Trình Du Cẩn trở lại sân, tiểu nha hoàn canh cửa nhìn thấy nàng, vội vàng chạy vào thông báo: "Liên Kiều tỷ tỷ, Đỗ Nhược tỷ tỷ, cô nương đã về rồi!"
Liên Kiều gấp gáp đi tới đi lui, nghe Trình Du Cẩn trở về, xách váy chạy ra ngoài: “Cô nương, người quay về rồi!”
Đỗ Nhược cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng đi theo sau, Trình Du Cẩn đè tay Liên Kiều lại, ý bảo nàng ấy không cần nói gì cả: "Ta không sao, đi vào trước đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Kiều vội vàng gật đầu. Trình Du Cẩn trầm mặc trở về phòng, Đỗ Nhược mặt không biểu cảm đuổi mấy tiểu nha hoàn trong phòng ra ngoài, tự mình bưng một ly trà nóng cho Trình Du Cẩn. Hai nha hoàn đều vây quanh nàng, Liên Kiều hạ thấp giọng hỏi: "Cô nương, nô tỳ đang tính đi ra ngoài tìm người, may là người đã quay về. Cô nương, chuyện sao rồi?"
Trình Du Cẩn lắc đầu, bây giờ nàng nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn cảm thấy khó có thể tin được. Nàng mệt mỏi nhấp một ngụm trà, lăn qua lăn lại cả buổi chiều, vừa đấu trí, vừa sợ hãi, cổ họng Trình Du Cẩn đã sớm khô khốc. Sau khi nàng uống ngụm trà làm dịu giọng, nàng gảy nắp trà, đôi mắt vô hồn, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Đỗ Nhược và Liên Kiều nhìn ra Trình Du Cẩn đang suy nghĩ về mọi chuyện, các nàng không dám thúc giục, chỉ đứng đợi. Cuối cùng Trình Du Cẩn cũng khép nắp chén lại, đặt chén trà lên bàn, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lập tức hiểu ý, ôm kim chỉ ngồi xuống chỗ ngưỡng cửa, nhìn thì có vẻ là đang chuẩn bị may vá thêu thùa, nhưng thực ra là đang canh giữ cửa. Chờ sau khi trong phòng đã an toàn, Trình Du Cẩn mới hỏi: "Liên Kiều, ngươi quay về bằng cách nào?"
Liên Kiều cũng biết sự tình lần này không phải chuyện đùa, nàng quỳ gối bên chân giường La Hán, nhíu mày hồi tưởng lại, cố gắng không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào: "Sau khi cô nương đi vào, nô tỳ dựa theo lời dặn dò của cô nương, cẩn thận canh giữ bên ngoài cửa sổ. Nô tỳ nhìn kỹ, trong thời gian này không có ai đi ngang qua. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, một lúc sau người bên cạnh Cửu gia đột nhiên xuất hiện, nói cô nương đã đi theo Cửu gia, bảo nô tỳ đi theo. Nô tỳ không rõ nguyên nhân, nhưng cô nương có dặn dò, nô tỳ không dám rời khỏi cửa sổ một chút nào. Sau đó bọn họ nhìn chằm chằm nô tỳ một hồi, rồi tự mình rời đi."
"Chẳng bao lâu trước cửa có người đến, nô tỳ không dám đứng đó nữa, cũng vội vàng tránh đi. Sau đó nô tỳ len lén nhìn xung quanh cửa viện lão Hầu gia, không thấy đại cô nương ở bên trong, nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, cho rằng cô nương đã đi ra, nên vội vàng trở về viện tìm cô nương. Kết quả sau khi nô tỳ chạy về, Đỗ Nhược nói cô nương chưa trở về, nô tỳ hoảng hốt, đang định ra ngoài tìm thì cô nương xuất hiện."
Liên Kiều đứng đó nói liên tục, Trình Du Cẩn lẳng lặng nghe, không hỏi câu nào. Nghe Liên Kiều nói, nàng đại khái có thể biết chuyện gì đang xảy ra. Trình Du Cẩn không trả lời, ngược lại hỏi: "Lúc ngươi trở về, có bị người ta nhìn thấy không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có, nô tỳ tránh nặng tìm nhẹ, trên đường về đều tránh người."
"Ừm." Trình Du Cẩn gật đầu, nàng vẫn không lộ ra cảm xúc gì, giờ phút này đột nhiên trở nên nghiêm khắc trịnh trọng: "Chuyện hôm nay chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nhắc tới với bất kỳ ai, ngay cả Đỗ Nhược cũng không được kể. Ngươi biết chưa?"
Liên Kiều hiếm khi thấy Trình Du Cẩn nghiêm túc như vậy, trước kia cho dù gặp phải chuyện gì, Trình Du Cẩn đều bình tĩnh thong dong, hiếm khi để lộ ra vẻ mặt lo lắng như hôm nay. Liên Kiều liền sợ hãi, vội vàng gật đầu.
Sau khi dặn dò Liên Kiều, Trình Du Cẩn cực kỳ mệt mỏi, phất tay ý bảo nàng ấy đi ra ngoài. Liên Kiều cúi đầu lui ra, trong phòng trong nhất thời chỉ còn lại một mình Trình Du Cẩn, yên tĩnh gần như có thể nghe được âm thanh đang cháy từ lư hương. Trình Du Cẩn thở dài, ngửa đầu tựa vào gối tựa, đưa tay che mắt mình.
Trước mắt tối tăm, không có chút ánh sáng nào, như thế Trình Du Cẩn mới có thể tập trung suy nghĩ. Mí mắt dưới tay của nàng rung động nhanh chóng nhưng với biên độ rất nhỏ, Trình Du Cẩn buộc mình phải bình tĩnh lại, từng chút một, bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay.
Thân phận thật sự của Trình Nguyên Cảnh, thật sự làm cho nàng trở tay không kịp.
Lúc trước Trình Du Cẩn ở chỗ Trình lão phu nhân nghe được một ít lời đồn, nhiều năm qua Trình lão phu nhân vẫn hoài nghi Trình Nguyên Cảnh không phải huyết mạch Trình gia, mà là Tiểu Tiết thị lúc bị lưu đày thông đồng cùng tên nam nhân nào đó không rõ lai lịch, sinh ra đứa con riêng này. Tuổi lớn, sắp không giấu được nữa, nên Tiểu Tiết thị đã nói dối là con trai của Trình lão Hầu gia, mưu đồ mẹ quý nhờ con, dựa vào con cái hồi kinh sống cuộc sống phú quý.
Hết lần này tới lần khác Trình lão Hầu gia bất chấp nguyên tắc thiên vị đứa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện này, càng đáng giận hơn chính là đứa nhỏ kia vô cùng xuất sắc, vượt xa Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn. Trình lão phu nhân tức giận đến đau nhức tim gan, bà ấy vừa hận Tiểu Tiết thị, lại hận nhi tử của mình không chịu phấn đấu, cho nên ngày thường không cho ai nhắc tới công tử nhỏ nhất nhà là Cửu công tử, ngày lễ tết, cũng không cho Tiểu Tiết thị cùng đứa nhỏ kia bước vào cửa Trình gia.
Dần dà, Trình gia quả nhiên rất ít người biết đến Cửu gia, những tiểu bối như Trình Du Cẩn căn bản chưa từng thấy qua Cửu thúc. Cũng may Trình Nguyên Cảnh dường như cũng không muốn trở về Trình gia, nhiều năm qua, số lần hồi phủ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi Tiểu Tiết thị qua đời, hắn càng ít trở về, ba năm qua ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có. Cho dù có người nói Trình Nguyên Cảnh đã chết ở nơi khác, Trình gia cũng tin.
Trình lão Hầu gia chỉ có hai đứa con trai, đều là do Trình lão phu nhân sinh ra, khi Trình Nguyên Cảnh trở về, theo thứ tự bối phận trong tộc, xếp thứ chín.
Đương nhiên, ân oán Trình Du Cẩn đời trước cũng không quá quan tâm đến, chuyện này liên quan gì đến nàng? Chí có lúc nhàn rỗi nhất Trình Du Cẩn mới nghĩ tới, chỉ sợ, Trình Nguyên Cảnh thật sự không phải là con của Trình lão Hầu gia. Trình lão phu nhân có thể nói là người hiểu rõ Trình lão Hầu gia nhất, trong lòng bà ấy sinh ra hoài nghi, hơn phân nửa không phải là chỉ do lời đồn thổi.
Hơn nữa, người Trình gia ai nấy đều ham hưởng lạc không chí tiến thủ, còn Trình Nguyên Cảnh thì lại rất biết cố gắng, không giống dưa có thể mọc ra ở mảnh ruộng Trình gia này.
Ai ngờ một câu nói đùa trong lúc rảnh rỗi của Trình Du Cẩn lại thành sự thật, Trình Nguyên Cảnh thật sự không phải họ Trình.
Trình Du Cẩn ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, Trình lão Hầu gia ngấm ngầm im lặng làm ra chuyện lớn như vậy, đến chết cũng không cho người trong nhà biết. Trình Du Cẩn nghĩ đến thái độ lúc Trình Nguyên Hiền hất hàm sai khiến Trình Nguyên Cảnh, cảm thấy đầu óc có chút nhức nhối.
Nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời nàng chính là vừa có tiền vừa có quyền, đáng tiếc muốn đạt được điều này, chỉ dựa vào nàng thì quá khó khăn, Trình Du Cẩn chỉ có thể chuyển sang đầu tư vào nam nhân. Từ khi hiểu chuyện, nàng đã cố tình tạo nên danh tiếng là một thê tử tốt, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt các phu nhân, nàng càng lớn càng xinh đẹp, danh tiếng cũng càng lúc càng tốt, chỉ cách giấc mơ của mình một bước, kết quả lúc này lại bị người ta kéo chân.
Đầu tiên là bị tên ngu xuẩn Hoắc Trường Uyên hủy hôn, danh tiếng của nàng gầy dựng nên trong nhiều năm bị sụp đổ trong gang tắc. Cũng may kịp thời hủy hôn, Trình Du Cẩn miễn cưỡng có thể ứng phó, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, phụ thân mình thế nhưng vẫn luôn đâm đầu vào chỗ chết.
Trình Du Cẩn nghĩ thầm, không ai có thể ngăn cản nàng gả cho chàng rể quý, cho dù là cha nàng cũng không được. Pho tượng Phật Thái tử này quá lớn, Trình Du Cẩn không dám nghĩ, nhưng nếu lợi dụng một ít, vẫn có thể cân nhắc.
Trình Du Cẩn mở mắt ra, tỉ mỉ tính toán con đường kế tiếp.
Trải qua một màn này của ngày hôm nay, những điều nàng luôn cảm thấy kỳ lạ ở kiếp trước, tất cả đều đã có lời giải thích.
Trình Du Cẩn mơ một giấc mơ, trong mơ giống như một du hồn xem qua cả đời "Trình Du Cẩn". Nàng cũng không thực sự tự mình trải qua những điều đó, tình yêu và thù hận nàng cảm thấy cứ như đang đứng bên ngoài xem câu chuyện của người khác, như thể cách một lớp sương mù, không có gì chân thực. Thay vì cảm thấy bản thân đã trải qua một cuộc sống như vậy, nàng lại cảm giác như tình cờ nhìn thấy một cuộc sống khác của riêng mình.
Nhưng mà nàng lại nhớ rất rõ những tên ngu đần kia, đặc biệt là Hoắc Trường Uyên.
Trong cuộc đời đó, nàng và Cửu thúc ít khi tiếp xúc. Nàng và Hoắc Trường Uyên không hủy hôn, chưa từng trải qua cảnh Trình Nguyên Cảnh hồi phủ, cũng không thay Trình Nguyên Cảnh thêu bình phong. Mùa hè năm đó Trình Nguyên Cảnh hồi kinh, nàng đã gả cho Hoắc Trường Uyên.
Nhìn lại thì chính là tháng này.
Nàng rất hiểu quy tắc sinh tồn trong phụ trạch, nam nhân thực sự có quyền lực lớn, nhưng người thực sự chăm lo cái ăn cái mặc là nữ nhân, là thê tử đảm đương gia đình. Trình Du Cẩn vẫn rất lý trí, kiếp này là như thế, kiếp trước cũng như vậy. Bởi vậy, kiếp trước nàng không vì một thúc thúc nổi danh không hề thân thuộc mà đắc tội Trình lão phu nhân, chờ sau khi nàng thành hôn, nàng cùng Trình Nguyên Cảnh càng không có lí do gì mà tiếp xúc với nhau.
Chỉ là sau đó nghe nói loáng thoáng, Cửu thúc hồi kinh lộ mặt một thời gian, lại đi nơi khác làm quan. Sau đó, không có tin tức gì nữa, nàng nghe nói rằng hắn qua đời vì bệnh.
Khi đó Trình Du Cẩn đã mang thai, nàng vì chuyện giữa Hoắc Trường Uyên và Trình Du Mặc bận sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tư chú ý một người thúc thúc không thân cận. Ngay sau đó thì không có sau đó nữa.
Bởi vì nàng đã chết vì khó sinh. Lúc chết cũng chỉ mới 16 tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...