Cửu Thúc Vạn Phúc

Nếu Trình Du Cẩn có ở đây, nhất định sẽ trả lời "Đúng vậy". Mấy cửa hàng sinh lời nhất của lão Hầu gia, cũng như tiền bạc tích lũy được nhiều năm của lão Hầu gia hiện giờ đều đứng tên nàng. Có bạc để đó sẽ không tự tăng thêm cho nên nếu Trình lão Hầu gia có dư bạc, chỉ cần mua ruộng, đổi thành vàng để bảo toàn giá trị. Nhưng trời xui đất khiến số vàng đó lại bị Trình Du Cẩn lấy được, mà ruộng đất Trình lão Hầu gia mua ở Kim Lăng cũng rơi vào trong tay Trình Du Cẩn. Tiền bạc trên sổ sách đều được quy đổi bằng nhiều hình thức khác nhau, Khánh Phúc lật xem sổ sách thấy ít cũng là chuyện bình thường.
 
Thật ra ma ma cảm thấy một năm lời ba ngàn lượng cũng không ít. Phải biết rằng Khánh Phúc ăn ở đều là của Hầu phủ, cơm áo gạo tiền đều dùng của Hầu phủ, mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, cuối năm trang trại dưới danh nghĩa Hầu phủ đưa tới tiền lời thì Khánh Phúc còn có thể được chia hoa hồng. Cứ như vậy, tiền tài chỉ vào không ra, dù sản nghiệp bên ngoài kiếm được bao nhiêu đều vào túi riêng, hiện tại đại phòng lấy được hai cửa hàng của Trình lão Hầu gia, một trang trại, hàng năm lại có thể vào túi thêm hai ngàn lượng, thật sự không ít chút nào.
 
Huống chi, những thứ này đều là tài sản ngoài dự liệu, là Trình lão Hầu gia đưa cho hai nhi tử. Hiện giờ Khánh Phúc cảm thấy không hài lòng, đơn giản chỉ là vì lòng tham không đáy, muốn nhiều hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liên quan đến tiền bạc, ma ma không thể bày tỏ quan điểm của mình, chỉ ngập ngừng nói: "Lão nô không hiểu, nếu phu nhân cảm thấy có vấn đề, sao không nói với đại thiếu gia?  Đại thiếu gia lăn lộn ở bên ngoài, kiến thức nhiều, kinh nghiệm dày dặn, nhất định hiểu những bí ẩn trong đó.”
 
Nhắc tới Trình Nguyên Hiền, Khánh Phúc cười lạnh một tiếng, vỗ bàn thật mạnh: “Ông ta? Bây giờ cũng không biết ông ta đã chết ở đâu rồi. Nếu không phải mấy năm nay ta trợ cấp tiền cho ông ta tiêu xài thì ta đã có thể tích góp được nhiều của cải hơn cho Bảo Nhi. Ông ta thì hay rồi, phủi tay mặc kệ hết mọi chuyện, chỉ biết đưa nữ nhân về nhà, thấy một người thì đưa một người, hoàn toàn mặc kệ chuyện nuôi nhiều người vậy phải tốn phí bao nhiêu tiền. Ông ta đối với mỹ nữ của mình cũng rất hào phóng, bọn họ chỉ cần nói một câu thì y phục trang sức đều có thể tùy ý chọn, sao ông ta không nghĩ xem tiền của mình từ đâu có!"
 
Khánh Phúc Quận chúa nghe nhắc đến Trình Nguyên Hiền thì lập tức nổi giận, ma ma vội vàng vỗ lưng xoa dịu bà, nói: "Thái thái đừng nóng giận, đại thiếu gia có thể có được như bây giờ còn không phải là dựa vào việc người quản lí tiền tài giỏi sao? Mọi người có ai mà không khen là thái thái có năng lực, có ai không hâm mộ chuyện đại thiếu gia cưới được một vị kim Bồ Tát là người chứ?”
 
Nghe được mấy từ "kim Bồ Tát" thì cơn giận của Khánh Phúc từ từ lắng xuống. Bà cũng cực kỳ tự hào về thủ đoạn của mình, Khánh Phúc không khỏi đắc ý nói: "Ai bảo số ta không tốt, gả cho trượng phu tiêu tiền không chớp mắt như vậy. Gả gà theo gà, gả chó theo chó, trượng phu không biết cố gắng thì ta chỉ có thể ở phía sau lo cho bọn họ nhiều hơn một chút. Ta làm tất cả chuyện này đều là vì Bảo Nhi.”

 
“Thái thái nói chí phải, thân thể tam thiếu gia khỏe mạnh, hoạt bát hiếu động, sau này người sẽ được hưởng phúc con cháu.”
 
Ma ma hồi môn mở to mắt, chỉ có thể lấy những hành vi quấy phá của Trình Ân Bảo miêu tả lại thành cơ thể khỏe mạnh, còn những hành vi ngang ngược, hỗn xược thì biến thành hoạt bát hiếu động. Khánh Phúc hoàn toàn không cảm thấy nhi tử của mình có vấn đề gì, bà cười một hồi rồi thở dài: “Chỉ tiếc ta không thể sinh cho Bảo Nhi một đệ đệ, chỉ có một mình nó, sau này đến cả chuyện có thêm người để hỗ trợ lẫn nhau cũng không có.”
 
Ma ma hồi môn nhắc nhở: "Thái thái, Tam thiếu gia còn có đại cô nương là tỷ tỷ ngài ấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nó sao?" Quận chúa Khánh Phúc khinh thường hừ một tiếng, "Không chung bụng mẹ, tất có dị tâm, nói không chừng nương của người ta vừa khóc một cái thì nó sẽ lập tức hiếu kính phụ mẫu thân sinh ngay. Nếu ta quá tốt với nó thì biết đâu có khi lại nuôi ra một con sói con, lấy oán trả ơn, không giúp được gì, đến cuối cùng còn bị cắn ngược lại một cái."
 
“Thái thái, có lẽ đại cô nương không đến mức như vậy đâu?” Ma ma chần chờ.
 
“Hiện tại không có, ai biết sau này có không?” Khánh Phúc kiên định nói. Ma ma nghe vậy không còn gì để nói, nếu dựa theo suy nghĩ của Khánh Phúc Quận chúa thì ai mới thực sự là người thân cận? Ma ma cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng thật ra nếu phải nói, đại cô nương đáng tin hơn tam thiếu gia nhiều. Trình Du Cẩn đã lớn, dáng vẻ giống với thân mẫu, trò giỏi hơn thầy, lại bởi vì được nuôi dưỡng bên người Khánh Phúc mà năng lực quản gia, kiếm tiền cũng không kém. Trình Du Cẩn có tất cả ưu điểm của dưỡng mẫu và thân mẫu, nhưng lại không nhu nhược như Nguyễn thị, cũng không kiêu ngạo hống hách như Khánh Phúc, ngược lại nàng đoan trang thùy mị, biết tiến biết lùi, không bị người khác khinh thường, cũng không dễ đắc tội người khác như Khánh Phúc.

 
Thế nhưng, còn nhi tử của Khánh Phúc thì từ nhỏ đã bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, không biết trên biết dưới, quả thực chính là phiên bản tổng hợp khuyết điểm của Khánh Phúc Quận chúa và Trình Nguyên Hiền. Ma ma thân là người của nhà thân mẫu Khánh Phúc mà còn không thể thích Trình Ân Bảo được, huống chi là người ngoài.
 
Một người luôn được mọi người khen ngợi, là ngọc phôi mới thành, còn một người thì tuổi còn nhỏ đã nhìn ra được tính cách sau này, người nào đáng tin, hầu như ai sáng suốt đều có thể nhìn ra. Nhưng những lời này ma ma không thể nói, đành phải cười hùa theo Khánh Phúc Quận chúa: “Thái thái nói đúng.”
 
Đêm khuya, Khánh Phúc nhìn sổ sách cả đêm, biết mình dù có xem kỹ như thế nào thì tiền cũng sẽ không tăng lên, vì vậy chỉ có thể tiếc nuối đứng dậy, chậm rãi hoạt động thắt lưng cứng đờ của mình: "Tra suốt một đêm, mệt chết ta rồi. Đáng tiếc ta mệt sống mệt chết cuối cùng vẫn là làm đồ cưới cho kẻ khác.”
 
Ma ma hầu hạ Khánh Phúc Quận chúa thay quần áo, hỏi: "Thái thái, nếu người cảm thấy không đúng thì hay là ngày mai người hỏi đại cô nương xem sao? Có lẽ đại cô nương cũng được chia không ít.”
 
 Khánh Phúc Quận chúa cười nhạo: "Làm sao có thể? Một tôn nữ sắp gả ra ngoài có thể nhận được bao nhiêu? Lão hầu gia chỉ là nể mặt nó phải xuất giá thôi, nếu giao toàn bộ phần của nó cho Bảo Nhi thì quá khó coi nên mới cho nó chút mặt mũi thôi. Trình Du Cẩn bị hủy hôn, sau này còn kém hơn Trình Du Mặc, Trình Du Mặc tốt xấu gì cũng có một ngàn lượng, Trình Du Cẩn chỉ sợ ngay cả một ngàn lượng cũng không có.”
 
 Khánh Phúc Quận chúa cũng không biết ba cửa hàng mà Trình lão Hầu gia cho Trình Du Cẩn ở đâu, nhưng nàng ta nghĩ, lợi nhuận cửa hàng ở Dương Châu một năm cũng không quá một ngàn lượng, Trình lão Hầu gia cho tôn nữ cửa hàng, sao có lớn hơn so với thân nhi tử? Theo bản năng bà cho rằng đó chỉ là mấy cửa hàng lụi bại, Trình lão Hầu gia sợ nặng bên này nhẹ bên kia khó coi nên mới miễn cưỡng dùng mấy cái thùng rỗng để tống cổ Trịnh Du Cẩn.

 
Ma ma cũng cảm thấy hợp lý, Trình Du Cẩn dù sao cũng là tôn nữ, được một ngàn lượng là do lão Hầu gia hảo tâm, Trình lão Hầu gia đương nhiên sẽ để lại nhiều tiền cho tôn tử của mình. Vì vậy, bọn họ hoàn toàn không hoài nghi số tiền mà Trình Du Cẩn nhận được, họ chỉ hoài nghi nhị phòng, có phải nhị phòng ở sau lưng thầm thì thổi lửa lão Hầu gia, lừa đi phần sản nghiệp to kia không?
 
Giờ phút này trong viện nhị phòng, Nguyễn thị cũng nghĩ như vậy. Bà ta không giỏi tính toán sổ sách như Khánh Phúc Quận chúa, nhưng tiền nhiều tiền ít, bà ta vẫn cảm giác được.
 
Vợ chồng Nguyễn thị và Trình Nguyên Hàn thì thầm to nhỏ trên giường cả đêm, càng nói càng cảm thấy đại phòng gian trá, không biết xấu hổ, không biết đã lén lấy đi bao nhiêu gia sản. Thật ra số tiền mà Trình lão Hầu gia chia cho nhị phòng đã là một số tiền kếch xù, nhưng có câu là không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, bọn họ chỉ cần nghĩ đến chuyện vốn dĩ mình có thể có được nhiều hơn là lại lập tức cảm thấy bất bình, không thể nào bình tĩnh được.
 
Đêm nay vốn đã định sẵn là một đêm không ngủ, nửa đêm rất nhiều người lôi sổ sách ra tính, từ Trình Du Cẩn đến Khánh Phúc đến phu thê Nguyễn thị cũng như thế. Nửa đêm, Trình Du Cẩn vừa chợp mắt, đột nhiên bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
 
Đỗ Nhược khoác quần áo vào, cuống quít gõ cửa phòng Trình Du Cẩn: “Cô nương, mau dậy, mau dậy, lão Hầu gia không xong rồi!”
 
Cơn buồn ngủ của Trình Du Cẩn lập tức biến mất, nàng vén rèm ngồi dậy: "Chuyện xảy ra khi nào?"
 
“Vừa mới nãy, trước viện có người gõ cửa tới báo tin, các phòng khác cũng đã sáng đèn."
 

Sắc mặt Trình Du Cẩn nhất thời tối sầm lại, nàng không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy thay quần áo. Chuyện lớn như vậy không thể là nói giỡn, Trình Du Cẩn thay y phục sáng màu ra, đổi thành một bộ váy giản dị, vội vàng chạy tới Phục Lễ viện.
 
Giờ phút này Phục Lễ viện có rất nhiều người, mọi người đều bị đánh thức nửa đêm, nữ quyến không kịp phấn trang, đầu tóc chưa chải, chỉ có Nguyễn thị vốn xinh đẹp, giờ phút này nhìn còn ổn, nhưng Khánh Phúc Quận chúa lại có vài dáng vẻ của lão thái.
 
Cũng may giờ phút này không ai để ý những thứ đó, Trình Du Cẩn đi theo sau Khánh Phúc Quận chúa, đứng ở trong sương lạnh nửa canh giờ, nhìn thấy nha hoàn vẻ mặt thê lương từ trong phòng bước ra, vừa bước ra đã quỳ xuống khóc ròng với Trịnh lão phu nhân: "Lão phu nhân, lão Hầu gia đi rồi!"
 
Trong viện vang lên từng tiếng kinh hô, lập tức tiếng khóc nổi lên khắp bốn phía. Trình Du Cẩn cũng buồn, không lâu trước đây nàng còn tự tay tiếp nhận chìa khóa từ trong tay Trình lão Hầu gia, chỉ chớp mắt một cái mà đã âm dương cách biệt. Vạn vật vô thường, nhân sinh ngắn ngủi khiến Trình Du Cẩn cũng cúi đầu thở dài.
 
Dù nàng có thể khóc hay không thì nhất định phải bày ra dáng vẻ nên có. Lúc Trình Du Cẩn cúi đầu thì lại trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trình Du Mặc, nàng ta hoảng sợ kéo ống tay áo của Nguyễn thị, nhỏ giọng nói cái gì đó.
 
Nguyễn thị vốn dĩ còn đang định khóc nức nở, sau khi nghe Trình Du Mặc nói thì sắc mặt cũng trở nên khó coi. Trình Du Cẩn lập tức cảm thấy tò mò, nàng yên lặng quan sát một lúc lâu, bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối.
 
Trình lão Hầu gia mất thì nhi tử, nhi tức phải giữ đạo hiếu ba năm, còn tôn tử tôn nữ phải giữ đạo hiếu một năm. Trong lúc này, không ai được mặc y phục sáng màu, không thể tham gia yến tiệc, tất nhiên cũng cũng không thể cưới hỏi. Hoắc Trường Uyên năm nay đã 21 tuổi, Hoắc Tiết thị đã sớm muốn đón dâu cho Hoắc Trường Uyên. Nếu như bây giờ Trình Du Mặc Cũng phải giữ đạo hiếu một năm, vậy thì hôn sự của nàng ta và Hoắc Trường Uyên phải làm sao bây giờ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui