Cửu Thúc Vạn Phúc

Tháng ba, trong phòng Trình lão phu nhân vẫn nhiều người như thường lệ. Khánh Phúc ôm Trình Ân Bảo ngồi bên cạnh bàn trà nhỏ, năm nay Trình Ân Bảo cũng đã được bốn tuổi rồi nhưng cả ngày vẫn được ôm vào lòng, bình thường cũng chẳng mấy khi tự đi lại.
 
Nguyễn thị thì không được vẻ vang như Khánh Phúc, bà ta đứng bên cạnh Trình lão phu nhân, không ngừng xoắn khăn tay của mình, nhìn qua trông có vẻ khá bồn chồn. Một lát sau, có một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, chỉ dừng lại xa xa ở ngưỡng cửa rồi dập đầu lạy sát đất: "Tiểu nhân xin thỉnh an lão phu nhân! Các vị thái thái bình an, các vị thiếu gia, tiểu thư an khang!"
 
Ánh mắt của Nguyễn thị lập tức sáng lên, ngay cả Khánh Phúc cũng ngẩng đầu lên nhìn. Trình lão phu nhân tuổi tác đã cao, đức hạnh đều đã chín muồi rồi nên dù nghe vậy thì bà vẫn chậm rãi hỏi: "Lệnh cho Cửu gia đã hạ xuống rồi đấy à? Người báo tin nói thế nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đại hỉ ạ, Cửu gia được giao vị trí Công Bộ còn trống, đảm nhận chức vụ Công Bộ Ngu Hành Thanh lại Ty lang trung ạ.”
 
Nữ quyến trong nhà nghe thấy thế thì "Ồ" một tiếng, Nguyễn thị rất quan tâm đến chuyện này, bà ta nghe một chuỗi quan hàm chức vị như thế thì không hiểu gì nên đành hỏi lại: "Quan phẩm hàng mấy đấy?"
 
"Là chính ngũ phẩm ạ."
 
"Chính ngũ phẩm à." Nguyễn thị lẩm bẩm. Cảm xúc hiện giờ trong lòng bà ta hơi rối ren, phần thì hả hê vì Trình Nguyên Cảnh chỉ được chức quan ngũ phẩm, quan phẩm không những không tăng mà lại còn bị hạ nhưng lại cũng lo lắng cho Trình gia. Dù sao thì Trình Nguyên Cảnh cũng là người có quan phẩm cao nhất và là người có tiền đồ rộng mở nhất trong Hầu phủ, nếu hắn còn không được thăng chức thì Nghi Xuân Hầu phủ sẽ ngày càng suy bại đi mà thôi.
 
Trong phòng ngoại trừ Nguyễn thị thì không một ai lên tiếng nhưng chắc chắn những điều bà ta nghĩ cũng là tiếng lòng của mọi người. Trình Mẫn khuyên Trình lão phu nhân vận dụng tiền tài để đút lót nhằm tăng chức quan cho Trình Nguyên Cảnh, dù Trình lão phu nhân có vẻ không vui nhưng lý trí của bà thừa hiểu rằng Trình Mẫn nói đúng. Thực ra Trình lão phu nhân muốn lợi dụng đợt kiểm quan lần này để gây khó dễ cho con của tiểu thiếp, để hắn hiểu rằng không phải cứ làm quan là đã thoát được lòng bàn tay của đích mẫu. Ai ngờ không đợi Trình lão phu nhân kịp diễu võ giương oai thì lệnh điều động Trình Nguyên Cảnh đã được ban xuống.
 
Chính ngũ phẩm, lại còn là quan Công Bộ, Trình lão phu nhân nghe chức quan đó thì hơi thất vọng nhưng trong lòng thì vẫn thoáng mừng thầm. Không phải chức quan này không cao nhưng lại khác xa so với những gì mà mọi người tưởng tượng về một thiếu niên xuất chúng đi thẳng một đường từ ngoài vào Nội các Hàn Lâm làm quan rồi.
 
Việc phong quan tiến chức cũng phải có trình tự, chỉ những ai xuất thân từ tiến sĩ mới có một đường Thanh Vân* thông thuận trôi chảy nhất rồi, họ được tiến vào Hàn Lâm, sống khổ cực mấy năm rồi được chuyển đến châu khác làm quan tri phủ, sau hai nhiệm kỳ được gọi về Kinh thành gia nhập Lục bộ. Thông thường thì những người có thể vào được Hộ bộ hoặc Lại bộ đều được tự mặc định là Đại học sĩ ở Nội các. Ở lại Lục bộ bảy, tám năm thì từ Thị lang lên làm Thượng thư, nếu trong nhiệm kỳ không phạm phải sai lầm lớn nào thì có thể nhập Các, thăng lên làm Các lão, trụ vững ở đó thì tương lai có thể thăng chức.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(*) Một phép ẩn dụ cho con đường tìm kiếm các chức vị cao cấp và danh dự; nó là một phép ẩn dụ cho con đường trở thành một người có đạo đức và uy tín cao.
 
Đây mới là con đường thăng tiến làm quan lý tưởng nhất của lớp người trí thức trong thiên hạ. Nếu thi hội mà không đạt được hạng nhì trở lên thì chi bằng đừng làm quan vì chắc chắn sau này quan lộ sẽ không cao. Nhưng nếu như chức quan đầu tiên của tiến sĩ không phải quan thanh liêm, chưa từng gia nhập Hàn Lâm thì chắc chắn việc thăng tiến sau này của người đó cũng sẽ có hạn.
 
Về phần Trình Nguyên Cảnh, sau khi thi đình xong đã bị điều đến vùng khác làm quan thì mở đầu như thế này đúng là kém thật, chẳng trách Xương Quốc Công phủ cho rằng Trình gia không lo lót gì, làm chậm trễ tiền đồ của con cháu. Hiện giờ khó khăn lắm mới được triệu về Kinh nên tất cả mọi người đều trông ngóng Trình Nguyên Cảnh được sắp xếp tới một nơi cao quý như Sử quán nhưng nào ngờ hắn lại bị điều đến Công bộ.
 
Trong Lục bộ thì đứng đầu là Lại bộ, Hộ bộ, sau đó đến Binh bộ, Công bộ là cấp thấp nhất.
 
Trình lão phu nhân nghe mà không hiểu cái gì gọi là Ngu Hành Thanh lại Ty lang trung, bà chỉ biết là Trình Nguyên Cảnh đảm nhiệm chức quan vừa nghèo, vừa cực nhất trong Công bộ. Theo kinh nghiệm sống nhiều năm của bà nếu không gia nhập Hàn Lâm mà đã vào Công bộ thì e là ngày sau không có cơ hội thăng tiến.
 
Trình lão phu nhân thoáng bình tĩnh lại, im lặng nghĩ, cái gì mà thiếu niên tứ phẩm, xuất thân tiến sĩ, nói nghe thì hay nhưng cũng chỉ là hạng tầm thường. Khánh Phúc cũng có suy nghĩ giống Trình lão phu nhân, dù trong lòng cười khinh nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện ra, chỉ cười rồi nói to: "Nhậm chức là chuyện tốt mà, biết bao người ở Kinh thành nhàn rỗi hai ba năm cũng không được thăng quan. Người đâu, ban thưởng!"
 
Tên sai vặt đó lĩnh thưởng rồi vui mừng cáo lui ra ngoài. Trình Du Cẩn thấy biểu cảm trên mặt đám người Khánh Phúc thì thầm lắc đầu. Để tìm được phu quân tương lai một cách chính xác, nàng đã bỏ thời gian nghiên cứu về các cấp quan lại trong triều đình. Tìm hiểu càng nhiều nàng càng hiểu rõ hơn về cách thăng tiến chức quan.
 
Ví dụ như lần này, mặc dù lang trung thuộc vào hàng chính ngũ phẩm, thấp hơn hàng tứ phẩm hiện tại của Trình Nguyên Cảnh nhưng chức quan trong Kinh thành và ngoài thành sao có thể giống nhau được. Dù có là quan nhị phẩm ở quận ngoài thành thì dịp lễ tết cũng không được hưởng đãi ngộ như trong Kinh thành, xét về quyền lực cũng chẳng bằng quan tứ phẩm triều đình được.
 
Thế nên lần này Trình Nguyên Cảnh được triệu về Kinh, thuận lợi nhậm chức chính là một sự thăng tiến rõ ràng. Hắn tiến vào Lục bộ, tuy đúng là cấp dưới cùng của Công bộ nhưng Ngu Hành Ty lang trung phụ trách các cửa hiệu chế tạo thuộc quyền quản lý của triều đình, quản lý quân phí, quân nhu, chế tạo quân hỏa và hạch toán, cũng như luyện đúc tiền xu. Đây là chức quan thực quyền, là nòng cốt của cả bộ.
 
Dù chỉ là một chức quan nhỏ không đáng chú ý nhưng lại giữ vai trò vô cùng quan trọng.
 
Trình Du Cẩn khác mọi người, nàng hoàn toàn không cảm thấy quan lộ của của Trình Nguyên Cảnh đang dần thất bại, nhưng nếu Trình lão phu nhân và Khánh Phúc đã muốn nghĩ như vậy thì nàng cũng không đâm chọc nữa. Nên sau đó Trình Du Cẩn cũng chỉ cười cười chứ không lên tiếng.

 
Nhưng được phong quan đúng là chuyện đáng mừng. Từ xưa đến giờ Trình gia chưa từng có ai tiến vào Lục bộ được, Trình Nguyên Cảnh vẫn cứ vượt lên trên mặt bằng chung như thế. Trình lão phu nhân và hai nàng dâu giả vờ tiếc thương một hồi rồi nói to: "Đã làm quan thì quan phẩm tăng hay hạ là chuyện bình thường, để Cửu gia bình tâm lại đã, không được vì một lần thất bại mà nản lòng. Dù sao thì bà lão này cũng là đích mẫu của nó, dù nó có thế nào thì ta cũng phải làm tròn chức trách của một mẫu thân. Như thế này đi, đến công trung lĩnh một trăm lượng bạc làm tiền trợ cấp cho Cửu gia, tổ chức yến tiệc mừng Cửu gia được thăng quan tiến chức. Còn về chuyện mời những ai, làm như thế nào thì để Cửu gia tự mình quyết định."
 
Một trăm lượng bạc, Nguyễn thị nghe thế thì líu cả lưỡi. Mỗi tháng bà ta chỉ được cấp ba mươi lượng bạc, mà bà ta không giống Khánh Phúc, sống nhờ của hồi môn có giá trên trời, mà bà ta phải tính toán chi ly cẩn thận mới có thể đủ sống. Ai ngờ Trình lão phu nhân vung tay một lần đã cấp cho Trình Nguyên Cảnh tận một trăm lượng bạc.
 
Làm quan và không làm quan thật sự là khác biệt nhiều lắm.
 
Bước sang tháng ba, tiết trời dần trở nên ôn hoà hơn, vườn hoa mọc ra những mầm xanh mới, trong đình viện khắp nơi đều là hoa, các nữ tử trong nhà cũng dần đổi trang phục sang áo xuân nhẹ nhàng.
 
Trình Du Cẩn mặc một bộ y phục màu trắng đang ngồi trong Cẩm Ninh viện, trên viền áo có thêu hình hoa hải đường nhụy màu vàng, như thể những bông hoa hải đường đang trải dài trên y phục nàng. Bộ y phục đó cũng cùng màu, ẩn hiện những đường viền vàng sẫm mờ nhạt. Trình Du Cẩn ngồi trong phòng thêu, xỏ kim theo chiều dọc mà không làm hỏng chỉ thêu ở mặt còn lại. Cách xếp kim của nàng rất cân đối, có thể bao quát được cả hai bên mặt thêu. Nàng thêu xong một chữ thì liên tục đâm những đường kim ngắn xuống để giấu đầu chỉ đi, khiến cả hai bên mặt thêu đều không có dấu vết của chỉ thừa.
 
Liên Kiều đứng bên cạnh vừa nhìn vừa cảm thấy kinh ngạc. Tranh thêu của Trình Du Cẩn rất ít nhưng cái nào cũng tinh xảo đến mức chỉ cần bày ra là có thể làm lu mờ đi mọi thứ xung quanh, hoàn toàn không giống với những bức tranh thêu bình thường khác. Nhất là trình độ thêu hai mặt, thực sự quá tuyệt vời. Liên Kiều vô cùng khâm phục, từ trước đến giờ đại cô nương làm chuyện gì cũng đều vô cùng hoàn hảo, chỉ cần nàng động tay vào thì kết quả chắc chắn là phải làm đẹp nhất, ngay cả động tác thêu thùa cũng lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, cực kỳ đẹp mắt.
 
Liên Kiều thấy Trình Du Cẩn đặt kim xuống thì vội đi lên bóp vai cho nàng: "Cô nương, người đã thêu một lúc lâu rồi, để mắt nghỉ ngơi một chút đi ạ."
 
"Ừ." Trình Du Cẩn đáp lời rồi chợt hỏi: "Hôm nay Cửu thúc có khách đúng không?"
 
"Vâng, ngoài viện mở tiệc đón khách, nghe nói Từ nhị gia cũng tới."
 
Trình Du Cẩn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào rồi?"

 
Liên Kiều nhíu mày nhớ lại, nàng ấy ăn nói lanh lẹ, làm quen được với nhiều nha hoàn trong viện thế nên thường ngày nàng ấy là người chịu trách nhiệm đi dò la tin tức. Liên Kiều nhớ lại một lúc rồi nói: "Cũng phải một lúc rồi, chắc là một canh giờ trước đấy ạ."
 
Trình Du Cẩn gật đầu rồi đứng lên: "Đi thôi, còn một chữ ta không rõ lắm, đến thư phòng của Cửu thúc xem xem người viết thế nào."
 
Liên Kiều nghe thế thì ngẩn người: "Cô nương, hiện giờ trong viện của Cửu gia không có ai, người vẫn muốn đi sao?"
 
"Dĩ nhiên." Trình Du Cẩn bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh: "Chuẩn bị lễ vật mừng thọ Thánh Thượng là chuyện hệ trọng đến nhường nào, sao có thể chậm trễ được. Cửu thúc không có mặt ở đó thì ta sẽ tự mình cân nhắc là được rồi. Ngươi đi chuẩn bị ít điểm tâm đi, chắc Cửu thúc uống cũng nhiều rồi, cầm theo cho người giải rượu."
 
Liên Kiều vẫn còn đang rối rắm, Đỗ Nhược thúc nhẹ vào khuỷu tay nàng ấy thì nàng ấy mới như tỉnh lại từ trong mộng, chạy ra ngoài chuẩn bị điểm tâm. Đỗ Nhược thừa hiểu dụng ý khác trong lời nói của đại cô nương, nàng lại có tính toán gì rồi.
 
Đỗ Nhược hiểu thầm trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt không nói ra, nàng nhanh nhẹn thu dọn kim chỉ trên bàn rồi hỏi: "Cô nương, người có muốn thay y phục không?"
 
"Không cần đâu, ta đến thỉnh an Cửu thúc, mặc y phục bình thường là được rồi." Trình Du Cẩn nhìn xuống y phục của mình rồi nói với vẻ hài lòng: "Đi thôi."
 
Quả nhiên trong viện của Trình Nguyên Cảnh không có ai, mấy ngày nay Trình Du Cẩn đều tới thư phòng của hắn nên hạ nhân trong Thần Minh viện đều đã quen mặt nàng rồi. Nô gia trong viện hỏi Trình Du Cẩn có muốn mời Trình Nguyên Cảnh về không nhưng nàng nói không cần. Nàng ngồi ở gian phía đông, cầm bút giấy rồi sao chép từng nét chữ của Trình Nguyên Cảnh.
 
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Trình Nguyên Cảnh trở về. Nhưng nghe tiếng động thì dường như còn có những người khác nữa.
 
Nô gia chạy đến bẩm báo với Trình Nguyên Cảnh: "Cửu gia, đại cô nương đang ở bên trong, đã ngồi đó được gần nửa canh giờ rồi."
 
Nô gia vừa dứt lời thì Trình Du Cẩn đã xuất hiện bên cạnh Đa Bảo các, mỉm cười rồi vấn an Trình Nguyên Cảnh: "Cửu thúc, người về rồi."
 
Trình Nguyên Cảnh nghe thế thì thoáng ngẩn ngơ, như thể Trình Du Cẩn thuộc về gian phòng này và nàng luôn đợi hắn quay trở về. Nhưng hắn cũng định thần lại rất nhanh rồi hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Sao lại ngồi một mình ở đây?"

 
"Còn một chữ ta không biết phải viết thế nào nên muốn hỏi Cửu thúc. Thấy người không có ở viện nên ta vào đây đợi người ạ." Trình Du Cẩn nói xong thì đi ra khỏi gian phòng phía Đông, bấy giờ mới thấy mấy người đứng sau lưng Trình Nguyên Cảnh. Nàng thoáng sửng sốt rồi do dự nhìn về phía hắn: "Cửu thúc, đây là..."
 
Đầu óc đang hơi mê muội của Trình Nguyên Cảnh nghe thấy thế thì tỉnh táo trở lại. Hắn quay đầu nhìn những người đứng sau mình, họ đều là những thanh niên mà hắn khá coi trọng. Sau khi tàn tiệc, hắn dẫn họ về phòng nói chuyện. Có thể lọt vào mắt Trình Nguyên Cảnh thì đều là những thanh niên anh tuấn, tiền đồ rộng mở.
 
Hoá ra mục đích của nàng là mấy người này. Vừa rồi đầu hắn bị chập nên mới cho rằng nàng đang đợi hắn.
 
Trình Du Cẩn đạt được ý nguyện. Nàng dời ánh mắt về phía những vị khách đứng sau Trình Nguyên Cảnh. Nàng đã dự đoán từ trước, Trình Nguyên Cảnh là tiến sĩ năm Kiến Vũ thứ mười chín, một năm chỉ có vài người đỗ Tiến sĩ, nhưng miễn là cùng bảng thì sẽ có mối quan hệ thân thiết hơn những người khác. Trình Nguyên Cảnh được điều đến châu khác đã nhiều năm, bây giờ vừa mới được triệu về Kinh thành, nhân dịp hắn được phong chức, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đỗ tiến sĩ cùng năm với hắn đến bái phỏng. Trình Du Cẩn không dám đảm bảo rằng tàn tiệc họ sẽ tìm một chỗ khác để nói chuyện nên nàng đã đến viện của Trình Nguyên Cảnh để đánh cược một phen, và sự thật chứng minh rằng nàng đã thắng.
 
Trình Du Cẩn chú ý đến hai thiếu niên, một người sáng sủa thích cười, một người thì trầm tính kiệm lời, sau đó nàng mới thấy Từ Chi Tiễn cũng ở đó, và người khiến nàng mất hứng nhất cũng có mặt, chính là Hoắc Trường Uyên.
 
Từ Chi Tiễn thấy nàng thì ngạc nhiên hỏi: "Cẩn tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở đây?"
 
Ánh mắt của Trình Du Cẩn khẽ đảo qua Hoắc Trường Uyên, không hề dừng lại dù chỉ một chút. Nàng nhìn Từ Chi Tiễn cười rồi gia lễ một cách đoan trang: "Nhị biểu ca."
 
Cậu thiếu niên tuấn tú trắng nõn nghe thế thì cười: "Ôi chao, nhà hai ngươi thú vị thật đấy, người này thì gọi tỷ tỷ, người kia lại gọi biểu ca. Thế rốt cuộc là ai lớn hơn ai?"
 
Thứ mà Trình Du Cẩn chờ đợi chính là những lời này. Nàng thuận theo tình thế mà nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh rồi hỏi: "Cửu thúc, vị này là?"
 
Trình Nguyên Cảnh lặng lẳng nhìn Trình Du Cẩn, nàng coi hắn là kẻ ngốc sao? Suy tính trước sau rồi chạy đến chỗ hắn chọn người à?



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui