Tin tức này không khác gì một tia sét đánh xuống mặt đất, cưới xin không phải trò đùa, đính hôn là chuyện quan trọng của hai họ, nếu như không thành, vậy thì quan hệ hai nhà cũng trở nên lạnh nhạt. Giống như loại chuyện định rồi từ hôn của Tĩnh Dũng Hầu phủ thì không khác nào gây thù chuốc oán, người của hai nhà không trở mặt thành thù đã là may lắm rồi thế mà Hoắc Trường Uyên vậy mà còn tới cầu thân?
Hơn nữa đối tượng đề thân còn là muội muội của Trình Du Cẩn, nhị tiểu thư Trình Du Mặc.
Đây chính là một nỗi nhục lớn, Liên Kiều với mấy nha hoàn khác nghe thấy đều tức đến mức run người : “Cái tên... Tên cặn bã vong ân phụ nghĩa! Chẳng lẽ hắn ta không biết cô nương và nhị tiểu thư là tỷ muội ruột thịt à? Cho dù là tỷ muội họ hàng cũng làm gì có chuyện từ hôn với tỷ tỷ rồi đính hôn với muội muội đâu, cô nương nhà chúng ta còn được đại phòng nhận nuôi nữa, Hoắc gia đây chẳng phải là thật lòng muốn làm nhục cô nương à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ Nhược chín chắn chu đáo, nói chuyện thận trọng hơn nhiều, nhưng nàng ấy nghe thấy Trịnh ma ma thuật lại tình hình ở Thọ An đường cũng tức giận không ít: “Hoắc gia khinh người quá đáng! Bọn họ vô duyên vô cớ từ hôn đã phá hủy sự nỗ lực bao nhiêu năm của cô nương, bây giờ còn không biết xấu hổ tới nhà, công khai cầu thân với nhị tiểu thư. Tại sao gác cửa không đuổi bọn họ ra ngoài!”
Trình Du Cẩn hết sức bình tĩnh, thậm chí còn cười nhẹ: “Có thể kiếm lời, tại sao tổ mẫu lại phải làm Hoắc gia mất mặt chứ? Sau khi ta với Hoắc Trường Uyên từ hôn, tổ mẫu vốn dĩ vẫn luôn hối tiếc vì mất đi một sự giúp đỡ, hiện tại Hoắc gia lại đến nhà đề thân một lần nữa, tổ mẫu vui còn không hết, làm sao có thể nỡ lòng đuổi Hoắc gia ra ngoài được.”
“Cái gì?” Liên Kiều khiếp đảm: “Lão phu nhân không cần mặt mũi của Hầu phủ nữa rồi à? Loại chuyện như thế này làm sao có thể đáp ứng được, từ hôn tỷ tỷ, đính hôn với muội muội, Tĩnh Dũng Hầu phủ coi Trình gia là cái gì? Nếu như lão phu nhân đồng ý, vậy thì chính là ném thể diện của hai vị cô nương, thậm chí là cả Nghi Xuân Hầu phủ xuống đất mà chà đạp rồi.”
Đỗ Nhược cũng vô cùng kinh ngạc, cau mày nói: “Mặc dù lão phu nhân coi trọng lợi ích, không công bằng nhưng… Không đến mức độ như vậy chứ?”
Trình Du Cẩn buồn cười lắc đầu, ý cười bên miệng nhẹ nhàng lại bình tĩnh: “Bà ấy sẽ. Tổ mẫu của ta chính là loại người như vậy.”
Liên Kiều và Đỗ Nhược nghe thấy thì kinh sợ trong lòng, từ nhỏ bọn họ đã đi theo Trình Du Cẩn, cùng nhau nhìn Trình Du Cẩn biến từ một cô gái nhỏ yếu ớt không có ai để nương tựa thành một khuê nữ quý tộc nổi tiếng Kinh Hoa, không có ai hiểu rõ sự đánh đổi của Trình Du Cẩn trong những năm này hơn Đỗ Nhược và Liên Kiều. Tất cả mọi thứ mà nàng làm đều chỉ để gả cho một người phu quân tốt, có lẽ nghe có vẻ mỉa mai, nhưng đây quả thực là lối thoát duy nhất của Trình Du Cẩn.
Nàng không phải vì gả cho người khác mà sống, nàng vẫn luôn sống vì bản thân mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính vì hiểu rõ như vậy, cho nên sự nỗ lực nhiều năm bị thái độ gần như sỉ nhục của người khác phá vỡ mới càng khiến người ta đau lòng.
Sau khi bị Hoắc Trường Uyên từ hôn, Liên Kiều và Đỗ Nhược đều rất tức giận, Trình Du Cẩn lại không hề chán nản, ngay lập tức khôi phục trạng thái, tìm kiếm một người phù hợp tiếp theo. Khó khăn lắm mới tìm được Từ Chi Tiễn và Lâm Thanh Viễn, mọi thứ đang sắp sửa đi vào quỹ đạo, Hoắc gia lại không chịu bỏ qua cho đại cô nương, vậy là lại tới chà đạp thể diện của Trình Du Cẩn một lần nữa.
Đỗ Nhược luôn mồm nói Trình lão phu nhân không thể nào đồng ý, thật ra chính vì trong lòng nàng ta sợ hãi, cho nên càng kiên quyết kêu lên. Thế nhưng Trình Du Cẩn không thèm để lại một chút may mắn cho bản thân.
Đỗ Nhược đau lòng không thôi, thì thầm một câu: “Cô nương…”
“Các ngươi khóc gì chứ?” Trình Du Cẩn cười nhìn hai nha hoàn, thản nhiên đứng dậy, cẩn thận vuốt thẳng những nếp nhăn trên váy.
Đỗ Nhược kinh ngạc: “Cô nương, người thế này là muốn làm gì?”
“Hoắc gia đã cưỡi lên đầu lên cổ ta rồi, ta thật sự sẽ để bọn họ ngông cuồng như vậy sao?” Trình Du Cẩn đột nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Hắn ta đừng hòng.”
“Cô nương!”
“Không cần phải nói gì nữa, ta biết mình đang làm cái gì.” Trình Du Cẩn giơ tay cắt ngang lời khuyên ngăn của nha hoàn nói: “Nhưng tên tiện nhân kia ức hiếp người quá đáng, dựa vào cái gì muốn ta khoan dung, muốn ta tới để nói đạo lý? Muốn nhịn, cũng phải là bọn họ nhẫn nhịn ta. Đi, đi tới Thọ An Đường.”
Trong Thọ An đường đã đầy ắp người, Khánh Phúc Quận chúa nghe vậy thì vội vàng tới, nhìn thấy Hoắc Tiết Thị ngồi ngay ngắn trên đầu, suýt nữa tức đến bất tỉnh.
Nguyễn thị nhìn thấy vội vàng để ma ma đỡ lấy Khánh Phúc. Khóe mắt chân mày bà ta tràn đầy niềm vui, nheo mắt nói: “Đại tẩu, ta biết hiện tại tâm trạng tẩu kích động, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải phân rõ trường hợp. Lần này Hoắc phu nhân mời Toàn Phúc thái thái có mặt mũi nhất kinh thành tới đây, năm đó khi tiểu thư Dương gia xuất giá, Toàn Phúc thái thái còn từng chải đầu cho tiểu thư Dương gia. Nếu như đại tẩu làm loạn trước mặt người, khiến Hầu phủ mất hết mặt mũi thì mẫu thân sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Tất nhiên là Khánh Phúc quận chúa tức giận, nhưng bà tức giận cũng chỉ là vì thể diện của mình bị người khác giẫm đạp, không phải là vì đòi lại công đạo cho nữ nhi.
Khánh Phúc vừa mới lộ mặt, mấy ma ma trong phòng đã nhìn qua, chắc hẳn là đều đang đề phòng người gây sự. Khánh Phúc Quận chúa rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, con trai bà ta còn nhỏ, vì một dưỡng nữ* Trình Du Cẩn mà đắc tội với Trình lão phu nhân thì thật sự là không cần thiết.
*Dưỡng nữ: Con gái nuôi
Khánh Phúc hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn thị, dẫn theo nha hoàn tiến vào trong, đứng ở vách ngoài nghe bên trong nói chuyện.
Hoắc Tiết thị và Trình lão phu nhân đang tranh chấp với nhau, theo như Hoắc Tiết thị nói, bà ta không đồng ý mối hôn sự này. Nhưng không biết làm sao con trai biết bà ta bằng mặt không bằng lòng, đã thẳng thừng nói rằng muốn tự mình tới Trình gia xin cưới nhị tiểu thư.
Lúc này Hoắc Tiết thị mới hoảng loạn, chỉ có thể trấn an Hoắc Trường Uyên, còn mình thì miễn cưỡng chịu đựng tới đề thân. Đánh giá của Hoắc Tiết thị về Trình Du Mặc lại thấp xuống một bậc, lúc trước Trường Uyên vẫn luôn ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý tin tưởng người mẹ này, kết quả đi tới chùa một chuyến, đột nhiên thái độ thay đổi lớn, trong này không có quỷ mới lạ!
Hoắc Tiết thị âm thầm mắng Trình Du Mặc, tiểu yêu tinh này lại đầy thủ đoạn, vậy mà lại mê hoặc Trường Uyên chống đối mẹ ruột!
Đây là còn chưa rước vào nhà mà Trình Du Mặc đã dám như vậy, đợi sau này thành hôn rồi, để nàng ngày nào cũng dùng thủ đoạn quấn lấy Hoắc Trường Uyên, vậy làm sao mà được?
Trong lòng Hoắc Tiết thị không tình nguyện, thái độ cũng không mấy niềm nở. Trình lão phu nhân dù có lòng tiếp tục hôn ước của hai phủ, nhưng đàng gái lại vẫn muốn làm giá, còn là tình huống từ hôn tỷ tỷ, đính hôn với muội muội, để Trình lão phu nhân chủ động, bà thật sự không thể buông bỏ được phần mặt mũi này được. Trình lão phu nhân nghĩ, nếu như Hoắc Tiết thị niềm nở hơn một chút, thể hiện ý tốt, bà lạnh mặt từ chối đôi ba câu thì đã có thể ỡm ờ đồng ý rồi. Không ngờ tới Hoắc Tiết thị ngay cả việc giả vở cũng không thèm, Trình lão phu nhân tiến thoái lưỡng nan, cực kỳ lúng túng.
Cảnh tượng tẻ ngắt, Toàn Phúc thái thái vốn là vì nể Hoắc Trường Uyên đã từng được thánh thượng để mắt đến nên mới tiếp nhận việc làm mối này, không nghĩ tới hai nhà không chút nhiệt tình, trông dáng vẻ không giống như là muốn kết thân.
Thế gia vọng tộc nhà người ta có thể diện, chú trọng nhiều, trước khi chính thức cầu thân, điều quan trong là hai bên đều xác nhận xong, chuyện quan trọng trao đổi ổn thỏa mới có thể gióng trông khua chiêng cử bà mối tới nhà.
Trên đời duy chỉ có hoàng gia tuyển phi là trực tiếp đưa tới cửa. Nhưng phụ mẫu đàng trai đến nhà thăm hỏi cũng rất dễ bị người ta phát hiện, cho nên phải có thêm một người như Toàn Phúc ở bên trong nói chuyện, cho dù hôn sự không thành thì ngày sau cũng có cái cớ.
Toàn Phúc thái thái lẩm bẩm trong lòng, bà ta hiểu rằng lúc nói chuyện kết hôn, bên nữ phải giữ giá, Trình lão phu nhân lạnh mặt thì có thể miễn cưỡng giải thích được, nhưng dáng vẻ như gặp kẻ thù của Hoắc Tiết thị là có chuyện gì vậy? Toàn Phúc thái thái nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể hiểu nổi, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện hết sức sôi nổi của bà ta.
Không khí trong phòng dần trở lên ngưng trệ, đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới tiếng la hét: “Đại cô nương, đại cô nương, người tuyệt đối không thể…”
Trình lão phu nhân cả người chấn động, sắc mặt ngay lập tức sa sầm xuống.
Gương mặt bà âm trầm quay đầu lại, nhìn thấy Trình Du Cẩn đang nghiêm mặt bước qua bậc cửa, ma ma canh chừng ở hai bên vừa lo lắng vừa hổ thẹn, mấy lần muốn kéo Trình Du Cẩn trở về nhưng lại bị Liên Kiều cùng với mấy nha hoàn ngăn lại.
Bọn họ thấy Trình lão phu nhân đã phát hiện ra rồi, vội vàng quỳ xuống dưới đất: “Lão phu nhân, nô tì đã ngăn cản đại cô nương rồi, nhưng mà đại cô nương không nghe.”
Sắc mặt của Trình lão phu nhân khó coi tới mức có thể vắt ra nước, Toàn Phúc thái thái không dự liệu được một màn này, cũng quay người lại nhìn về phía chính đường: “Sao thế?”
Nhìn thấy như vậy, Trình lão phu nhân còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Đại cô nương, chỗ của ta đang có khách, con tới đây làm gì?”
Trong giọng nói của Trình lão phu nhân đè nén sự áp bức, mãi cho đến giờ phút này, bà ấy vẫn muốn che đậy chuyện xấu.
Trình Du Cẩn cũng dịu dàng cung kính cười nói: “Con biết tổ mẫu có khách chứ, hôm nay con tới chính là cố ý tới thăm hỏi vị khách quý này ạ.” Nói xong nàng liền hành lễ vạn phúc: “Chu thái thái mạnh khỏe.”
Toàn Phúc thái thái họ Chu, bà ta thầm nghĩ quả là danh bất hư truyền, quả nhiên là dung mạo và ngoại hình của đại cô nương Trình gia đều thuộc hạng nhất.Có điều… Toàn Phúc thái thái nhìn Hoắc Tiết thị một cái, có chút lúng túng.
Hai người ngồi cạnh nhau, Trình Du Cẩn lại chỉ hỏi thăm duy nhất một người, sắc mặt của Hoắc Tiết thị rõ ràng là rất khó coi. Bà ta liếc Trình lão phu nhân một cái, nhạo báng nói: “Đây chính là khuôn phép của Trình gia?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...