Cửu Thúc Vạn Phúc

Chạng vạng mới phân chia gia sản thế mà kết quả đến khuya thì Trình lão Hầu gia đã ra đi.
 
Sau khi hạ nhân ra ngoài báo tang, trong viện òa lên tiếng khóc. Cho dù là thái thái, tiểu thư hay vú nuôi, nha hoàn thì vào giờ phút này bọn họ đều cúi thấp đầu rơi lệ. Trình lão phu nhân lảo đảo thân mình, suýt nữa ngã về phía sau. Các nữ quyến hoảng sợ, vội vàng hô: “Lão phu nhân!”
 
Trình lão phu nhân lập tức được nha hoàn đỡ lấy, Trình Du Cẩn cũng đi qua, đỡ lấy cánh tay Trình lão phu nhân: “Tổ mẫu, người sao rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, chống quải trượng đi vào bên trong: “Hơn nửa đời phu thê, hôm nay ông ta lại đi rồi. Ta đi tiễn ông ta một đoạn đường cuối cùng.”
 
Trình Du Cẩn đỡ Trình lão phu nhân đi vào bên trong, trong nội trạch đã chật ních người đang quỳ, thấy Trình lão phu nhân tiến vào, mọi người vội vàng tránh ra một bên: “Lão phu nhân.”
 
Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn cũng ngồi dậy: “Nương.”
 
Trình lão phu nhân lập tức đi vào bên trong, người bên mép giường đều đứng lên, nhường đường cho Trình lão phu nhân. Trình lão phu nhân ngồi cạnh mép giường, nhìn Trình lão Hầu gia trong màn lẳng lặng nhắm hai mắt, thở dài một hơi.
 
“Lúc còn sống, ông không muốn nhìn thấy ta, không ngờ là đến khi mất, cũng không được nhìn mặt lần cuối.”
 
Trình lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn Trình Nguyên Cảnh đứng ở cách đó không xa, trầm tĩnh lãnh đạm, dáng người như trúc.
 
Chỉ cần đứng đó thôi đã rất khác với mọi người rồi, thật sự là tạ đình lan ngọc*, quả là người tao nhã sâu sắc. Thời điểm Trình lão Hầu gia mất, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy đứa nhỏ này, hẳn là ông cũng yên tâm rồi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Tạ đình lan ngọc là thành ngữ của Trung Quốc, có nguồn gốc từ “Ngữ lâm” của Tấn Bùi Khải, ý chỉ việc con cháu có thể làm rạng danh cho gia tộc.
 

Lúc này bên trong bên ngoài phòng đã đầy ắp người, Khánh Phúc Quận chúa cùng với đám người Nguyễn thị cũng cầm khăn đứng bên ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Trình lão phu nhân. Trình lão phu nhân rất nhanh đã bình tĩnh lại, bà vừa cử động thì Trình Du Cẩn lập tức tiến lên đỡ cánh tay Trình lão phu nhân.
 
Trình lão phu nhân nói: “Đại cô nương, Ân Từ, Ân Bi, Ân Bảo, các ngươi đi lên dập đầu với tổ phụ đi.”
 
Trình lão Hầu gia qua đời rồi, đây là lần cuối cùng bọn họ dập đầu với tổ phụ. Trình Du Cẩn nhấc váy quỳ xuống, yên lặng hành lễ.
 
Dập đầu xong, Trình Du Cẩn lập tức chạy về sân thay y phục. Lúc ra ngoài nàng mặc thường phục, nhưng bây giờ Trình lão Hầu gia đã qua đời, nàng phải thay áo tang.
 
Tang sự cần chú ý rất nhiều điều, cũng không cát lợi bằng hỉ sự, cho nên toàn bộ Nghi Xuân Hầu phủ đều trông rất lộn xộn. Nha hoàn và chủ tử đều rất bận rộn, đương nhiên là chuyện gì cũng xảy ra sai sót, cũng không biết đang vội cái gì. Lúc Trình Du Cẩn đi tới thì trong sân nội quyến nghỉ ngơi phía sau linh đường trống không, đến cả một nha hoàn cũng không thấy. Trình Du Cẩn men theo hành lang, khi đi qua sương phòng thì nàng nghe được bên trong có loáng thoáng tiếng nói chuyện.
 
“... Lần trước Hoắc phu nhân tới đã nói rằng muốn thành hôn sớm một chút. Hiện tại lại đụng phải hiếu kỳ của ông, Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?”
 
“Giữ đạo hiếu với trưởng bối là chuyện hiển nhiên, nếu Hoắc gia vì chuyện này mà bắt bẻ thì hôn sự này không cần cũng được!”
 
Một nữ tử khác lớn tiếng: “Nhị gia, ông hãy bớt giận đi, sao ông lại đột nhiên lớn tiếng như vậy, cẩn thận có người nghe được thì sao! Ta đương nhiên biết chuyện phải giữ đạo hiếu, phụ thân ra đi ta cũng cực kỳ thương tâm, ta nguyện ý đổi tuổi thọ của mình cho phụ thân. Hiếu tâm của Mặc nhi cũng giống như vậy, ông đã nhìn Mặc nhi lớn lên, Mặc Nhi là đứa bé như thế nào, ông còn không biết sao?”
 
Trình Du Cẩn dừng chân, nàng lập tức nhận ra đây là âm thanh của Nguyễn thị. Nam tử vừa rồi nói chuyện chắc là Trình Nguyên Hàn.
 
Trong phòng, Nguyễn thị tiếp tục nói: “Chẳng qua là bây giờ tình huống đặc biệt, Tĩnh Dũng Hầu đã 21 tuổi rồi, nam tử bình thường ở tuổi này thì đã sớm ôm nhi tử rồi. Mấy năm trước hắn vì địa vị của Hoắc gia nên không thể mai mối, sau đó ra chiến trường khiến cho mối hôn sự bị trì hoãn năm này qua năm khác. Hiện giờ vất vả mãi cũng đợi được, hôn sự này không thể trì hoãn nữa rồi. Vốn dĩ chúng ta đã thương lượng với Hoắc gia trong nửa năm tới sẽ thành hôn, nhưng hiện tại tình cờ lại trùng hiếu kỳ, làm sao mà Hoắc Hầu gia có thể đợi thêm một năm nữa được? Bà bà của Mặc Nhi vốn đã khó đối phó, nay lại có sẵn lý do này, lỡ như bà ta lại nói phải nạp thiếp cho Hoắc hầu gia, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
 
Âm thanh của Trình Nguyên Hàn lộ ra vẻ hoài nghi: “Hoắc gia làm sao dám? Chính thê còn chưa vào cửa đã nạp thiếp, bọn họ làm như vậy không sợ phá hỏng thanh danh sao?”
 
“Sao bọn họ lại không dám!” Nguyễn thị có chút vội vàng, nói: “Những gia đình quy củ nghiêm khắc mới chú ý đến chuyện chính thê chưa vào cửa thì không nạp thiếp, thứ nhất là nể mặt chính thê, thứ hai là sợ lỡ sinh ra thứ trưởng tử, sẽ làm hỏng đích thứ tôn ti. Nhưng Tĩnh Dũng Hầu thì dù sao tuổi cũng lớn rồi, con nối dòng rất quan trọng, nếu chưa thể cưới chính thê thì chuyện Tĩnh Dũng Hầu nạp thiếp thất để có con nối dòng, người ta cũng sẽ không nói gì, nói không chừng còn sẽ khen Tĩnh Dũng hầu tôn trọng chính thê, để chính thê yên tâm giữ đạo hiếu với tổ phụ đấy.”
 

Trình Nguyên Hàn trầm mặc, Nguyễn thị lại thuận thế nói: “Một năm đó, nếu như không có canh tránh thai thì, khó có thể bảo đảm rằng thiếp thất sẽ không có con. Nếu là nữ nhi thì còn may, lỡ như là tôn tử, vậy thì Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?”
 
Trình Nguyên Hàn không nói nữa, Nguyễn thị đè thấp thanh âm, thì thầm cái gì đó, thanh âm cũng nhỏ dần khó mà nghe thấy. Trình Du Cẩn làm bộ nghe thấy hết mọi chuyện, nhẹ nhàng lui về sau hai bước, cố ý bước chân mạnh hơn một chút. Trong sương phòng, phu thê hai người họ tưởng rằng có người tới, lập tức ngừng nói chuyện.
 
Sau khi Trình Du Cẩn đi vào chính đường thì Nguyễn thị cũng vội vàng chạy ra khỏi sương phòng, ngó xem là ai tới. Khi bà nhìn thấy Trình Du Cẩn, sắc mặt bà ta cứng đờ: “Đại cô nương, sao con lại tới đây?”
 
“Con tới gác đêm cho tổ phụ.”
 
“Các con là phận nữ nhi, không phải lão phu nhân thương xót, sợ các con vất vả nên không cho con và Mặc Nhi tới đây gác đêm sao?”
 
“Tổ mẫu thương con như thế thì phận làm tiểu bối như con lại càng muốn tới đây tận hiếu. Hơn nữa, tam đệ nhỏ như vậy còn canh giữ ở linh đường, con cũng đã mười bốn rồi, thức một đêm thì có là gì.”
 
Nguyễn thị không nói nên lời, lúc này Khánh Phúc và Trình lão phu nhân ở sảnh ngoài đang sắp xếp chuyện linh đường, hạ nhân cũng bận rộn trước sau. Nguyễn thị thấy hậu viện không có ai nên mới nhanh chóng lôi kéo Trình Nguyên Hàn tới thương lượng đối sách. Không ngờ đột nhiên có người tới, nhưng vẫn là Trình Du Cẩn. Nguyễn thị không khỏi có chút hoài nghi, nhưng bà ta nghĩ tới lúc nãy vừa nghe được tiếng bước chân là bà ta lập tức ngừng nói chuyện, nội dung trong đó hẳn là không bị nghe được mới đúng. Nguyễn thị cẩn thận nhìn sắc mặt Trình Du Cẩn, phát hiện Trình Du Cẩn vẫn bình thường như trước, vội vàng cùng nha hoàn chuẩn bị túc trực bên linh cữu nên Nguyễn thị hoàn toàn yên tâm, đứng một hồi thì đi ra ngoài.
 
Sau khi Nguyễn thị xoay người, Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn bà ta, lặng lẽ quay đầu đi.
 
Xử lý tang sự là một chuyện cực kỳ hao phí sức lực, suốt cả một đêm, tất cả mọi người Trình gia đều lộ vẻ mệt mỏi. Theo lý thuyết thì con cháu phải canh giữ đủ bảy ngày cho trưởng bối, nhưng đến khi trời tờ mờ sáng, rất nhiều người đều tìm cớ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
 
Trình Du Cẩn một đêm không ngủ, lúc này sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lên trên người mặc bộ đồ tang, từ trong vẻ trong trẻo lại lộ ra một chút lạnh lùng. Đỗ Nhược sốt ruột thay cho Trình Du Cẩn, người khác thì lười biếng, còn Trình Du Cẩn lại thành thành thật thật quỳ nửa đêm, nhân lúc bây giờ linh đường không có người, Đỗ Nhược lặng lẽ nói với Trình Du Cẩn: “Cô nương, hay là người nghỉ một chút đi?”
 
Trình Du Cẩn thấy trời đã sáng, sẽ lục tục có người tới cửa tới phúng viếng, khuôn mặt mệt mỏi của nàng như này sẽ trông có vẻ hiếu thuận, nhưng nếu quá tiều tụy thì sẽ ảnh hưởng mỹ quan. Trình gia đại cô nương hoàn mỹ suốt mười mấy năm không thể chấp nhận chuyện mình lại xấu, vì thế thừa dịp hiện tại không có ai, nàng nhanh chóng đi tới nhã gian nghỉ ngơi một lúc.
 

Đỗ Nhược bưng một ly trà gừng nóng hôi hổi lên, uống một ly trà gừng vào bụng xong thì Trình Du Cẩn mới cảm thấy thân thể ấm áp lại. Liên Kiều mang điểm tâm từ trong viện tới, lúc này đang bưng đĩa ra, vừa nhắc nhở Trình Du Cẩn: “Cô nương, tay người sao lại lạnh như vậy? Tuy rằng đã vào hạ, nhưng ban đêm mặt đất vẫn âm u ẩm ướt. Cô nương quỳ trên mặt đất thế này, làm sao mà chịu nổi! Hay là ta lấy cho người miếng đệm đầu gối, người quỳ cũng dễ chịu hơn.”
 
Hơi nóng mờ mịt, khuôn mặt Trình Du Cẩn ẩn sau làn hơi nước, có chút mờ ảo. Đỗ Nhược cảm giác được trong lòng Trình Du Cẩn dường như có tâm sự, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, người còn đang suy nghĩ chuyện nhị thái thái nói sao?”
 
Liên Kiều không hiểu gì cả, nhị thái thái nói gì vậy? Đáng tiếc giờ phút này không ai rảnh rỗi mà giải thích cho Liên Kiều. Trình Du Cẩn buông chung trà, thở dài một tiếng: “Hoắc Trường Uyên quả thật không còn nhỏ nữa, bọn họ nghĩ như vậy, cũng rất bình thường.”
 
Đây cũng là chỗ mà Đỗ Nhược không hiểu, nàng ấy hỏi: “Cô nương, giữ đạo hiếu với tổ phụ là chuyện hiển nhiên, còn có thể có hiếu danh, nhưng nhị thái thái hôm nay lại có vẻ rất sốt ruột. Cô nương, người nói xem rốt cuộc nhị thái thái đang muốn làm gì vậy?”
 
“Còn có thể làm gì nữa.” Trình Du Cẩn che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: “Còn không phải là sợ đêm dài lắm mộng sao, muốn cho Trình Du Mặc thừa dịp đại tang gả đi.”
 
“Sao?” Đỗ Nhược giật bắn mình, Liên Kiều nghe đến đó, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Đêm qua lão Hầu gia đột nhiên ra đi, Trình Du Mặc thấy sắp phải giữ đạo hiếu với tổ phụ nên trong vòng một năm không được thành hôn. Nguyễn thị sợ trì hoãn quá lâu, Tĩnh Dũng Hầu phủ không chờ được, sẽ nạp thiếp thất vào cửa. Cho nên muốn thừa dịp tang sự, để Trình Du Mặc gả qua đó trước.
 
Phụ mẫu mất phải giữ đạo hiếu ba năm, tổ phụ, tổ mẫu mất phải giữ đạo hiếu một năm. Nhưng tuổi thành thân lại lớn như vậy, nếu cứ giữ đạo hiếu thì tuổi vãn bối sẽ càng ngày càng lớn, khó nói đến chuyện lập gia đình, nhất là đối với nữ tử. Cho nên dân gian còn có một câu nói khác, nếu trong nhà có vãn bối chưa thành hôn, sau khi trưởng bối từ thế cũng không thể an tâm, linh hồn người sống sẽ ở lại trần gian qua ngày. Lúc này vãn bối phải tranh thủ lập gia đình, để người lớn yên tâm nhập trạch, đây cũng là một loại báo hiếu. 
 
Hoặc là trong vòng ba tháng xuất giá, hoặc phải chờ một năm, hiện giờ Nguyễn thị muốn đó là tranh thủ tang sự, nhanh chóng gả Trình Du Mặc đi.
 
Liên Kiều không hiểu lắm tại sao vẻ mặt Trình Du Cẩn lại nghiêm trọng như vậy, nàng ấy đặt điểm tâm lên bàn, nói: “Cô nương, dù sao Hoắc gia đã không còn quan hệ với người nữa, người nhọc lòng chuyện của nhị phòng làm gì? Tuy rằng có kiểu thành hôn trong tang sự, nhưng chung quy vẫn là không đúng quy củ. Phàm là gia đình chú trọng lễ nghi một chút, nhất định sẽ không cho nữ nhi thành thân trong dịp này. Sau này người ta có nói, cũng sẽ chỉ nói là do nhị cô nương sốt ruột gả chồng, giữ đạo hiếu với tổ phụ cũng không chu toàn. Đây là nhị phòng tự mình chuốc khổ, cô nương quan tâm bọn họ làm gì?”
 
Trình Du Cẩn lắc đầu: “Nếu Trình Du Mặc là tỷ tỷ của ta thì ta sẽ mặc kệ nàng ta thành thân khi nào, muốn gả chồng trong hiếu kỳ ta cũng sẽ không quan tâm.”
 
“Cô nương, ý người là…”
 
Trình Du Cẩn thở dài một hơi: “Lớn nhỏ có thứ tự, nếu như nhị thái thái thuyết phục lão phu nhân, để Trình Du Mặc gả đi trước thì ta phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ còn chưa thành hôn, muội muội đã gả đi, đây rõ ràng chẳng phải là nói cho người khác rằng, ta bị gia tộc ruồng bỏ sao.”
 
Đỗ Nhược và Liên Kiều cuối cùng cũng hiểu ưu nhược điểm trong chuyện này. Các nàng liếc nhau, đều nhìn ra sự nôn nóng trong ánh mắt của đối phương: “Cô nương, vậy nên làm sao bây giờ?”
 
Trình Du Cẩn im lặng không nói, nàng suy nghĩ chuyện này cả đêm, phát hiện ra cũng không cách nào chu toàn. Nàng không thể hy sinh thanh danh của mình, cũng không thể khiến Nguyễn thị từ bỏ suy nghĩ, kế sách duy nhất bây giờ chỉ có thể là nhanh chóng tóm vị hôn phu tương lai. Miễn là nàng tìm thấy gia đình tiếp theo của mình trước khi tình thế leo thang, dù chỉ đính hôn bằng miệng trước thì năm nay người khác có đàm tiếu gì cũng không thành vấn đề. 

 
Việc này không nên chậm trễ, nàng phải nhanh chóng thu lưới thôi. Ánh mắt Trình Du Cẩn dần dần trở nên kiên định, Lâm Thanh Viễn, nàng nhất định phải có được.
 
Sau khi Trình Du Cẩn hồi phục lại một chút, nàng lại đến linh đường canh giữ. Nữ quyến và nam tử phải tách ra phúng viếng, tin tức tang sự lúc trời vừa sáng đã được truyền đi, hiện tại các gia đình đều đã nhận được tin tức, bắt đầu từ hôm nay, sẽ lục tục có nữ quyến tới cửa phúng viếng.
 
Khác với hôn sự, những người tham dự tang lễ đều là những nhân vật có tiếng nói trong gia tộc, thời cơ lộ mặt tốt như vậy, sao Trình Du Cẩn có thể bỏ qua được. Tuy rằng trong nội tâm nàng đã coi Lâm Thanh Viễn là vị hôn phu, nhưng nếu xuất hiện lựa chọn tốt hơn thì nàng cũng không có lý do để từ chối. 
 
Trình Du Cẩn thầm tính toán ở lòng, đoan chính quỳ gối ở linh đường. Mặt nàng như tờ giấy trắng, cả người mặc áo tang, sắc mặt bi thương trầm tĩnh, tuy tái nhợt nhưng lại không mất đi vẻ đoan trang trầm tĩnh mỹ lệ, người đi qua đi lại đều phải nhìn nàng một cái.
 
Sau khi mặt trời lên cao, số người đến phúng viếng càng ngày càng nhiều hơn, Trình Du Cẩn vẫn luôn đi theo bên người Trình lão phu nhân, sức khỏe Trình lão phu nhân không tốt, đương nhiên Trình Du Cẩn phải đảm đương nhiệm vụ đưa tiễn khách. Các thái thái đến an ủi Trình lão phu nhân, cũng phải hỏi han Trình Du Cẩn thêm mấy câu. 
 
Trình Du Cẩn rất hài lòng với kết quả này. Nàng thay Trình lão phu nhân tiễn các phu nhân ra cửa, khi nàng quay lại, vừa bước vào đã đụng phải một nhóm người rất quen thuộc.
 
Hoắc Tiết thị đang ngồi cùng đám người Nguyễn thị, nghe được âm thanh, theo bản năng nàng quay đầu lại, dưới ánh nắng mặt trời, nhìn thấy một nữ tử mặc bạch y đang đứng chắp tay lặng lẽ ở cửa. 
 
Nắng tháng sáu vừa phải, chiếu lên người nàng ánh lên một chút ánh vàng, nàng lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức tưởng chừng như ảo giác. 
 
Nữ tử mặc đồ tang, cởi bỏ những trang sức rườm rà, màu sắc sặc sỡ ra, làn da trắng nõn càng tôn thêm mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, gò má như tuyết, mặt mày như họa.
 
Hoắc Tiết thị nhìn thấy thì có chút xuất thần, lúc này một vị thái thái bên cạnh tò mò hỏi: “Đó là nhi tức của Hoắc phu nhân sao? Dung mạo mỹ lệ, khí chất đặc biệt, Hoắc phu nhân đúng là có phúc khí.”
 
Nguyễn thị ở bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt tươi cười cứng đờ lại. Bà ta nghe nói Hoắc Tiết thị tới, cố ý tới đây tiếp đón Hoắc Tiết thị và một vài vị thái thái khác, không ngờ lại nghe được một câu như vậy. 
 
Nguyễn thị đến cười cũng không cười nổi nữa, sắc mặt Hoắc Tiết thị cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hai người còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa thì Trình Du Cẩn đã từ bên ngoài đi vào. Nàng tự nhiên hào phóng, thong thả ung dung hành lễ với các vị phu nhân, vẻ mặt bình tĩnh hơn so với Hoắc Tiết thị và Nguyễn thị: “Thỉnh an các vị thái thái. Tạ ơn thái thái khen ngợi, có điều các thái thái nhận sai người rồi.”
 
Mấy vị phu nhân đều mở to hai mắt, Trình Du Cẩn gật đầu cười: “Ta là Trình gia đại cô nương, tên là Trình Du Cẩn, đã từ hôn với Hoắc gia, không còn là vị hôn thê của Tĩnh Dũng Hầu nữa rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui