Cửu Thúc Vạn Phúc

Trình Du Cẩn hăng hái viết xong một tờ giấy chỉ toàn chữ là chữ, trong lòng thấy thỏa mãn vô cùng nhưng vì giữ kẽ nên nàng cũng không chủ động lên tiếng. Nhưng sau khi đợi một lúc, nàng mới nhận ra Trình Nguyên Cảnh không biết đang nhìn cái gì mà chẳng có chút phản ứng nào cả.
 
Trình Du Cẩn nhìn Trình Nguyên Cảnh bằng ánh mắt khó hiểu thì thấy ánh mắt của hắn đang hướng về phía bên cạnh mình. Nàng chỉnh chỉnh lại ống tay áo, thấy không có gì bất ổn cả.
 
"Cửu thúc?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Nguyên Cảnh thu tầm mắt lại, chậm rãi dời ánh mắt lên trên tờ giấy. Thấy hắn xử sự như thế, Trình Du Cẩn lại cảm thấy là do mình đang làm quá lên thôi. Nàng tỉ mỉ quan sát nét mặt của hắn nhưng không nhìn ra được điều gì cả. Trình Du Cẩn dần thấy hơi căng thẳng nên hỏi khẽ: "Cửu thúc, người thấy thế nào?"
 
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu xuống nhìn liếc mắt qua nàng rồi hờ hững nói: "Đối với nữ tử thì như vậy cũng được rồi."
 
Trình Du Cẩn rất không thích nghe mấy câu đại loại như vậy, đẹp thì bảo đẹp, không đẹp thì bảo là không đẹp, cái gì gọi là đối với nữ tử mà nói thì cũng được rồi? Nói vậy chẳng khác nào đang khinh thường người khác.
 
Nàng cau mày, cố hỏi đến cùng: "Thế đối với mọi người thì sao?"
 
"Kém hiểu biết, quá bay bướm, tâm bất chính nên chữ viết xuống cũng sẽ loạn." Trình Nguyên Cảnh nói không chút khách khí. Trình Du Cẩn nghe thế thì nheo mắt lại, dù rất giận nhưng bản thân nàng cũng biết hắn nói đúng.
 
Vì thanh danh của mình nên Trình Du Cẩn đã ôn luyện tất cả các kĩ năng dành cho nữ tử khuê phòng, ví dụ như thêu thùa, đánh đàn, nàng đều có thể học hỏi một cách xuất sắc. Nhưng so với những thứ đó thì Trình Du Cẩn chỉ thích thư pháp mà thôi.
 
Sách cũng thứ mà nàng am hiểu nhất, nhưng thân là con nuôi, nàng chỉ có thể làm được một số chuyện, còn lại thì lực bất tòng tâm, chẳng hạn như việc viết chữ, hoặc là sáng tác thơ ca. Đây là những lĩnh vực mà các huynh đệ trong nhà ai cũng vô cùng xuất sắc thế nên nàng không có đất để thể hiện tài năng của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy Trình Du Cẩn chưa từng thể hiện kỹ năng viết thư pháp của mình trước mặt người ngoài. Hôm đó trước mặt Trình lão Hầu gia, để lấy lòng ông nên nàng mới ra sức khen ngợi bức thư pháp mà ông sưu tầm được, nào ngờ bức thư pháp ấy lại do chính tay Trình Nguyên Cảnh viết. Lúc biết chuyện, Trình Du Cẩn thấy hơi xấu hổ. Hôm nay có dịp được viết nên nàng đã cố gắng biểu hiện thật tốt để Trình Nguyên Cảnh thấy nàng viết thư pháp cũng giỏi đến nhường nào.
 
Nàng không ngờ rằng quá chú tâm viết lại bị phản tác dụng, trở nên tầm thường, kém cỏi như vậy.
 
Trình Du Cẩn ấm ức không phục, nàng cầm bút lên, viết vội một chữ "Cẩn" lên phần mép giấy rồi đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trình Nguyên Cảnh: "Cửu thúc, vậy như thế này thì sao?"
 
Trình Nguyên Cảnh cảm thấy buồn cười, tính háo thắng của nữ tử này đúng là mạnh thật đấy. Rõ ràng trong lòng thì đầy toan tính và coi trọng thể diện nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ hiền lương thục đức. 
 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chữ viết tay của nàng trông cũng khá được.
 
Ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh không khỏi nhìn về phía bàn tay trái của Trình Du Cẩn. Lúc này Trình Du Cẩn cảm nhận được ánh mắt ấy nên cúi đầu xuống nhìn, bấy giờ mới nhớ ra tay trái của mình vẫn đang bị thương.
 
Trần Du Cẩn lập tức vịn lấy bàn, vừa mạnh mẽ lại vừa hiểu chuyện mà cười nói: "Cửu thúc, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu."
 
Với tính cách trọng thể diện của Trình Du Cẩn, dù nàng nói không sao thì Trình Nguyên Cảnh cũng không tin nổi nửa phần. Hắn dừng một lúc rồi hỏi: "Chuyện đêm qua vốn dĩ không liên quan gì đến ngươi, sao ngươi phải nhận tội rồi tự khiến mình bị thương như thế?"
 
Trình Du Cẩn nghe hắn hỏi thế thì ngẩn người rồi lập tức buồn cười ngẩng đầu lên nhìn Trình Nguyên Cảnh: "Vậy Cửu thúc nói xem ta nên làm thế nào?"
 
"Tổ phụ và phụ thân bất hoà như thế là cũng là do ta. Mặc dù đúng là do ân oán từ lâu, không liên quan gì đến ta cả, nhưng chẳng nhẽ tổ mẫu và mẫu thân ta lại có thể làm ngơ được hay sao? Hôm qua ta đứng ra thì cũng chỉ là đỡ một roi thôi. Nhưng nếu ta không làm gì thì Cửu thúc đoán xem bây giờ ta sẽ ra sao đây?"
 
Trình Nguyên Cảnh im lặng rồi hỏi tiếp: "Trước đây Trình Nguyên Hiền có quở trách ngươi trước mặt mọi người như thế không?"
 
Trình Du Cẩn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, từ từ nghĩ thì đúng là hôm qua là do Trình Ân Bảo làm ầm lên khiến Trình Nguyên Hiền rất mất mặt thế nên ông ta đã quát nàng một câu, nói nàng không biết chăm nom đệ đệ cho cẩn thận. Trình Du Cẩn không để bụng: "Ta chỉ bị nói một câu thôi mà, cũng có bị tổn hại quyền lợi gì, đâu cần để ý làm gì chứ."
 
Dẫu sao đến khi xuất giá là nàng có thể rời khỏi Trình gia, lúc đấy Trình Nguyên Hiền và Khánh Phúc cứ tiếp tục nuông chiều Trình Ân Bảo như thế, thì sau này có vấn đề gì họ tự chịu trách nhiệm.
 
Trình Nguyên Cảnh không nói thành lời, trong phút chốc trong lòng hắn bùng lên một loại tình cảm khó tả. Nàng mới có bao nhiêu tuổi, sao có thể thốt ra những lời lý trí đến mức tuyệt tình như vậy. Rốt cuộc thì Trình gia đã đối xử với nàng như thế nào mà lại khiến nàng trở nên nhìn thấu mọi điều và sống kiềm chế như vậy?
 
Đột nhiên Trình Nguyên Cảnh sinh ra một cơn giận với Trình gia, hắn không biết cảm xúc kỳ lạ này từ đâu mà ra. Hôm qua ngay cả khi bị Trình Nguyên Hiền mạo phạm, hắn cũng chẳng thèm để tâm, nhưng tại sao khi nghe Trình Du Cẩn nói xong, hắn lại cảm thấy tức giận như thế này?
 
Trình Nguyên Cảnh đang tự hỏi không biết mình bị làm sao thì nghe thấy tiếng Trình Du Cẩn che ống tay áo, chậm rãi nói: "Chúng sinh đều khổ, không phải Cửu thúc đang thương xót cho ta đấy chứ?"
 
Trình Du Cẩn ngẩng đầu nhìn Trình Nguyên Cảnh cười cười, khoé mắt nheo lại, lộ ra vẻ xảo quyệt vô cùng quyến rũ: "Tình cảm là thứ không đáng một đồng, thay vì thương hại ta, còn không bằng bây giờ người cứ cho ta một chút lợi ích thì hơn đấy."
 
Trình Nguyên Cảnh nghe thế thì bị chọc tức đến bật cười. Hắn liếc mắt nhìn nàng, ngược lại càng thích dáng vẻ thản nhiên ra vẻ ta đây của nàng hơn. Sau khi bị Trình Du Cẩn làm gián đoạn suy nghĩ, tất cả những cảm xúc không thể lý giải được trong lòng hắn cũng hoàn toàn tiêu tan.
 
Trình Nguyên Cảnh không thích mắc nợ ai, chuyện hôm qua là do hắn gây ra, Trình Du Cẩn chỉ là bị liên lụy mà thôi. Hắn lấy một bình sứ từ Đa Bảo các ra rồi tiện tay ném cho Trình Du Cẩn. Trình Du Cẩn luống cuống bắt được, vừa nhìn thấy cái bình, nàng nhất thời sửng sốt: "Thuốc sao?"
 

"Ừ."
 
Trình Du Cẩn bày ra vẻ mặt không thèm: "Thúc cho ta thuốc làm gì? Đổi cái khác được không ạ?"
 
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Cảnh gặp được người không hài lòng với vật phẩm mà hắn ban thưởng, đối phương lại còn kêu ca đòi đổi sang thứ khác. Nhưng Trình Nguyên Cảnh cũng không tức giận, hắn nhìn Trình Du Cẩn cười cười: "Thế ngươi muốn gì?"
 
"Ta muốn..." Trình Du Cẩn vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh, vậy là lời sắp nói ra đến miệng lập tức bị nàng nuốt ngược vào trong: "Ta thấy Cửu thúc đúng là người vừa chu đáo vừa hiền hậu. Tạ ơn Cửu thúc."
 
Hiền hậu? Vị Hoàng Thái tử mười chín tuổi năm ấy đã nghĩ để có thể làm vua thì chắc chắn phải có lòng nhân từ, nhưng hắn cũng không đến mức khiến người khác khen là hiền hậu đâu nhỉ? Nhưng Trình Nguyên Cảnh nghĩ đến mối quan hệ thúc thúc và chất nữ trên danh nghĩa của mình và Trình Du Cẩn, khi ca ngợi bậc cha chú thì hình như dùng từ hiền hậu cũng được.
 
Có lẽ là vì câu cuối cùng "Tạ ơn Cửu thúc" của Trình Du Cẩn quá thẳng thừng, quá rõ ràng nên Trình Nguyên Cảnh phá lệ không tính toán đến việc nàng vừa phạm thượng nữa, mà đi đến trước án thư trong phòng. Thấy Trình Du Cẩn vẫn đứng yên ở đó thì hắn nhíu mày rồi nói: "Còn đứng ngây ra ở đó làm gì? Qua đây."
 
Viện tử của Trình Nguyên Cảnh cũng có hai lối vào, với năm phòng chính thông nhau ở phía trước, đằng sau là một gian sương phòng có hai mái che. Nhà của hắn rộng hơn nhà của người khác, nhưng lại chẳng có thê thiếp thị tì, không gian bên trong rộng rãi sáng sủa, hai gian phòng phía đông được hắn thông lối để làm thư phòng.
 
Thư phòng được bài trí thanh lịch tao nhã, không gian trong phòng đan xen vào nhau đầy tinh tế, có thể thấy được chủ nhân của nó có phẩm vị rất tốt. Thế nhưng bên trong cũng chỉ có một cái án thư mà thôi.
 
Hiện tại Trình Nguyên Cảnh lại đang đứng trước chiếc án thư dài đó, nhìn bộ dạng này thì chẳng lẽ hắn định cầm tay dạy nàng cách viết chữ à?
 
Trình Du Cẩn nghĩ thầm, nam nữ thụ thụ bất tương thân, dù hắn là thúc thúc của nàng đấy, nhưng chẳng lý nào hắn lại đi ôm cô cháu gái đang tuổi trưởng thành cả. Nếu hắn định tự mình dạy nàng viết chữ thì chắc chắn hai người phải đứng rất gần nhau.
 
Trình Nguyên Cảnh đợi một hồi lâu nhưng thấy Trình Du Cẩn vẫn chậm chạp bần thần trước Đa Bảo các thì hắn đặt bút xuống rồi nói: "Ngươi ở ru rú trong phòng nhiều năm quá chút tinh ý bình thường cũng giảm rồi à? Mau qua đây mài mực đi."
 
Trình Nguyên Cảnh thấy rõ sự giật mình của Trình Du Cẩn thì thấy khó hiểu, nhưng nghĩ nghĩ một chút thì nheo mắt nhìn nàng rồi cười như không cười: "Ngươi nghĩ gì thế?"
 
Trình Du Cẩn trông thấy nụ cười hòa nhã của Trình Nguyên Cảnh thì chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh hắn, ra sức mài mực, trong lòng thì gào thét hận không thể ném người trước mặt vào trong nghiên mực rồi mài một thể.
 
Trình Nguyên Cảnh viết chữ thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, những nét chữ mạnh mẽ, rắn rỏi nhanh chóng xuất hiện trên trang giấy. Sau khi tiến lên nhìn kĩ, Trình Du Cẩn không thể không phục: "Cửu thúc, chữ của thúc đẹp quá."
 

Hèn gì hắn lại chê cười nàng, hắn quả thật có năng lực để chê.
 
Trình Nguyên Cảnh đặt bút xuống, sau đó ra hiệu cho Trình Du Cẩn tiến lên. Nàng cầm một cây bút khác đến, lúc xoay người lại lại không may ống tay áo đụng phải ống đựng bút, may là nàng nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy giá bút rồi đặt ngay ngắn vào một chỗ.
 
Trình Nguyên Cảnh nhìn hàng loạt những động tác được thực hiện một cách thành thục của Trình Du Cẩn thì sẽ nheo mắt lại.
 
Vừa rồi nàng dùng tay trái đấy à?
 
Một người đang bị thương ở tay trái mà lại vô thức dùng bàn tay ấy để đỡ đồ sao?
 
Ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh thoáng thay đổi nhưng hắn vẫn ung dung, thản nhiên mà nhìn Trình Du Cẩn. Trình Du Cẩn đang mải đắm mình vào những con chữ nên không hề cảm nhận được ánh mắt đánh giá phía sau mình.
 
Trình Nguyên Cảnh chỉ quan sát một hồi, trong lòng đã hoàn toàn chắc chắn rằng: Trình Du Cẩn hoàn toàn không bị thương.
 
Buổi trưa, nha hoàn đến báo Trình Du Cẩn rằng đã đến giờ cơm. Lúc nàng đang thay y phục thì Liên Kiều tiện miệng nói với nàng: "Sáng nay lúc người không có nhà, cô thái thái đã phái nô gia đến tìm người hai lần đấy ạ."
 
"Cô cô phái người đến đây sao?" Trình Du Cẩn nghe thế thì tinh thần được vực dậy ngay tức khắc: "Cô cô phái đến vì chuyện gì?"
 
"Cô thái thái lo cho vết thương của người nên cho người tới hỏi thăm."
 
Tiếng động bên ngoài ngày càng nhỏ dần, Trình Du Cẩn đứng cách thư phòng một quãng xa rồi gửi lời chào: "Cửu thúc, ta xin cáo lui trước."
 
Vẻ mặt của Trình Nguyên Cảnh không chút thay đổi, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trình Du Cẩn, sau khi nàng đi khuất, ánh mắt hắn mới dần tối sầm lại.
 
Thì ra là thế, hoá ra tất cả hành động ngày hôm qua của nàng đều là để cho Trình Mẫn xem. Nàng quả thực rất dụng tâm với vị công tử Từ gia đó.
 
Vì một nam nhân mà giả vờ bị thương, lại còn lừa gạt hắn. Hay lắm.
 
Tối qua Trình Nguyên Cảnh có lòng cho người đem thuốc trị sẹo từ trong cung đến nhưng không ngờ ngay từ đầu, tất cả mọi thứ đều chỉ là một màn kịch của Trình Du Cẩn.
 
Trình Nguyên Cảnh nhìn chữ "Cẩn" chi chít trên giấy thì nhếch môi một cách lạnh lùng.
 
Trình Mẫn vẫn canh cánh trong lòng chuyện tối qua nên hôm nay bà ấy cố ý kêu nhà bếp chuẩn bị cho Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Hiền những món mà họ thích ăn, sau đó nửa mời nửa đẩy Trình lão Hầu gia đến, cố ý khuấy động bữa cơm vui vẻ náo nhiệt.
 
Sắc mặt của Trình lão Hầu gia cũng hoà hoãn đi rất nhiều. Mặc dù ông rất hận nhi tử vô dụng nhưng trong lòng vẫn luôn mong con cháu trong gia tộc có thể đoàn viên sum họp. Trình Mẫn cố tạo chủ đề cho Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Hiền nói chuyện với nhau, còn vãn bối trong nhà thì đang chơi đùa ở một gian phòng khác.

 
Trình Du Cẩn luyện chữ cả một ngày, đến tận bây giờ mới có thời gian đến ý đến Từ Chi Tiễn. Nàng đang cân nhắc giữa ranh giới tốt bụng và cẩn trọng thì chợt thấy Trình Nguyên Cảnh muốn ra ngoài, đang đi từ hiên sau tới.
 
Không hiểu vì sao mà đột nhiên Trình Du Cẩn nảy sinh một dự cảm không rõ ràng. Nàng vô thức dừng lại, không nói gì nữa rồi chăm chú nhìn Trình Nguyên Cảnh.
 
Trình Nguyên Cảnh đi tới cửa, ngay lúc Trình Du Cẩn cho rằng mình nghĩ nhiều rồi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: "Trình Du Cẩn."
 
Trình Du Cẩn đứng lên theo phản xạ: "Cửu thúc."
 
Trình Nguyên Cảnh thấy nàng thì thong dong cười: "Ngươi không trở về để luyện chữ à?"
 
Trình Du Cẩn cảm thấy không ổn, giờ cũng đã là buổi tối rồi, tất cả mọi người đều có mặt ở chỗ Trình lão phu nhân, chẳng nhẽ nàng lại đi luyện chữ?
 
Trình lão Hầu gia nghe thấy tiếng hai người nói chuyện thì hỏi: "Sao thế Cửu lang?"
 
Trình Nguyên Cảnh vẫn nhìn về phía Trình Du Cẩn như cũ, khoé môi khẽ cong lên: "Tiết Thiên thu sắp đến, trời trao sứ mệnh lớn đến người*, chất nữ nói xem có phải không?"
 
*Ý Trình Nguyên Cảnh ở đây là: Trước khi trời trao cho ai việc lớn thì trời phải hành hạ người đó.
 
Trình lão Hầu gia nghe thế thì thấy khó hiểu nên quay qua nhờ mọi người giải nghĩa giúp. Trình Du Cẩn thở dài, trong long thời gian còn nhiều, mai nàng lại đến tạo hảo cảm với Từ Chi Tiễn cũng không muộn.
 
Trình Du Cẩn đứng thẳng người rồi cúi đầu đáp: "Cửu thúc nói phải ạ."
 
"Vậy đi thôi."
 
Xem ra Trình Nguyên Cảnh không hề có ý muốn rời đi một mình, Trình Du Cẩn chỉ có thể nghiến răng, nhẫn nhịn mà cáo biệt mọi người rồi đuổi theo Trình Nguyên Cảnh ra cửa.
 
Sau khi ra khỏi cửa, Trình Nguyên Cảnh cũng không có ý định chờ Trình Du Cẩn. Nàng cố hết sức mới có thể đuổi kịp tốc độ của hắn. Nhìn theo bóng lưng người đi trước, Trình Du Cẩn nghĩ thầm không biết có chuyện gì, sao đột nhiên nàng lại cảm thấy hôm nay Trình Nguyên Cảnh không đúng lắm nhỉ?
 
Hình như hắn có vẻ hơi tức giận.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui