Cửu Thúc Vạn Phúc

Một lát sau, Trình Nguyên Cảnh đi từ trong ra. Mọi người vừa thấy Trình Du Cẩn không ra nữa liền hỏi: “Trình đại tiểu thư đâu?”
 
“Nàng ở bên trong đọc sách viết chữ rồi.” Trình Cảnh Nguyên giải thích đơn giản nói tiếp: “Nàng còn nhỏ, không được bỏ lỡ việc học.”
 
Câu nói này nghe như có chút kỳ lạ, Lâm Thanh Viễn cười nói: “Cảnh Hành ngươi đổi tính nết rồi. Năm đó, sau khi kết thúc kỳ thi đình có biết bao nhiêu người âm thầm nghe ngóng ngươi đã lập gia thất hay chưa, nhưng ngươi đều bảo ngại phiền phức rồi từ chối tất cả. Sao bây giờ tốt tính kiên nhẫn như vậy, còn có tâm trạng dạy chất nữ học bài?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý tưởng của nhiều văn nhân chính là thi đậu tiến sĩ, biên quốc sử, làm Các lão. Sau khi về hưu con cháu sum vầy, học trò đông đúc. Nhưng dạy học cho hậu bối ít nhất cũng là niềm vui ở tuổi về già, mà giờ Trình Nguyên Cảnh mới mười chín tuổi đã lo lắng đến chuyện đọc sách viết chữ của tiểu bối thì cũng có phần quá sớm đi.
 
Trình Nguyên Cảnh hiếm thấy sững người một chút, sau đó nhẹ nhàng che giấu: “Tính cách của nàng nóng nảy, ta không chú ý đến nàng thì cũng không còn ai khác có thể để ý đến nàng.”
 
Mấy người Lâm Thanh Viễn chỉ cho rằng lời này có nghĩa là chỉ có Trình Nguyên Cảnh mới quản thúc được đại tiểu thư, nếu hắn không quản thì những người khác sẽ không quản nổi. Còn Hoắc Trường Uyên lại nghe ra Trình Nguyên Cảnh muốn nói, hắn mặc kệ Trình Du Cẩn thì không còn ai quan tâm đến nàng.
 
Đột nhiên Hoắc Trường Uyên xuất hiện một cảm xúc kì lạ. Khi hắn ta và Trình Du Cẩn đính hôn đã nghe người ta nói rất nhiều về hoàn cảnh của Trình Du Cẩn. Hắn ta biết khi nàng vừa ra đời đã bị nhận làm con thừa tự. Mặc dù có Quận chúa cao quý làm mẫu thân, nhưng Khánh Phúc vốn không quan tâm đến nàng. Người ta chỉ yêu thương con cái được sinh ra từ trong bụng của mình. Trái lại, Nguyễn thị có tình cảm ruột thịt với Trình Du Cẩn thật, nhưng mà dẫu vậy thì tình cảm với Trình Du Mặc vẫn sâu đậm hơn.
 
Còn Trình lão phu nhân lại là người không quan tâm đến mọi chuyện nhưng vẫn muốn nắm quyền, chỉ biết nghĩ đến lợi ích. Trong đám cháu gái ai có ích thì nâng người đó lên, ai mang lại lợi ích cho Hầu phủ nhiều nhất thì sẽ nghiêng về phía người đó. Sống trong hoàn cảnh như vậy thật ra Trình Du Cẩn cũng rất khó khăn. 
 
Nhưng nàng vẫn trưởng thành một cách thuận lợi, còn trở thành tiểu thư khuê các được mọi người khen ngợi. Từ đó có thể thấy tính cách kiên cường của nàng. Nhũ mẫu của Trình Du Cẩn đã từng nói như vậy với Hoắc Trường Uyên, vốn dĩ muốn cô gia tương lai hiểu được cô nương nhà mình cũng không dễ dàng gì cho cam, sau này khi lấy về sẽ yêu thương nàng dâu mới nhiều hơn. Vậy mà chỉ vẻn vẹn trong vòng hai tháng, Hoắc Trường Uyên đã từ hôn, hắn ta cũng trở thành một trong những người làm tổn thương Trình Du Cẩn.
 
Vốn dĩ Hoắc Trường Uyên oán hận Trình Du Cẩn vì nàng đã lừa dối hắn ta, nhưng giờ khắc này khi hắn ta nhìn thấy một người nam nhân khác bảo vệ Trình Du Cẩn, lo toan thay cho nàng, trong lòng hắn ta xuất hiện một cơn đau âm ỉ. Dường như đã từng có một món châu báu nằm trong tay hắn ta nhưng vì hắn ta lại không biết trân trọng nên giờ đây đã thuộc về người khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Chi Tiễn tùy tiện ngồi một lát, vốn dĩ hắn ta đến đây để tìm ngoại tổ mẫu và các biểu muội. Lần trước, trước khi đi hắn ta còn chưa kịp nói gì với Trình Du Cẩn, sau khi về nhà Từ Chi Tiễn cảm thấy rất không thoải mái giống như nhất định phải nói chuyện với nàng mới được. Bây giờ nghe Trình Nguyên Cảnh và Lâm Thanh Viễn nói chuyện hắn cũng không quá hiểu, cũng không có hứng thú, Từ Chi Tiễn muốn vào bên trong tìm Cẩn tỷ tỷ nói chuyện. 
 
Từ Chi Tiễn đứng dậy vừa đi được hai bước, Trình Nguyên Cảnh đang nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên đã nhìn thẳng hắn ta với ánh mắt áp bức: “Ngươi làm gì vậy?”
 
Từ Chi Tiễn bị dọa hết hồn, vô thức đứng thẳng người, cung kính trả lời: “Đi tìm Cẩn tỷ tỷ.”
 

Tư thế nghiêm chỉnh này ngay cả khi hắn ta bị cha giáo huấn cũng chưa từng nhìn thấy.
 
Trình Nguyên Cảnh không thay đổi thái độ nói: “Nó đang bận, không tiện làm phiền.”
 
Từ Chi Tiễn bối rối vân vê ngón tay, hắn ta và những người ngồi ở đây không giống nhau. Hắn ta quanh năm chỉ ở trong nhà, biết rất nhiều nữ quyến, các nàng cũng không phải tham gia khoa cử, làm gì có chuyện gì quan trọng đến mức không tiện làm phiền. Từ Chi Tiễn không chịu bỏ cuộc, đấu tranh nói: “Nhưng mà ở một mình trong đó không có ai nói chuyện e là sẽ cảm thấy khó chịu.”
 
“Nó không khó chịu.” Trình Nguyên Cảnh liếc Từ Chi Tiễn một cái, giống như thuận miệng nói: "Khi bày tiệc ở tiền viện Hầu phu nhân cho người đến tìm ngươi, nói sau khi yến tiệc kết thúc thì ngươi đến Thọ An đường. Bây giờ cũng không còn sớm, để trưởng bối đợi lâu thì không tốt đâu.”
 
Từ Chi Tiễn tưởng thật lập tức nhanh chóng chạy đến Thọ An đường. Bóng dáng Từ Chi Tiễn chẳng mấy chốc đã biến mất, Trình Nguyên Cảnh chậm rãi thu hồi ánh mắt, vừa quay lại đúng lúc chạm mắt với Hoắc Trường Uyên.
 
Hoắc Trường Uyên nhìn hắn như đang suy nghĩ gì đó. Trình Nguyên Cảnh không né tránh, đôi con ngươi bình tĩnh mang theo sự uy thế nhìn lại. Rất nhanh Hoắc Trường Uyên đã không chống chọi nổi chỉ đành rời mắt.
 
Kề từ đó, cả nữa buổi còn lại Hoắc Trường Uyên không nhìn thấy Trình Du Cẩn đâu nữa. Rõ ràng hắn ta biết nàng chỉ đang cách hắn ta một căn phòng nhưng lại bị Trình Nguyên Cảnh chắn ngang, cảm giác này cực kì quái dị. Hai người Lâm Thanh Viễn lần lượt chào tạm biệt, Hoắc Trường Uyên không tiện tiếp tục ngồi ở đây nên cũng đứng dậy. Vốn dĩ Hoắc Trường Uyên thầm nghĩ, dựa vào lễ nghĩa chu toàn và tính cách không muốn dính vào tai tiếng của Trình Du Cẩn, việc lớn như tiễn khách tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Vậy mà hắn ta đã nghĩ sai rồi, khi Trình Nguyên Cảnh tiễn bọn họ ra cửa, cánh cửa thư phòng kia vẫn đóng chặt như cũ.
 
Trình Nguyên Cảnh để ý đến hành động của Hoắc Trường Uyên, con ngươi trầm xuống nhìn hắn ta không nói gì. Đợi sau khi mọi người đều rời khỏi, Trình Nguyên Cảnh đứng ở bên ngoài mới chậm rãi trở về phòng.
 
Bên trong thư phòng, quả thực Trình Du Cẩn đang bận rộn. Nàng luyện chữ dựa theo chữ của Trình Nguyên Cảnh rất lâu, bỗng nhiên nàng lại có linh cảm thế nên vội vàng sai Đỗ Nhược trở về viện lấy giỏ đồ thêu của nàng đến đây. Bây giờ, nàng đang ngồi trên trường kỷ, kim chỉ và vải thêu chất một đống bên cạnh. Nàng đang hết sức chuyên chú thêu thùa.
 
Khi Trình Nguyên Cảnh bước vào, Trình Du Cẩn đã cắt chỉ. Trình Nguyên Cảnh nhìn đôi tay trắng nõn như ngọc đưa lên đưa xuống, ngón tay linh hoạt một cách kỳ diệu, như mang theo nhịp điệu hết sức lạ lẫm. Trình Du Cẩn nhận ra Trình Nguyên Cảnh đang đứng không xa liền hỏi: “Khách nhân đều rời đi hết rồi sao?”
 
“Ừ.” Vừa nói xong Trình Nguyên Cảnh cũng tự ngẩn người, hắn trả lời câu hỏi kiểu này làm gì chứ? Vốn dĩ là khách của hắn, kiểu nói chuyện tự nhiên như chủ nhân của Trình Du Cẩn là sao?
 
Trình Du Cẩn cũng không chú ý đến đối thoại của bọn họ không khác nào  của một đôi phu thê lớn tuổi cả. Nàng khâu mấy mũi kim cuối cùng, giấu đoạn chỉ thừa đi, sau đó giống như trút được gánh nặng đặt khung thêu xuống nói: “Vừa rồi ta đang thêu đến chỗ quan trọng nên không thể ra ngoài tiễn khách. Có lẽ Lâm đại ca sẽ không trách ta thất lễ đâu nhỉ?”
 
Đã gọi là Lâm đại ca rồi? Trình Nguyên Cảnh không tiếp lời, hắn nhặt tấm vải Trình Du Cẩn vừa thêu lên, lật qua lật lại nhìn một hồi. Tự nhiên đổi chủ đề: “Mấy chữ này ngươi mô phỏng xấu nhất nhưng thêu xong thì cũng không tệ. Phần còn lại có lẽ không còn nhiều, đúng không?”
 
“Đúng vậy.” Trình Du Cẩn thuận theo lời của hắn gật đầu: "Phần khó nhất đã thêu xong, phần còn lại chỉ cần trau chuốt lại thôi. Đợi mấy ngày nữa là xong rồi ạ.”

 
Trình Nguyên Cảnh vuốt nét chữ được thêu nổi, hắn không quá để tâm đến vật ngoài thân, nhưng những đồ vật tinh xảo tự nhiên sẽ khiến cho người ta yêu thích. Tấm bình phong này của Trình Du Cẩn, hắn cực kì vừa ý.
 
“Tiến độ của ngươi nhanh hơn kế hoạch rất nhiều, vẫn còn thời gian, không cần gấp gáp.”
 
“Ta hiểu rồi.” Trình Du Cẩn cử động cổ tay, ngẩng đầu nở nụ cười trong sáng xinh đẹp với Trình Nguyên Cảnh: "Cảm ơn Cửu thúc quan tâm.”
 
Quan tâm? Ai quan tâm nàng chứ. Trình Nguyên Cảnh đặt sản phẩm thêu xuống, lạnh nhạt ngồi xuống bên còn lại của chiếc ghế.
 
Mặc dù Trình Du Cẩn nói không vội nhưng vẫn cực kì để tâm đến chuyện tấm bình phong. Để lâu cũng không tốt, biết đâu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vẫn nên mau chóng thêu cho xong là tốt nhất. Nàng làm liên tục vài ngày cuối cùng cũng hoàn thành một chữ cuối cùng.
 
Đã lâu rồi Trình Du Cẩn chưa từng vui như vậy. Nàng đặt kim chỉ xuống còn chưa kịp thả lòng cần cổ cứng ngắc của mình đã vội vàng gọi Đỗ Nhược: “Đỗ Nhược, Cửu thúc có ở nhà không?”
 
Đỗ Nhược vội vàng chạy từ ngoài vào nói: “Hôm nay trời mưa, nô tỳ không nghe nói Cửu gia đi ra ngoài.”
 
Bây giờ Trình Du Cẩn mới phát hiện, bên ngoài trời đang mưa. Mưa xuân khó gặp, Trình Du Cẩn đứng dậy thả lỏng gân cốt nói: “Dỡ tấm bình phong trên giá thêu xuống đi, ta đưa qua cho Cửu thúc xem.”
 
“Cô nương, tấm bình phong vẫn chưa giặt ạ.”
 
Sản phẩm thêu vì bị người ta cầm trong tay một thời gian dài sẽ khó tránh khỏi bị dính bẩn, vậy nên đều phải giặt qua một nước mới có thể để người ngoài xem. Nhưng mà Trình Du Cẩn không đợi được lâu đến vậy nói: “Không sao, Cửu thúc không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi còn để ý bẩn hay không sao? Tháo xuống đi, chúng ta đưa qua đó.”
 
Trình Du Cẩn phấn khích chạy đến Thần Minh viện, nhưng vừa bước vào cửa đã phát hiện dưới mái hiên đã đặt một bộ đồ đi mưa. Trình Du cẩn dừng lại một chút, hạ nhân bẩm báo: “Đại cô nương, Lâm biên sử đang ở bên trong.”
 
Lâm Thanh Viễn? Trình Du Cẩn không hề nhận ra đây là  lần đầu tiên nàng xuất hiện cảm giác không vui, giống như cảm thấy phiền chán khi bị người khác làm đảo lộn kế hoạch. Nhưng rất nhanh, lý trí của nàng đã quay trở lại, lập tức phân tích ra đây quả thực chính là thời cơ tốt.
 
Người bên trong đã nghe thấy tiếng bộng bênh ngoài, một giọng nói du dương vang lên: “Trình Du Cẩn à? Vào đi.”

 
Nha hoàn giúp đỡ Trình Du Cẩn cởi áo choàng đi mưa ra, đổi một đôi giày đế mềm, bước vào phòng. Quả nhiên Trình Nguyên Cảnh đang thưởng trà với Lâm Thanh Viễn ngồi đối diện. Bọn họ đang ngồi ở gian cách biệt được ngăn cách bởi một tấm cửa gỗ hình tròn có hoa văn hình chữ vạn, bên trong là không gian khép kín. Xuyên qua cửa gỗ có thể nhìn thấy một tấm phản cao một thước, bên trên có đặt đệm ngồi, ở giữa có một bàn trà, hai bên là hai hàng của sổ cao lớn có thể dỡ xuống. Trời mưa thưởng trà, hương trà lượn quanh gian gỗ thanh nhã không thể tả.
 
Trình Nguyên Cảnh quay đầu lại nhìn, vẫy tay với nàng. Trình Du Cẩn tự nhiên đi qua, nâng váy lên ngồi quỳ bên cạnh Trình Nguyên Cảnh.
 
“Cửu thúc.”
 
“Sao vậy?”
 
Trời mưa lớn Trình Du Cẩn chạy đến đây tuyệt đối không phải là do kích động nhất thời.
 
Suy đoán của Trình Nguyên Cảnh một chút cũng không sai. Quả nhiên Trình Du Cẩn lộ ra nụ cười nói: “Cửu thúc, ta thêu xong rồi.”
 
“Ồ? Nhanh vậy sao?” Trình Nguyên Cảnh lướt qua Đỗ Nhược đang ôm hộp gấp bên cạnh ánh mắt lộ ra ý cười: "Đã mang qua đây rồi sao?”
 
Trình Du Cẩn gật đầu, nàng nhìn Lâm Thanh Viễn có chút do dự. Tiết Thiên thu sắp đến, các phủ đều cố gắng chuẩn bị lễ vật, che đậy cẩn thận không để người khác nhìn thấy danh sách lễ vật của mình. Trình Du Cẩn tự tin tấm bình phong này đủ để trở thành con át chủ bài của Nghi Xuân Hầu phủ. Bây giờ để Lâm Thanh Viễn nhìn thấy...
 
Trình Nguyên Cảnh chỉ nhìn qua đã đoán được suy nghĩ của Trình Du Cẩn, hắn nói: “Không sao, Lâm Thanh Viễn tin được.”
 
Lâm Thanh Viễn còn nhớ vị đại tiểu thư Trình gia này, nghe đến đây, hắn ta cười nói: “Đại tiểu thư đã chuẩn bị cái gì mà không thể để ta nhìn thấy thế?”
 
“Lâm biên sử sao lại nói vậy.” Trình Du Cẩn nhún người hành lễ nhận tội với Lâm Thanh Viễn, sau đó nói với Đỗ Nhược: "Lấy ra cho Cửu thúc và Lâm biên sử xem.”
 
Đỗ Nhược và một nha hoàn cùng nhau chậm rãi kéo mở bình phong ra. Lâm Thanh Viễn nhìn thấy quả thực đã kinh ngạc, hắn ta không nhịn được đi xuống bước đến gần để nhìn mũi thêu trên đó: “Thêu hai mặt... Vậy mà lại là thêu hai mặt khác nhau. Ta tưởng rằng kỹ thuật bậc này đã thất truyền rồi.”
 
Lâm Thanh Viễn không thể tin nổi nhìn Trình Du Cẩn: “Đây... Đây vậy mà lại là...”
 
Trình Du Cẩn mỉm cười gật đầu: “Đều là do tiểu nữ thêu, có chỗ nào tầm thường mong Lâm biên sử đừng chê cười.”
 
Tầm thường? Trình Nguyên Cảnh liếc nhìn Trình Du Cẩn, hắn hiểu rõ tâm tư nhỏ của nàng. Trình Du Cẩn trừng mắt ra hiệu hắn đừng phá đám.
 

Lâm Thanh Viễn đứng đó không để ý đến thúc cháu hai người mắt qua mày lại, hắn ta còn đang tấm tắc khen ngợi: “Đây vậy mà lại là sự thật! Một mặt là từ phú, một mặt là sơn thủy, khéo léo vô cùng! Chính giữa là nét chữ của Cảnh Hành đúng không? Chẳng trách lần trước đại tiểu thư đến đây tìm Cảnh Hành học viết chữ.”
 
Lâm Thanh Viễn kích động sắp nói không thành lời, cuối cùng hắn ta chắp tay với hai người đang ngồi đó: “Chữ đẹp, văn hay, kỹ thuật thêu quá tuyệt vời!”
 
Trình Du Cẩn không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời. Hiếm khi nàng có bộ dáng của tiểu nữ nhi như vậy, ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh cũng xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
 
Phô diễn tâm huyết của mấy tháng nay xong, Trình Du Cẩn để Đỗ Nhược cẩn thận cất bình phong lại. Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy vậy thì nói: “Để lại ở chỗ của ta đi, ngày mai ta sẽ cho người tìm gỗ tốt để đóng khung.”
 
“Vâng ạ.” Trình Du Cẩn không nhịn được nhắc nhở: "Mấy tháng này, ngày nào ta cũng luôn cầm nó, tấm vải đã bị dính bẩn. Cửu thúc, người đừng quên giặt qua một lượt.”
 
Còn phải giặt một lần nữa sao, Trình Nguyên Cảnh bất đắc dĩ đồng ý: “Ta biết rồi.”
 
Lâm Thanh Viễn nhìn thấy một màn này đột nhiên hứng thú nói: “Cảnh Hành không phải là người có tính nhẫn nại, ngay cả khi người khác nói thêm một lời hắn cũng thấy phiền nữa là. Lúc đầu không biết có bao nhiêu người đến làm mai cho hắn đều bị hắn cự tuyệt, ta còn cho rằng hắn thật sự không kiên nhẫn với nữ nhân đấy. Bây giờ xem ra cũng không phải như vậy.”
 
Đến bây giờ Trình Nguyên Cảnh còn chưa thành thân quả thực chính là một chuyện kì lạ. Trình Du Cẩn đảo mắt đột nhiên hỏi: “Vậy còn Lâm biên sử thì sao, ngài đã lập gia thất chưa?”
 
Lâm Thanh Viễn lắc đầu nói: “Chưa, ta chỉ có một mình, ung dung tự tại.”
 
Khi Trình Nguyên Cảnh muốn ngăn cản thì đã muộn, Trình Du Cẩn nhân cơ hội hỏi tiếp: “Lâm biên sử thi đỗ trạng nguyên, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tại sao không lập gia thất?”
 
“Nguyên quán của ta ở Tế Nam phủ, phụ mẫu còn ở quê hương xa xôi, trong Kinh thành chỉ có một mình ta. Không có trưởng bối làm mai chuyện này đương nhiên phải để sau.”
 
Trình Du Cẩn cười nói: “Hóa ra là biên sử một mình ở Kinh thành, may là bên cạnh còn có người quan tâm chiếu cố nếu không thì quá buồn tẻ rồi.”
 
Lần này Lâm Thanh Viễn càng kiên quyết lắc đầu: “Chưa từng, trong nhà có tổ huấn, nam tử chưa đến hai mươi tuổi không được thành thân, bốn mươi chưa có con mới được nạp thiếp. Bên cạnh ta không hề có thiếp phòng, lấy đâu ra người chiếu cố, toàn bộ đều là do thư đồng sắp xếp.”
 
Trình Nguyên Cảnh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Trình Du Cẩn sáng lên một chút, đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bỗng nhiên trong lòng Trình Nguyên Cảnh xuất hiện cảm giác nguy cơ, hắn biết lần này Trình Du Cẩn thật sự động lòng rồi. 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui