Trình Du Cẩn chua xót thay Trình Nguyên Cảnh, theo một ý nghĩa nào đó, hoàn cảnh của hai người bọn họ rất giống nhau.
Nhưng trong nháy mắt nàng cũng nhận ra, cho dù Trình Nguyên Cảnh có đáng thương đến đâu, hắn cũng là Thái tử, nàng là một đại tiểu thư thừa tự ăn bữa nay lo bữa mai, có tư cách gì mà đồng tình với Hoàng thái tử? Có hơi sức nghĩ mấy cái này không bằng dành thời gian suy nghĩ về con đường tiếp theo của bản thân.
Trình Nguyên Hiền oán giận Trình lão Hầu gia thiên vị, Trình Du Cẩn không tiếp lời, ngược lại Khánh Phúc Quận chúa nhíu mày, liếc mắt nhìn chung quanh một cái. Thị nữ hai bên vội vàng cúi đầu, thở cũng không dám thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khánh Phúc vỗ cánh tay Trình Nguyên Hiền, nói: "Đại gia, phụ thân còn đang bị bệnh. Bây giờ nói những điều này, truyền ra ngoài để cho mẫu thân nghe sợ là người sẽ tức giận."
"Cái này thì có làm sao." Trình Nguyên Hiền không thèm để ý: "Thái y đều nói nên chuẩn bị hậu sự, có thể thấy cũng chẳng còn được mấy hôm. Ngươi đừng nhìn mẫu thân ta cùng Tiểu Tiết thị tranh giành cả đời, so sánh cả đời, thật ra bà ấy mới là người để tâm đến tài sản của cha ta nhất. Đối xử tốt với cha cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nếu nói mẹ ta đối với ông ấy tình sâu nghĩa đậm thì cũng không đến mức đấy."
Khánh Phúc quận chúa nghe đến đây tạm yên tâm, bà đương nhiên không hề có tình cảm gì với công công, ngược lại còn ước gì Trình lão Hầu gia mau chết. Như vậy Trình Nguyên Hiền có thể kế thừa tước vị, bà cũng không cần nhìn sắc mặt Trình lão phu nhân nữa. Nhưng dù sao bà bà cũng là một ngọn núi đặt trên đầu, bên ngoài Khánh Phúc Quận chúa cũng không dám đắc tội Trình lão phu nhân. Phu tự thiên xuất đầu*, nếu Trình Nguyên Hiền sau lưng nói gì Trình lão Hầu gia, truyền đến tai Trình lão phu nhân, Trình Nguyên Hiền đứa con trai này sẽ không bị làm sao, nhưng Khánh Phúc sẽ rất thảm. Bây giờ nghe Trình Nguyên Hiền nói lão phu nhân cũng quan tâm đến tài sản, Khánh Phúc mới coi như yên lòng, có thể nói theo một hai câu.
*Trong nhà phu quân lớn hơn cả trời
Khánh Phúc suốt ngày ở trong nội trạch, Hầu phủ cơm áo gạo tiền và các chi phí khác đều từ tay bà ra, đối với phương diện tiền tài bà hiểu biết nhiều hơn. Bà nói: "Đại gia là thế tử, ruộng đất tronh nhà đều nên là của đại gia, nhưng lão Hầu gia làm chủ nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi tích góp được rất nhiều của riêng. Cái khác không nói, chỉ nhìn Cửu gia một đường đọc sách thi khoa cử, chưa từng thiếu tiền bạc tiêu, đã biết gia sản của lão Hầu gia không ít."
Đây cũng là điều Trình Nguyên Hiền quan tâm nhất, khoa cử là thứ đốt tiền, hơn nữa từ nhỏ Trình Nguyên Cảnh đều là mời thầy đến giảng bài cho một mình hắn, tích lũy năm tháng trôi qua, số tiền hao phí cũng không phải là ít. Hơn nữa Trình Nguyên Cảnh cùng Tiểu Tiết thị mua một viện khác ở bên ngoài, nhất định tất cả chi phí sinh hoạt kia đều dùng từ tài sản riêng của lão Hầu gia. Trình lão phu nhân cắt xén nhiều năm như vậy, theo lý nam nhân bình thường đã sớm chống đỡ không nổi, nhưng Trình lão Hầu gia lại không như vậy, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng đòi tiền từ chỗ Trình lão phu nhân một lần nào.
Tiền trong tay Trình lão Hầu gia, nhiều đến đáng sợ. Trình Nguyên Hiền, Trình Nguyên Hàn, thậm chí Trình lão phu nhân cũng đã đỏ mắt nhiều năm, trông mong nhìn chằm chằm Trình lão Hầu gia, trông cậy vào chờ ông chết, lập tức đoạt lấy sản nghiệp, tài sản trong tay lão Hầu gia. Dù sao, Nghi Xuân Hầu phủ ăn không ngồi rồi nhiều năm như vậy, tình hình kinh tế quả thật không tốt lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này Khánh Phúc là người vợ lo toan việc nhà cửa nên rõ ràng nhất.
Cho nên Khánh Phúc cũng rất quan tâm đến tài sản riêng của Trình lão Hầu gia, theo bà thấy, bọn họ là trưởng tử trưởng phòng, phía dưới vẫn là là đích tôn, tất cả tiền tiết kiệm của Trình lão Hầu gia đều nên là của đại phòng bọn họ. Nhưng nhị phòng lại không thấy vậy, Nguyễn thị cùng Trình Nguyên Hàn đều cảm thấy nếu sản nghiệp của tổ tiền đều để lại cho đại phòng, vậy thì sản nghiệp tư nhân của cha mẹ, nên chia đều hai đứa con trai, thậm chí, đại phòng còn phải chiếu cố đệ đệ một chút.
Mà Trình lão phu nhân cũng tính toán đem tiền tiết kiệm của Trình lão Hầu gia nắm chặt vào trong tay mình. Tuy rằng con trai là do bà ấy sinh ra, nhưng tiền thì có ai mà không thích, Trình lão phu nhân nắm giữ tài sản trong tay, không riêng gì mình sống thoải mái, hai đứa con trai con dâu còn phải tranh nhau hiếu kính bà ấy, thì cớ sao không làm vậy?
Nhưng không thể nghi ngờ, mẹ con Trình gia đều có chung một suy nghĩ, đó chính là tiền tuyệt đối không thể để lại cho Trình Nguyên Cảnh. Cho dù những thứ này cho dù có hư hao thế nào thì cũng phải thuộc về người nhà mình.
Trình Nguyên Hiền nói: "Đúng vậy, tiền trong tay cha cho dù là sản nghiệp riêng, thì cũng đến từ Hầu phủ, vốn nên là của mấy người chúng ta. Từ lớn đến nhỏ, sau này cha mẹ trăm tuổi già cũng là dựa vào ta, những tài sản này nên được để lại cho ta. Trình Nguyên Cảnh hắn thi khoa cử, vào quan trường không biết tốn bao nhiêu tiền, những thứ này đều là tiền bạc của ta."
Khánh Phúc không ngừng nói theo: "Đó là lý do tại sao mấy năm nay phụ thân mặc kệ chuyện trong nhà, Hầu phủ lớn như vậy, còn không phải dựa vào đại gia chống đỡ sao. Hơn nữa, chúng ta còn phải nuôi Bảo nhi."
Ở điểm này Trình Nguyên Hiền cùng Khánh Phúc Quận chúa ngược lại khó có khi có được sự nhất trí, bọn họ không ngừng thảo luận Trình lão Hầu gia rốt cuộc có bao nhiêu của cải riêng, Trình Du Cẩn ngồi ở một bên nghe, buồn cười lắc đầu ở trong lòng.
Trình Nguyên Cảnh đọc sách quả thật tiêu tốn không ít tiền, nhìn trang phục của hắn, mấy năm nay chi phí ăn mặc cũng là một số tiền không nhỏ. Nhưng mà số tiền này không hề liên quan gì đến Nghi Xuân Hầu phủ, căn bản không phải Trình lão Hầu gia tiêu tốn cho Trình Nguyên Cảnh cùng Tiểu Tiết thị, thậm chí hoàn toàn ngược lại, chỉ sợ là Trình Nguyên Cảnh nuôi lại Nghi Xuân Hầu phủ mới đúng.
Nghi Xuân Hầu phủ không có người làm việc trong triều, nhiều năm ăn không ngồi rồi, chỉ có thể dựa vào ruộng đất tổ tiên để lại, cho thuê đất và cửa hàng sống qua ngày. Nhưng trên đời này cũng không có đạo lý ta không phạm người, người không phạm của ta, cá yếu cường thực, không tiến thì lùi, miếng thịt béo bở như vậy, một khi một gia tộc trong triều không có người che chở, nhất định sẽ bị các gia tộc khác dòm ngó, gia tộc làm ăn sẽ bị cướp đoạt từng ngày, cuối cùng là bị chiếm đoạt. Trình gia mấy năm nay tuy không mở rộng ra thêm, nhưng kế sinh nhai do tổ tiên truyền lại vẫn đang yên đang lành cho Trình gia kiếm tiền, có thể thấy được, sau lưng chắc chắn có người chống đỡ, làm cho người ngoài không dám đụng đến Trình gia.
Trình Du Cẩn đã từng cho rằng người này là Thục phi. Phi tử và quan lại hoàn toàn không phải là cùng một tầng lớp, dù nam tử có chức quan ngồi cao tới đâu, cũng không dám đắc tội thái giám, mà một thái giám có đắc thế hơn nữa, cũng không dám tự tiện đắc tội tú nữ và phi tử. Thục phi là đại cô nương xuất thân từ Xương Quốc Công phủ, cùng Trình gia có một quan hệ thông gia quanh co lòng vòng, Trình Du Cẩn vốn cho rằng, có lẽ mọi người kiêng kỵ Thục phi, Trình gia mới được hưởng sái đôi ba phần.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thật ngây thơ và lố bịch. Thục phi không con cái, không thế lực, dưới sự chèn ép của Dương hoàng hậu thì ân sủng quả thực là mờ nhạt, cho dù người ngoài cho mặt mũi cũng là cho Từ gia, thì Trình gia cũng là thá gì đâu? Bọn họ có thể an hưởng phú quý cho đến nay, rõ ràng là nhờ phúc của Trình Nguyên Cảnh.
Buồn cười là hiện tại Trình Nguyên Hiền cùng Khánh Phúc Quận chúa còn ở chỗ này tính kế với tài sản riêng của Trình lão Hầu gia, sợ bị Trình Nguyên Cảnh chiếm hời. Bọn họ cũng không nghĩ xem thử Trình lão Hầu gia có được bản lĩnh đấy không. Mấy năm nay Trình Nguyên Cảnh đều tiêu tiền của mình, Trình Nguyên Hiền, Khánh Phúc Quận chúa cùng Trình lão phu nhân vô cùng thèm thuồng cái gọi là tài sản riêng khổng lồ của Trình lão Hầu gia, tất cả đều là ảo tưởng, sổ sách hoàn toàn trống rỗng. Bây giờ họ tham lam như thế, đến khi họ nhận được số của cải đó không biết bọn họ sẽ thất vọng như thế nào.
Khánh Phúc một lòng tính toán đến tài sản, khóe mắt nhìn thấy Trình Du Cẩn lẳng lặng đứng ở một bên, rũ con ngươi không biết đang suy nghĩ cái gì. Tâm tư bà động một cái, nói: "Đại cô nương, điều quan trọng nhất trên đời này là biết được vị trí của mình. Ta và đại gia coi con như con gái ruột, con có thể được như bây giờ là nhờ có đại phòng lo ăn lo uống cho con. Ngay cả bức thêu hai mặt mà con được thánh thượng khen ngợi, cũng là do tú nương theo ta gả đến đây dạy. Con người phải biết tri ân hồi báo, người ăn cây táo rào cây xung nhất định không có kết quả tốt. Con hiểu không?"
Khánh Phúc Quận chúa thấy Trình Du Cẩn không nói lời nào, cho rằng nàng đang nghĩ đến cha mẹ ruột của mình. Khánh Phúc Quận chúa sợ Trình Du Cẩn sau lưng báo tin với Nguyễn thị cho nên cố ý chặn trước vài câu.
Bàn tay Trình Du Cẩn siết chặt, mỗi lần Khánh Phúc Quận chúa cho nàng một chút chỗ tốt, đều hận không thể rêu rao cho khắp kinh thành cùng biết, cứ như vậy còn mỗi ngày nhắc nhở nàng phải tri ân báo đáp. Còn Nguyễn thị thì sao, vừa nhìn thấy cơ hội liền khóc lóc kể lại năm đó mình mang thai mười tháng vất vả bao nhiêu, mà bởi vì Trình Du Cẩn ra đời trước, lại cướp đi hết chất dinh dưỡng của muội muội. Cả Khánh Phúc và Nguyễn thị đều yêu cầu nàng phải biết ơn mà báo đáp, nhưng mặt khác đều đề phòng nàng ăn cây táo rào cây sung.
Một người sinh mà không nuôi, một người nuôi mà không dạy, dám hỏi ân ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...