Lúc trước Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn chọn tới chọn lui, mặc dù không quá thích kiểu cảm giác này nhưng hắn không hề sốt ruột. Bởi vì những thứ mà Trình Du Cẩn coi trọng chỉ là tiền tài và gia thế của đối phương, thế nên trong lòng Trình Nguyên Cảnh có một sự bình tĩnh không giải thích được.
Nếu chỉ nhìn vào thân phận và địa vị, vậy thì nàng chọn ai cũng không có gì khác biệt. Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn đi tới đi lui chọn một vị hôn phu có quyền thế, có chút giống như đứa trẻ đang chọn đồ chơi.
Nhưng lần này Trình Nguyên Cảnh nhận thức được hết sức rõ ràng, Trình Du Cẩn quyết định thật rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở Lâm gia, bốn mươi tuổi không có con mới có thể nạp thiếp, có lẽ chính là bởi vì gia quy nghiêm minh, nam tử của Lâm gia mới đạt được tiền đồ từ đời này sang đời khác, người đọc sách rất nhiều. Nếu như chỉ là Lâm Thanh Viễn, hoặc là Lâm gia đằng sau hắn ta thì đều không đủ để khiến cho Trình Du Cẩn một lòng một dạ. Cho dù ngoài miệng Trình Du Cẩn nói thế nào, gặp được sự lựa chọn tốt hơn thì cũng không chút do dự mà vứt bỏ.
Nhưng nếu như thêm vào một điều là không nạp thiếp này thì sao?
Trình Nguyên Cảnh không dám khẳng định nữa.
Trình Nguyên Cảnh cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất kỳ lạ, Trình Du Cẩn có quan hệ gì với hắn, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, nàng chọn phu quân tương lai cho mình, không tốt hơn là một cuộc hôn nhân mù quáng ép gả sao? Hơn nữa công bằng mà nói, Lâm Thanh Viễn quả thật là một chàng trai rất tốt, nếu không cũng sẽ không lọt vào mắt của Trình Nguyên Cảnh.
Hắn với tư cách là một người thúc thúc trên danh nghĩa của nàng, hắn nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mà Trình Nguyên Cảnh lại khó chịu, đáy lòng cảm thấy bực bội khó hiểu. Hắn kiềm chế sự nóng nảy bất thình lình của mình, ngước mắt nhìn màn mưa mù mịt ngoài cửa sổ.
Đột nhiên Trình Nguyên Cảnh nhận ra, bình phong của Trình Du Cẩn được thêu xong rồi, về sau nàng không còn bất cứ lý do gì để ngày ngày chạy tới chạy lui chỗ của hắn nữa rồi. Nếu như không phải Trình lão Hầu gia đột nhiên có một suy nghĩ muốn để Trình Du Cẩn thêu thùa thì hai người bọn họ vốn dĩ cũng sẽ không gặp mặt nhau.
Từ lúc bắt đầu, Trình Nguyên Cảnh đã không mấy thoải mái nhưng dần dần cũng biến thành thói quen. Dường như mọi thứ vẫn luôn như vậy, hắn ngồi đọc sách trên bàn, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Trình Du Cẩn ngồi trên trường kỷ, cẩn thận so sánh nét chữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghe thấy gia quy không nạp thiếp của Lâm gia, Trình Du Cẩn quả thật phải lau mắt mà nhìn Lâm Thanh Viễn, nàng cũng từ “điều kiện của người này không tệ, có thể coi như một sự thay thế”, biến thành nghiêm túc suy nghĩ gả cho Lâm Thanh Viễn.
Từ nhỏ Trình Du Cẩn đã lớn lên trong tranh đấu nội viện, nàng hiểu rất rõ sự khác biệt của thị thiếp và không có thị thiếp. Một nữ tử cho dù có năng lực và thông minh đến đâu đi chăng nữa, một khi trượng phu ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đưa từng người từng người một về nhà, vậy thì cả cuộc đời của nữ tử này đều bị hủy hoại rồi.
Giống như mẫu thân nàng là Khánh Phúc Quận chúa. Thế lực của Ninh Vương đủ lớn, khả năng quản lý của Khánh Phúc cũng đủ cứng rắn, thế nhưng có tác dụng gì chứ, vẫn là nhiều năm không sinh được con, không khí ở hậu viện lúc nào cũng ngột ngạt.
Mà Lâm Thanh Viễn ở kinh thành một mình, bên cạnh không có trưởng bối giám sát, vậy mà hắn vẫn có thể giữ mình trong sạch, không mua thị thiếp. Tấm lòng này còn tốt hơn là giàu có nhiều.
Trình Du Cẩn giống như là lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Viễn vậy, nghiêm túc nhìn người trước mắt này. Nàng thật sự cảm thấy gả cho hắn ta cũng coi như là một chuyện tốt.
Trình Nguyên Cảnh vừa cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Trình Du Cẩn nhìn Lâm Thanh Viễn, sự bực bội khó hiểu trong lòng hắn lại nổi lên. Đột nhiên Trình Nguyên Cảnh nói: “Trình Du Cẩn.”
Trình Du Cẩn ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Cửu thúc?”
Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt nàng, phát hiện hắn đã không có lí do để tách nàng ra. Nữ quyến và bên ngoài viện vốn dĩ không có tiếp xúc, nếu như không phải nghe được từ Trình lão Hầu gia chuyện Trình Du Cẩn từ hôn rồi đột nhiên nảy ra suy nghĩ, thì hắn vốn dĩ cũng sẽ không nhúng tay vào việc dạy dỗ nàng.
“Trên giá sách có một quyển du ký, lần trước ngươi từng nhắc tới, nhân hôm nay yên tĩnh, trở về đọc sách đi.”
Trình Du Cẩn hiểu rồi, Trình Nguyên Cảnh chê nàng ngồi ở đây làm phiền hắn với bằng hữu nói chuyện, đây là đang đuổi nàng đi. Trình Du Cẩn lén lút trừng mắt, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ với Trình Nguyên Cảnh: “Tạ Cửu thúc, chất nữ xin cáo lui. Lâm biên sử cứ thong thả ngồi nhé, ta đi trước đây.”
Lâm Thanh Viễn có chút bất ngờ: “Đi ngay bây giờ sao? Bên ngoài đang mưa, cẩn thận bị ướt.”
Trình Du Cẩn nhìn Lâm Thanh Viễn mỉm cười, lúc cười đôi mắt cong cong như vầng trăng, xuân về hoa nở: “Lâm trạng nguyên, mưa bên ngoài đã dừng rồi.”
Lâm Thanh Viễn nhìn ra bên ngoài, phát hiện không biết mưa đã ngừng từ lúc nào.
Hắn ta cười: “Ta không chú ý lắm, có điều ngươi là nữ tử, vẫn nên chú ý cảm lạnh.”
Sau khi Trình Du Cẩn đi, Lâm Thanh Viễn thuận miệng cảm thán với Trình Nguyên Cảnh: “Đại chất nữ của ngươi vừa thông minh vừa xinh đẹp, chung đụng rất thoải mái, sau này không biết ai có phúc phầm mới cưới được nàng đây.”
Lâm Thanh Viễn nói xong quay đầu thì bị dọa giật mình: “Tại sao ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?”
Trình Nguyên Cảnh đã không có hứng thú nói chuyện từ lâu, không bao lâu đã tiễn Lâm Thanh Viễn ra ngoài. Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại. Trình Nguyên Cảnh nhìn trường kỷ trong thư phòng, hai chiếc bút mực trên bàn, quyển du ký ở trên giá sách, đột nhiên nhận ra, cách bố trí trong phòng của hắn đã thay đổi rất nhiều, dường như chỗ nào trong phòng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trình Du Cẩn.
Trình Du Cẩn nghe nói bình phong đã lắp xong rồi, cố ý đi tới phòng của Trình Nguyên Cảnh xem. Sau khi nàng nhìn thấy thành phẩm thì nói ra lời khen từ tận đáy lòng: “Đẹp tuyệt, đẹp hơn cả lúc vừa thêu xong rất nhiều.”
Người đẹp vì lụa, ngựa dựa vào yên, thành ngữ của người xưa không lừa nàng, đến cả một bức bình phong sau khi hoàn thiện cũng hoàn toàn khác biệt.
Trình Nguyên Cảnh bảo người thu đồ lại, hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay sức khỏe Hầu gia không tốt, ông ấy sao rồi?”
“Vẫn như cũ thôi, hai hôm trước còn trúng gió, gần đây luôn ho không ngừng.”
Nói đến bệnh của Trình lão Hầu gia, hai người đều cảm thấy nặng nề. Hai hôm trước, lúc thái y tới xem bệnh, nói bóng gió rằng Trình gia nên sớm chuẩn bị tang y đi. Mọi người trong Hầu phủ đều hiểu rõ trong lòng, chỉ e là Trình lão Hầu gia không sống được bao lâu nữa.
“Tại sao lại trúng gió?” Trình Nguyên Cảnh ngồi trên ghế hỏi.
Trình Du Cẩn đi tới một bên khác, tự nhiên ngồi xuống: “Còn không phải là do thời tiết trở nên nóng hơn, tổ phụ thích mát mẻ, sai người mở cửa to cửa sổ ra. Kết quả khí hậu lúc giao mùa xuân và mùa hạ biến hóa lớn, cho nên người bị nhiễm lạnh.”
Trình Nguyên Cảnh cau mày, Trình Du Cẩn thấy vậy lập tức nói: “Không phải bọn ta không khuyên người, nhưng Cửu thúc cũng biết tính cách của tổ phụ đấy, lời này trừ khi là người nói ra, nếu không bọn ta nói gì cũng đều vô dụng.”
Trình Nguyên Cảnh thở dài: “Ta biết rồi, mấy này này ta sẽ đi thăm ông ấy.”
Thời gian này Trình Nguyên Cảnh cực kỳ bận bịu, Trình Du Cẩn là một nữ tử khuê các không tiếp xúc với ngoại viện, cũng biết Trình Nguyên Cảnh rất bận, dường như vừa mới trở về được một lúc lại đi.
Trình Du Cẩn tò mò hỏi: “Cửu thúc, thời gian này người đang bận gì thế?”
“Ta đang kiểm tra hồ sơ ghi chép năm ngoái của Ngu Hành Ty.”
Trình Du Cẩn nghe thấy lời này thì cảm thấy không đúng: “Không phải hồ sơ sẽ được lưu trữ vĩnh viễn à, lúc nào tra cũng được, tại sao cửu thúc lại vội vàng như vậy?”
Trình Nguyên Cảnh tán thưởng nhìn nàng một cái, năng lực phản ứng không tệ.
“Tháng sau ta bị điều nhiệm*, một khi bị điều nhiệm thì sẽ không thể tùy ý điều tra hồ sơ của Ngu Hành Ty được nữa, cho nên phải nhân cơ hội này xem xong.”
*Điều nhiệm: Điều đi nhận chức khác, nhận công tác khác.
Trình Du Cẩn mở to mắt: “Điều nhiệm? Tại sao lại điều nhiệm? Cửu thúc làm việc thì không bị chuyển đi mới đúng chứ.”
“Được chọn điều chuyển bình thường mà thôi.” Trình Nguyên Cảnh thuận miệng đáp lại.
Hắn chưa bao giờ có thói quen giải thích với người khác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trình Du Cẩn, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bổ sung thêm một câu: “Ở Đồn Điền Ty cũng là ở Công Bộ, không phải chuyện lớn.”
Trình Du Cẩn bán tín bán nghi, làm quan coi trọng nhất là sự ổn định, nào có ai bị điều động đi khắp sáu bộ hai mươi tư ty chứ? Trình Nguyên Cảnh mới ở Ngu Hành Ty được hai tháng đã phải điều chuyển, trông khí thế này giống như là muốn lần lượt tới cả sáu bộ vậy.
Trình Du Cẩn không biết đây là có chuyện gì, nàng sợ trong này có gì bí mật, bị nàng không cần thận đoán được, há chẳng phải là đôi bên đều lúng túng à. Trình Du Cẩn lập tức chuyển chủ đề, cố ý nhẹ nhàng hỏi: “Sắp tới tết Đoan ngọ rồi, Cửu thúc đã có ý định gì chưa?”
“Đoan Ngọ.” Trình Nguyên Cảnh mỉm cười, sắc mặt không biết tại sao lại trở nên thờ ơ: “Tết Đoan Ngọ có gì đáng để đón đâu.”
“Tại sao người lại có thể nói như vậy?” Trình Du Cẩn không vui: “Đoan Ngọ là ngày trừ tà giải độc, xua đuổi tà ma vào ngày này có thể bảo đảm cả năm khỏe mạnh.”
“Trừ tà giải độc...” Trình Nguyên Cảnh cười nhạt: “Ta sinh ra vào ngày này, đã là một nửa ác rồi, không có tà có thể trừ, không có độc có thể giải.”
Trình Du Cẩn ngay lập tức nghẹn ngào, tháng năm được coi là tháng xui xẻo, còn được gọi là tháng xấu. Có một vài người già cho rằng, những đứa trẻ sinh vào tháng năm không nuôi lớn được, sẽ rước điều xui xẻo vào trong nhà.
Trình Nguyên Cảnh sinh vào mùng năm tháng năm, chẳng phải là... Đoan Ngọ mỗi năm, lúc nhà nhà gióng trống khua chiêng trừ ngũ độc*, trừ bệnh tật, hắn phải khó chịu đến mức nào chứ.
*Bao gồm rắn, bò cạp, rết, cóc, thằn lằn (vì thằn lằn được xếp vào loài động vật không có độc tính mạnh nên có nơi thay bằng con ong)
Trình Dư Cẩn im lặng, rất lâu cũng không nói lên lời.
Trình Nguyên Cảnh trông có vẻ như không hề để ý những thứ này, mọi người đều nói hắn không sống được lâu, năm đó Thái hậu vì chuyện này còn chuyên mời cao tăng vào cung làm phép trừ tà.
Đáng tiếc, hắn vẫn không phải không tới lúc trưởng thành à.
Lúc ra đời khó sinh không chết, lúc hai tuổi nhiễm lạnh không chết, lúc năm tuổi “đại nạn” vẫn không chết, Thái hậu và Hoàng hậu mà biết được, không biết sẽ nuối tiếc đến nhường nào.
Trình Nguyên Cảnh đang nghĩ, đột nhiên bàn tay được người khác nắm lấy.
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu thì nhìn thấy Trình Du Cẩn lấy ra một sợi tơ ngũ sắc, buộc lên cổ tay hắn: “Tháng năm muỗi sinh sôi mạnh, bệnh tật hoành hành, những đứa trẻ sức khỏe yếu dễ mắc bệnh mà chết nhất, cho nên những người già mới nói tháng năm không may mắn. Đều là tháng giống nhau, làm gì có gì mà may mắn hay không may mắn chứ. Quấn dây trường mệnh trên tay, có là đầu trâu mặt ngựa thì cũng không dắt đi mấtc.”
Trình Nguyên Cảnh không ngờ tới sẽ có người dám buộc đồ cho mình, sau khi phản ứng lại hắn muốn rút tay ra theo bản năng, kết quả bị Trình Du Cẩn nắm lấy một lần nữa: “Đừng động. Dây trường mệnh phải buộc thật chặt, nếu không rơi mất Mão Nhật Tinh Quan sẽ không phân biệt được người nữa.”
Sau khi buộc xong, Trình Du Cẩn cười ra hiệu cho Trình Nguyên Cảnh nhìn: “Càng là sinh mệnh không được mong đợi, càng kiên cường bất khuất. Người xem, dây trường mệnh buộc xong rồi, Cửu thúc có thể sống đến trăm tuổi rồi.”
Càng là sinh mệnh không được mong đợi, càng kiên cường bất khuất.
Trình Nguyên Cảnh nhìn gương mặt tươi cười của Trình Du Cẩn, trong lòng đột nhiên bị thứ gì đụng vào. Bọn họ đều là những sinh mệnh không được mong đợi, nhìn thì rạng rỡ nhưng thực tế lại chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Hắn nhìn Trình Du Cẩn, phảng phất như xuyên qua thời gian nhìn thấy bản thân năm mười bốn tuổi.
Từ Hoàng Thái tử đến một đứa con hoang không được xuất đầu lộ diện. Từ Trữ quân một nước đến bây giờ lại không thể không dùng khoa cử làm đường ra cho chính mình.
Trình Nguyên Cảnh chau mày dần trở nên tươi cười: “Được thôi, mượn những lời tốt đẹp của ngươi.”
Mượn những lời tốt đẹp của ngươi, hắn sẽ trở lại Đông cung, chiếm lại những thứ thuộc về hắn, hắn sẽ sống lâu trăm tuổi, tận mắt chứng kiến Dương gia sụp đổ, sự xuất hiện của một triều đại thịnh vượng.
Tiết Thiên thu càng ngày càng gần, trong kinh thành cũng trở nên vội vàng, đâu đâu cũng thấy người tìm đường.
Lễ bộ cẩn thận thăm dò từng tí một, Hoàng đế vẫn không hứng thú với việc tổ chức tiệc mừng thọ, nói không muốn hao tài tốn của, cứ coi như một ngày bình thường, trong cung mở gia yến là được rồi.
Hoàng đế nói không được làm lớn, người bên dưới không dám không tuân theo, lại không dám bị người khác vượt mặt vào lúc này, cho nên cố gắng hết sức lựa chọn quà tặng.
Danh sách lễ vật của Trình gia đã được đưa vào trong cung rồi, các nam nhân đều lo sợ bất an, nhưng biến cố bên ngoài có thế nào cũng không ảnh hưởng tới nữ quyến.
Thứ mà nữ quyến quan tâm là những chuyện khác.
“Đại cô nương, xảy ra chuyện lớn rồi!” Trịnh ma ma thở hồng hộc chạy tới, không biết là vì mệt hay là vì tức, mà đến cả lời cũng không nói lưu loát được: “Hoắc gia... Hoắc gia bọn họ tới cầu thân với nhị tiểu thư!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...