Trình Du Cẩn cẩn thận đếm lại hai lần. Bởi vì lúc đó chỉ nhìn sơ qua nên nàng sợ mình nhớ nhầm, cố ý ước lượng lại một chút, cuối cùng xác định số lượng không thiếu, chỉ nhiều thêm một xấp khế ước đất đai.
Trình Du Cẩn lập tức có cảm giác xấu hổ khi lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu để Trình Nguyên Cảnh biết suy nghĩ vừa rồi của nàng, chỉ sợ hắn ẽ tức giận đòi lại khế đất.
Trình Du Cẩn cực kỳ thức thời làm bộ như không có gì xảy ra, nhìn kỹ khế đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du Cẩn nhìn kỹ khế đất từ đầu đến cuối một lần, trong lòng cảm thán, mấy năm nay Trình lão Hầu gia lợi dụng quyền lực của Thái tử, quả nhiên vơ vét không ít tiền. Hôm nay Trình lão Hầu gia chỉ trong một lần mà đã dứt khoát bỏ ra mười sáu mẫu ruộng, bảy cửa hàng, một căn nhà, sáu ngàn lượng, bốn rương tranh thư pháp bằng vàng, cùng một hộp vàng. Đây là do Thái tử không thể bại lộ thân phận nên Trình lão Hầu gia chỉ mượn đường đi nhờ xe mà thôi. Mấy năm nay dưới danh nghĩa Trình Nguyên Cảnh thì Trình lão Hầu gia tích góp được nhiều tiền tài như vậy, vậy còn Trình Nguyên Cảnh thì sao, rốt cuộc hắn có bao nhiêu tài sản?
Trình Du Cẩn không tưởng tượng nổi.
Trình Du Cẩn đặt khế đất sang một bên, bật đèn, lấy sổ sách kế toán mà nàng nhận được từ Trình lão Hầu gia ra, xem xét một cách nghiêm túc. Không ngờ rằng những thứ này thực sự nằm ngoài dự liệu của Trình Du Cẩn.
Trình lão Hầu gia cho nàng tổng cộng ba cửa hàng, hai cửa hàng ở Chính Tây phường, một cửa hàng ở Tuyên Bắc phường, ngoài ra còn có một trang trại. Bởi vì Trình Du Mặc được tặng là một hộp vàng, một ngàn lượng bạc cho nên Trình Du Cẩn vốn dự liệu cửa hàng Trình lão Hầu gia cho nàng trị giá hai ngàn lượng đã tốt lắm rồi, không ngờ trên thực tế cửa hàng này lại lớn hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Chính Tây phường là một nơi phồn hoa, cách đó không xa chính là lục bộ nha quan của triều đình, mà hai cửa hàng này đều nằm sát trên đường, một là cửa hàng vải vóc, một là cửa hàng trang sức, làm ăn rất tốt, một năm cũng thu được hai ngàn lượng. Cửa hàng lưu ly ở Tuyên Bắc phường được hưởng lộc từ việc làm ăn của nhà xưởng lưu ly ở quan doanh, trừ mấy tháng đầu ra thì mấy tháng sau đó kinh doanh cũng không tệ.
Cái này tốt hơn nhiều những thứ vô dụng của Trình Du Mặc, vàng bạc châu báu tuy đẹp đẽ, tinh xảo nhưng nếu đem đi bán thì khó tránh khỏi việc mất giá. Mà ngân phiếu lại càng không cần phải nói, một ngàn lượng để trong hộp sẽ không tăng lên mà sẽ giảm dần theo thời gian, trừ khi đem đi cho vay, nếu không số tiền này sẽ không ngừng giảm xuống.
Còn có một điểm rất quan trọng, đó chính là ba cửa hàng này đều ở kinh thành, ngay cả trang trại cũng ở ngoại ô. Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn mỗi người lấy được hai cửa hàng nhưng đều ở Dương Châu xa xôi. Sau này Trình Du Cẩn không định gả đi xa, nếu thật sự cho nàng cửa hàng ở những nơi như Dương Châu hay Kim Lăng thì cho dù có nhiều lợi nhuận hơn nữa, nàng cũng không xài được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du Cẩn khép sổ sách lại, có loại cảm giác sung sướng khi đột nhiên phất lên trong một đêm. Thu nhập của một gia tộc đại khái chia làm bốn phần: bổng lộc, đất đai, kinh doanh và ăn chia, với địa vị của Nghi Xuân Hầu phủ thì không cần để ý người khác, ăn chia chỉ là phụ; bổng lộc của Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn có thể xem nhẹ; chuyện thu từ ruộng đất tuy rằng cũng ổn, nhưng sản lượng một năm chỉ có nhiêu đó, muốn kiếm nhiều hơn cũng không được. Lợi nhuận cao đồng nghĩa với rủi ro cao, trong đó, hai cửa hàng ở Chính Tây phường trong kinh thành nằm ở vị trí tốt nhất, lợi nhuận cao, gần như là nguồn thu nhập chính của Trình lão Hầu gia.
Trình Du Cẩn tính sơ cũng biết sáu phần thu nhập của Trình lão Hầu gia đều nằm trong tay nàng. Chưa kể lúc nàng chuẩn bị rời đi, nàng còn chó ngáp phải ruồi, nhận thêm được một hộp vàng Trình lão Hầu gia dùng để dưỡng lão.
Những năm gần đây Khánh Phúc Quận chúa vì thể diện nên đã mua cho nàng rất nhiều trang sức quý giá, y phục của Trình Du Cẩn mỗi mùa cũng đổi mấy bộ, đương nhiên là mặc không hết. Nhưng bề ngoài nhìn có vẻ tôn quý cỡ nào, trên thực tế ấm lạnh ra sao chỉ có nàng tự biết. Trong tay nàng không nguồn thu vào, nàng cũng không thể lấy trang sức của Khánh Phúc đem đi bán đổi lấy tiền, nhưng ở đây khắp nơi đều trước khi nói đến nhân tình thì cần phải chuẩn bị bạc để kết giao quan hệ, dẫn tới việc Trình Du Cẩn đi đâu cũng như trứng chọi đá, thường xuyên phải tính toán từng đồng, từng cắc xem nên ưu tiên xài ở đâu.
Vì vậy, Trình Du Cẩn nằm mơ cũng muốn có của hồi môn, hạ nhân và sản nghiệp của riêng mình. Nhờ “phúc” đại phòng mà nhị phòng ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng Trình lão Hầu gia cũng bị phiền đến không chịu nổi, quyết định chia tài sản, Trình Du Cẩn dựa vào Khánh Phúc Quận chúa và Trình Nguyên Hiền ở trước mặt Trình lão Hầu gia lấy lòng một hồi thì cũng thuận lợi nhận được một phần tài sản thuộc về mình. Trình Du Cẩn liệt kê đại khái sản nghiệp mà có trong tay, phát hiện nàng có một trang trại, ba cửa hàng, cộng với bạc mà Thái Tử điện hạ chướng mắt, mười mẫu ruộng, một vài bức tranh thư pháp có giá trị, và thứ thực tế nhất chính là một hộp vàng. Chỉ trong một đêm, tài sản của nàng đã vượt qua vạn lượng, bỗng nhiên trở nên giàu có.
Bất ngờ lớn này gần như có thể coi là một tai họa, Khánh Phúc là quận chúa, của hồi môn cao ngất trời, nhiều năm làm chủ mẫu của hầu phủ cũng kiếm chát được không ít lợi, nhưng lại chưa tới một vạn lượng. Trình Du Cẩn biết, nếu để những người khác biết những đồ vật hôm nay nàng nhận được này thì thực sự tai họa của nàng sẽ bắt đầu.
Đáng tiếc, nàng sẽ không để ai biết. Trình Du Cẩn lại sắp xếp đồ ở trong tay một lần nữa, hộp vàng cùng với khế đất mà Trình Nguyên Cảnh đưa cho nàng sẽ trở thành đường lui cuối cùng của Trình Du Cẩn, nàng sẽ không để ai thấy. Còn cửa hàng mà Trình lão Hầu gia cho nàng thì đã được công khai trước mặt mọi người cho nên không giấu được, nhưng làm thế nào để giữ được lâu dài thì Trình Du Cẩn còn cần phải tính kỹ. Đối với rương thư pháp và bộ tranh của Trình lão Hầu gia, Trình Du Cẩn không thèm để ý, dù sao thì nó cũng chỉ là đồ tặng kèm mà thôi, bị lấy đi cũng không sao.
Trình Du Cẩn đặt đống ngân phiếu khế đất dưới ánh đèn, cẩn thận kiểm tra từng tờ từng tờ một. Đếm tiền quả nhiên khiến người ta trở nên vui vẻ, lúc này tâm trạng Trình Du Cẩn cực kỳ vui vẻ. Dù nàng chưa biết nên kinh doanh cửa hàng như thế nào, làm thế nào để giữ nó ở trong tay, hay chuẩn bị cho trận chiến sắp tới như thế nào, tất cả đều không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của nàng.
Đêm nay đối với rất nhiều người là một đêm mất ngủ, Khánh Phúc Quận chúa kiểm tra sổ sách suốt đêm, sau khi kiểm tra thì bà lại không thể tin được. Không phải nói là Trình lão Hầu gia nghèo mà chỉ là so với bọn họ tưởng tượng kém hơn quá nhiều.
Bọn họ vốn tưởng rằng tài sản riêng của Trình lão Hầu gia ít nhất cũng phải mấy vạn lượng, nhưng bây giờ ông chia cho bọn họ mỗi người cũng chỉ có năm, sáu ngàn lượng. Ma ma của hồi môn của bà bưng một chén trà gừng nóng hổi đi vào, thấy phòng sau còn sáng đèn, Khánh Phúc đang ngồi dưới ánh đèn nhíu chặt mày thì không khỏi đau lòng nói: "Thái thái, đêm đã khuya rồi, người mau nghỉ ngơi một chút đi. Những sổ sách đó người đã xem cả đêm rồi, cẩn thận hại mắt.”
Khánh Phúc Quận chúa mệt mỏi xoa xoa hàng lông mày, bà nhận trà nóng ma ma bưng tới, nâng chén trà lên, chậm rãi thổi hơi nóng. Ma ma của hồi môn nhét một cái gối tựa sau lưng cho Khánh Phúc Quận chúa, đứng ở phía sau giường bóp vai cho Khánh Phúc. Khánh Phúc Quận chúa cũng thực sự rất mệt, bà tựa vào giường, oán giận: "Chữ viết trên sổ vừa nhỏ vừa dày, đọc cả đêm thật hoa cả mắt."
Ma ma khuyên nhủ: "Quận chúa, người đừng để bản thân quá mệt mỏi, tuy người là chủ mẫu của Hầu phủ, nhưng hiện tại đại phòng nhị phòng còn chưa rời đi thì người kiếm tiền hay giữ tiền đều chảy vào trong túi Hầu phủ, người cũng đâu có thể sử dụng. Người miệt mài như vậy làm mệt thân mình chưa nói, nếu như phạm chút sai lầm thì còn bị nhị phòng cười nhạo, hà tất phải khổ như vậy?"
“Ta biết chứ.” Khánh Phúc nói: “Đúng là không động tay làm việc sẽ không biết củi gạo quý như nào, lúc trước ta ở nhà mẫu thân không hiểu chuyện, không biết quản gia phức tạp như thế nào, sau khi tới Nghi Xuân Hầu phủ mới hiểu được vạn sự gian nan. Đặc biệt là ta còn phải quản cả một gia tộc lớn như vậy, bà bà ta nhìn thì có vẻ rộng lượng, nhưng thực tế lại chưa lúc nào từ bỏ chuyện quản gia, việc gì trong nhà đều phải cần cái gật đầu của bà, còn những chuyện lặt vặt như củi, gạo, dầu, muối thì lại để ta lo. Để ta cãi cọ với đám nha hoàn bà tử thì mới làm lão phu nhân vừa lòng, lơ là một cái lập tức bị nhị phòng chê cười, ta tuy thân là đại phu nhân thoạt nhìn uy phong nhưng lại giống kẻ quét lông gà, nếu không vì Bảo Nhi thì ta cũng không nguyện ý nhận chuyện bếp núc đâu."
Ma ma nghe xong không nói gì. Khánh Phúc Quận chúa nói có đúng có sai, bà là chủ mẫu đương gia, cả ngày than thở quản gia khó cũng vô ích, nếu không có tiền bạc chảy vào Hầu phủ thì làm sao bà có thể tích góp được mấy ngàn lượng bạc, làm của hồi môn của mình tăng lên gấp đôi. Cái khác không nói, chỉ riêng vải mà Hầu phủ may y phục mỗi mùa đều mua từ cửa hàng vải của Khánh Phúc. Người bán là bà mà người mua cũng là bà, bà muốn định giá như thế nào thì định giá như thế ấy, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Mấy năm nay, Khánh Phúc thu được bao nhiêu tiền từ Hầu phủ, chỉ sợ khó mà tính được.
Khánh Phúc Quận chúa hiện tại luôn miệng oán giận, nhưng nếu bảo bà nhường quyền quản gia lại, chỉ sợ bà cũng không chịu.
Ma ma không nhắc tới những thứ này, vẫn như cũ hùa theo quận chúa: "Thái thái nói phải, người đã vì Hầu phủ trả giá quá nhiều.”
Khánh Phúc nói xấu bà bà cùng tỷ muội phu xong, trong lòng quả nhiên thoải mái rất nhiều. Bà nhìn sổ sách trên bàn, cuối cùng vẫn không cam lòng, lại lật từng trang từng trang. Nhưng dù nàng có xem lại bao nhiêu lần, lợi nhuận mỗi năm cũng chỉ nhiêu đó.
Khánh Phúc nhìn chằm chằm những con số trên sổ, cau mày nói: “Của cải lão Hầu gia chỉ có nhiêu đây sao? Ta luôn cảm thấy không đến mức như vậy. Mấy năm nay ông ấy mua ruộng, mua tranh thư pháp, tiêu tiền không ít. Huống chi ông còn cung phụng hai nhà kia, chỉ riêng một Trình Nguyên Cảnh đọc sách mười năm cũng đã tốn bao nhiêu ngân lượng, huống chi sau khi Trình Nguyên Cảnh khảo hạch được phong quan thì lão Hầu gia không biết đã chuẩn bị bao nhiêu tiền. Một lần ông ấy có thể lập tức xuất ra mấy ngàn lượng, nhưng lợi nhuận mỗi năm sao có thể không đến ba ngàn lượng?”
Ma ma nhắc nhở: "Thái thái, còn một nửa sản nghiệp đang nằm trong tay nhị phòng.”
"Ta biết, nhưng ta tính toán thì nhị phòng cũng không đến ba ngàn lượng, thế nên ta mới cảm thấy kỳ quái."
Khánh Phúc khép sổ sách lại, nhíu mày nói: “Ma ma, ngươi nói xem, có phải lão Hầu gia đã lén cho người khác tiền kiếm từ chỗ khác không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...