được."
 
Nếu một nam tử thật sự có ý với một nữ tử, tuyệt đối sẽ không mở miệng gọi người đó là tỷ tỷ. Từ Chi Tiễn đã quen gọi nàng là tỷ tỷ, không phải cũng là vì lý do tương tự sao.
 
Từ Chi Tiễn nghe vậy càng thấy không được tự nhiên, hắn ta nhìn vào người Trình Du Cẩn, chỉ nhìn thoáng qua thôi chứ không dám nhìn chằm chằm. Trước kia ngày nào bọn họ cũng ở cùng nhau nhưng hắn ta lại không để ý vẻ ngoài của Trình Du Cẩn. Các huynh đệ tỷ muội chơi cùng nhau, để ý xem đối phương ăn mặc thế nào làm gì. Thế mà hôm nay Từ Chi Tiễn lại đột nhiên phát hiện Trình Du Cẩn rất xinh đẹp, tóc nàng đen như mực, da trắng môi đỏ, cả khoé mắt và đuôi lông mày đều thanh mảnh, đường cong cực kỳ tinh xảo. Đặc biệt, hôm nay Trình Du Cẩn còn mặc một bộ y phục trắng tinh, không đánh phấn, cả người trong vô cùng thanh thoát, kiều diễm khiến cho hắn ta cảm thấy choáng váng.
 
Từ Chi Tiễn ngượng ngùng nhìn Trình Du Cẩn. Trước kia Trình Du Cẩn luôn mặc y phục màu đỏ, màu sắc tươi sáng, điều đó làm người khác không chú ý đến diện mạo của nàng mà lại quan tâm đến lớp trang điểm đẹp đẽ tinh xảo của nàng hơn. Không ngờ rằng khi đổi thành y phục màu trắng, Trình Du Cẩn lại lộ ra vẻ yếu đuối mỏng manh mà ngày thường không có. Việc tương phản thế này còn khiến người ta kinh ngạc hơn là cả việc nhìn thấy mỹ nhân nữa.

 
Từ Chi Tiễn đột nhiên ý thức được Trình Du Cẩn là một nữ tử trẻ tuổi, còn là một nữ tử khá xinh đẹp. Bởi vì Trình Du Cẩn quá hiểu chuyện cho nên cả người cũng bất giác mà toát ra một cảm giác của tỷ tỷ. Vì thế nên Từ Chi Tiễn mới theo bản năng gọi nàng là tỷ tỷ. Thật ra, Trình Du Cẩn vẫn nhỏ hơn hắn.
 
Từ Chi Tiễn không biết tiếp theo nên nói chuyện gì, hắn ta thậm chí còn không biết vì sao bản thân lại đi theo nàng. Ngay lúc vừa nghe thấy câu nói của Trình Mẫn thì hắn ta lập tức buột miệng từ chối. Nhưng thật ra hắn ta không hề ghét Trình Du Cẩn, thậm chí nghĩ đến việc sau này sống chung với Trình Du Cẩn, hắn ta cũng hoàn toàn không bài xích. Chỉ là do hắn ta quá bất ngờ thôi.
 
Từ Chi Tiễn không biết nên nói gì cho phải. Trùng hợp sao mà Trình Du Cẩn lại nghe thấy câu nói ban đầu kia, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta vẫn không biết nên giải thích thế nào. Một lúc lâu sau, Từ Chi Tiễn mới cất tiếng: "Cẩn... Biểu muội, ý của ta không phải như vậy."
 
"Ta biết." Trình Du Cẩn nói: "Tấm lòng của nhị biểu ca chân thành, đối nhân xử thế hoà nhã, đặc biệt là tính tình rất thật thà. Mấy năm nay, nhị biểu ca đã giúp chúng ta rất nhiều, hôm nay còn đến đây giúp Hầu phủ chiêu đãi nam khách. Trong lòng ta vô cùng cảm kích, sao lại trách biểu ca được?"
 
Từ Chi Tiễn vò đầu bứt tai, lo lắng không biết nên nói gì: "Ý của ta cũng không phải như vậy. Ta cảm thấy rất vui vì giúp đỡ được cho biểu muội."
 
Từ Chi Tiễn cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Biểu muội, chuyện vừa rồi ta và mẫu thân không hề cố ý, ta nói vậy là bởi vì…"
 
Từ Chi Tiễn chỉ mới nói được một nửa thì đã bị Trình Du Cẩn cắt ngang: "Biểu ca."
 
Trình Du Cẩn chặn lại câu nói tiếp theo của Từ Chi Tiễn. Nàng vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa Từ Chi Tiễn và Trình Mẫn, còn chính tai nghe được biểu huynh từ nhỏ lớn lên cùng mình nói không thích mình. Mỗi chuyện này thôi là đã khó giải quyết rồi. Nàng không muốn để cho Từ Chi Tiễn nói hết câu, bằng không sau này dù bọn họ có muốn tiếp tục làm huynh muội bình thường cũng không được nữa.
 
Từ Chi Tiễn cũng dừng những điều mình định nói lại, đột nhiên bị gián đoạn như thế này khiến cho dũng khí mới vừa rồi của hắn ta lập tức biến mất. Hắn âm thầm ảo não, Trình Du Cẩn đã kịp thời nghe được câu nói lúc nãy, bây giờ dù hắn ta có muốn giải thích cũng không được. Từ Chi Tiễn khó chịu một hồi, đột nhiên cao giọng nói: "Cẩn tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm. Nếu ngươi không gả được thì ta sẽ cưới ngươi."
 
Trình Du Cẩn nghe vậy thì bất ngờ. Một lát sau nàng bật cười, chốc sau lập tức nghiêm mặt lại, nói: "Nhị biểu ca, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Tuổi của huynh và ta cũng đã lớn, không còn là trẻ con nữa. Huynh nói những lời này sẽ bị hiểu lầm mất, sau này đừng nói vậy nữa."
 
Từ Chi Tiễn cảm thấy sốt ruột, những lời này của hắn ta cũng là lời thật lòng, thế mà lại bị Trình Du Cẩn coi như an ủi. Trình Du Cẩn nói xong thì đi mất. Từ Chi Tiễn đứng yên lặng nhìn bóng dáng của nàng, hắn ta cao giọng nói: "Ta không có nói đùa, cũng không phải là thương hại, ta rất nghiêm túc. Cẩn tỷ tỷ, nếu như ngươi không tìm được hôn phu thích hợp thì ta sẽ tới cưới ngươi."
 
Lúc Trình Nguyên Cảnh vừa bước vào viện tử thì đã nghe thấy câu nói như kia. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui