Cửu Thiên

Dịch giả: Cửu Dao
Biên: VoMenh

"Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ..."

Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách Ngưu Đầu thôn hơn ba mươi dặm về hướng Tây.

Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng.

Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng.

"Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..."

"Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..."

".....Thế thì làm sao?"

".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...."

....

Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.

Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?"

"Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được."

Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi, tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..."

Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình.

Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống.


Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..."

Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút.

........

Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở Ngưu Đầu thôn tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu; tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo Nhi, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!...

Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội.

Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ.

Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần.

Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào.

Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được.

Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi.

Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu.

Tại nơi rừng sâu hoang dã, bụng lại đói, vừa nghĩ tới mùi vị ngon lành của cá nướng, hắn như được tiếp thêm động lực. Lần mò trong rừng sâu hơn ba bốn dặm đường, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách phía trước. Nhất thời mừng rỡ, liền tiến về phía trước mấy bước, nhưng vừa quẹo qua một khúc quanh dưới chân núi, Phương Quý ngẩn người, trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy hình ảnh phía trước.

Trăng trên trời hôm nay sáng tỏ, soi rõ hiện trường thê thảm chung quanh; mùi máu tanh xộc lên mũi nồng nặc.

Phương Quý thấy rõ có một tiểu nha đầu đang đứng trên sườn núi. Nàng kia chừng sáu bảy tuổi, thấp hơn Phương Quý một cái đầu, mặc bộ y phục màu trắng vừa cao quý vừa tinh xảo. Tóc tiểu nha đầu thắt bím cài mấy món trang sức tuyệt đẹp, nhìn giống như từ trong tranh bước ra. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nàng đã có vài phần ung dung hoa quý.

Chỉ là... lúc này đang trong hoang sơn dã lĩnh, làm sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu được nhỉ?

Mấu chốt là, lúc nàng ta quay sang đây, con ngươi Phương Quý chợt co rút lại.

Cách chỗ tiểu nha đầu ấy đứng chưa tới mười trượng, có hai con quái vật khổng lồ đi ra từ trong bóng tối. Mỗi một con đều cao hơn một trượng, miệng đầy răng nanh, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống. Chân trước của nó tựa hồ còn to hơn bắp đùi của Phương Quý, móng vuốt như cương đao sắc bén, bấu chặt vào lớp đất đá, cái đuôi rũ xuống, đong đưa theo từng bước đi chậm rãi ép về phía trước...


"Trong núi Hắc Phong thực sự lại có sói ư?"

Cả người Phương Quý tê dại như bị điện giật vậy, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.

Không nghĩ tới núi Hắc Phong thực sự có sói, lại càng không nghĩ tới, mình lại gặp tình cảnh như thế này!

Một tiểu cô nương không may gặp phải ác lang, ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ nên làm thế nào đây.

......Trong mấy câu chuyện của lão mù họ Chu hay kể có nhắc tới đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ bây giờ mình may mắn gặp phải?

Nhớ tới những giai thoại anh hùng hành hiệp trượng nghĩa đã từng nghe, lúc này Phương Quý bỗng nhiên thấy háo hức trong lòng.

Nhìn cách ăn mặc của tiểu nha đầu này, rõ ràng là thiên kim tiểu thư của một nhà phú hộ nào đó. Trong những chuyện hiệp nghĩa mà lão Chu nói, bao nhiêu hiệp khách bắt đầu phất lên đều từ việc anh hùng cứu mỹ nhân. Dựa theo quy củ, lúc tiểu mỹ nhân gặp nguy nan, mình hét lớn một tiếng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nàng thế nào cũng sẽ lấy thân báo đáp. Sau này, ta cứ việc ngồi không mà quán xuyến một nửa gia tài, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Dù sao, từ nhỏ Phương Quý đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, trừ lúc bắt gặp tên kia nhìn trộm Hoa góa phụ tắm rồi tri hô lên, cho tới bây giờ cũng chưa khi nào gặp cơ hội tốt như vậy. Đôi khi hắn cảm thấy ức chế, một thân tu vi mà lại không có đất dụng võ.

Đang hừng hực khí thế, nhưng lại rất nhanh sau đó Phương Quý lại tự dội một gáo nước lạnh vào mình. Hai con sói kia thật là hung hăng nha, móng vuốt của nó kìa, như cương đao sắc bén...

Mặc dù không phải chính mình trải qua những câu chuyện kia, nhưng cuối cùng bản thân anh hùng cũng không vì cứu mỹ nhân mà chết đi chứ.

Đáng lý ra, lúc này mình nên chạy một mạch thật nhanh quay về Ngưu Đầu thôn mới là đúng đắn!

Tự nhiên đụng phải loại chuyện như vậy, tim Phương Quý nhảy thình thịch không ngừng trong ngực.

Rốt cuộc hắn nên mạo hiểm nhảy ra ngoài cứu người hay là làm bộ không nhìn thấy gì, len lén chạy về Ngưu Đầu thôn để bảo toàn tính mạng?

Thấy hai con sói đang nhìn chằm chằm tiểu nha đầu kia, ngày càng gần hơn, lòng hắn sớm như lửa đốt, trong lúc nhất thời hắn do dự không biết phải làm sao, bèn cởi vội đồng tiền nhỏ đang đeo trên cổ xuống, cong ngón tay bắn ra.

Đồng tiền bay giữa không trung, ánh trăng chiếu vào, tựa hồ tản ra ánh sáng quỷ dị.


Phương Quý bấu chặt đồng tiền trên mu bàn tay, từ từ mở ra.

Dưới ánh trăng lạnh giá, mặt ngửa của đồng tiền cũ kỹ hiện lên bốn chữ "Kiền nguyên thông bảo".

"Ý trời đã định, chết sớm thì đầu thai sớm thôi!"

Phương Quý hết sức tín nhiệm đồng tiền suốt mười mấy năm nay trong những lúc phân vân; sau khi có quyết định trong lòng, hắn liền kiễng chân phóng ra ngoài.

Cũng vừa lúc đó, hai con sói hung ác kỳ dị kia đã đến cách tiểu cô nương kia tầm ba bốn trượng, chân sau hơi cong, lấy đà thật mạnh phóng về hướng bóng dáng yếu đuối kia như một trận cuồng phong muốn xô ngã mọi thứ bất cứ lúc nào.

Mà nàng ta đón đầu hai con sói, trên mặt lộ ra vẻ bình tình không tương xứng với tuổi tác thật của nàng.

Trong lúc hai con sói hướng thẳng nàng mà nhào tới, tiểu nha đầu ấy chụm ngón trỏ và ngón cái nhỏ nhắn lại một chỗ, tạo ra một cái pháp ấn; một làn gió nhẹ cuộn lên xung quanh người nàng, dù không kinh thiên động địa nhưng cũng tỏa ra luồng sát khí khiến người khác kinh sợ. Khi cơn gió tụ đủ lực đạt đến giới hạn, đột nhiên gào thét cuốn về phía trước...

"Chạy mau đi đồ ngu kia..."

Nhưng ngay lúc đó, một thân ảnh gầy tong teo nhào tới từ một góc khuất của hẻm núi, tốc độ còn nhanh hơn hai con sói dữ mấy phần, ôm nàng ta gọn vào lòng. Hai người như bông vụ, lăn tròn xuống sườn núi.

Toàn bộ sự chú ý đều đặt ở phía trước, nên tiểu nha đầu đó hoàn toàn không phản ứng kịp với tình huống vừa rồi.

....Loạt xoạt....

Phương Quý lựa chọn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng ko phải máu nóng liều mạng.

Lúc hắn lao ra cũng đã tính toán đúng địa thế, ở đó có một cái dốc đứng, sườn núi khúc khuỷu, phía dưới đất đá chằng chịt. Phương Quý ý định mượn đám nham thạch phía dưới để ngăn trở hai con sói dữ truy kích họ. Trong khi đó, thân hình hắn và tiểu cô nương kia đều nhỏ nhắn, có thể lẫn trốn giữa đám nham thạch kia, lúc cần thiết có thể trốn vào một trong những cái hầm ở đó để thoát thân. Mà hai con ác lang kia thì thân hình to lớn, chắc chắn sẽ không linh hoạt được.

Tình huống như vậy, hai người ôm nhau thật chặt; từng cơn dằn xốc ập đến, hai người bị không biết bao nhiêu vết cắt trên người đến nổi tóe máu. Đợi đến lúc rơi xuống đáy cốc, Phương Quý dùng sức quơ quơ đầu, trở mình bò dậy, kéo tay tiểu nha đầu hướng phía trước mà chạy, thân hình linh hoạt tựa như con khỉ, ở trong rừng nham thạch chui tới chui lui.

Nàng ta hơi bối rối, có vài vết trầy xước đang rỉ máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thằng nhóc ngu ngốc đang kéo tay mình, đôi chân ngắn cũn cỡn không tự chủ được phải chạy theo thật nhanh, len lỏi thoăn thoắt giữa những khối nham thạch to lớn.

Sau lưng bỗng nghe một tiếng sói tru kinh thiên động địa, kình phong gào thét; một luồng gió mãnh liệt nhanh chóng xoáy gần đến phía bọn này.

"Chạy nhanh, hai con sói này biết bay..."

Vừa quay đầu nhìn một cái, Phương Quý liền sợ xém hồn phi phách tán. Hắn vốn muốn mượn bãi nham thạch dày đặc những khối đá to kỳ quái để cản trở bọn sói dữ truy kích. Không ngờ rằng, hai con sói dữ lại có thể bay thẳng từ trên sườn núi xuống đây. Cả người nó được bao bọc bởi bộ lông cứng như sắt thép. Lúc bọn chúng bay xuống, một cơn gió kỳ dị xuất hiện quanh quẩn chung quanh nó, khiến nó lơ lững trên không, trông xa xa giống như có hai cơn gió lớn đang nhắm đến chỗ Phương Quý và tiểu nha đầu này mà bay tới.

"Xong rồi, đúng là tự tìm đến chỗ chết mà..."


Trong lòng Phương Quý bốc hỏa, trong nháy mắt hối hận cùng cực.

Nhất thời, hắn nghĩ hay là để tiểu nha đầu này ở chỗ này, dù sao một mình chạy trốn cũng nhanh hơn là kéo theo thêm nàng.

Phương Quý suy nghĩ thêm một chút, chuyện cứu người này là do đồng tiền làm giúp mình, vậy thì không nên dễ dàng bỏ cuộc mới phải chứ...

"Bịch...Bịch..."

Trong lòng Phương Quý vừa vội vừa rối loạn, hoảng sợ đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. Bỗng nhiên, sau lưng có hai âm thanh như vật nặng ngã xuống đất. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu nhìn một cái, liền ngây ngẩn cả người. Từ vị trí đang đứng, hắn vừa vặn có thể thấy thi thể hai con yêu sói kia trong trạng thái máu thịt bầy nhầy giữa đám nham thạch, chắc chắn đã ngủm mất rồi...

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Phương Quý chợt sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái liền quay đầu nhìn về tiểu nha đầu có dáng dấp ngoan ngoãn đang dứng đằng kia.

Mới vừa rồi còn ung dung hoa quý giống như một cô công chúa nhỏ, nhưng hiện tại, búi tóc của nàng lại có chút rối loạn, trên gương mặt nhỏ nhắn có một vài vết xước đang rỉ máu. Ngược lại, bộ y phục màu trắng trên người nàng có chút kỳ quái, từ trên sườn núi lăn xuống thế mà lại không có một vết bẩn.

Một điểm quan trọng khác là tiểu nha đầu này lại vô cùng bình tĩnh khi lăn từ trên sườn núi xuống giữa hoàn cảnh bị hai con sói dữ truy sát như thế này.

Hai mắt Phương Quý trợn tròn: "Là ngươi giết à?"

Tiểu nha đầu này cũng tỏ vẻ xoắn xít, tựa như vô cùng xấu hổ, chốc lát sau liền gật nhẹ đầu.

Phương Quý không kiềm được lòng, hỏi lại: "Chém gió hả? Làm sao ngươi lại có bản lĩnh cao cường như thế được?"

Tiểu nha đầu có chút ngơ ngác, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm ứng xử những trường hợp như thế này. Do dự chốc lát, tiểu nha đầu này liền lùi lại, vén nhẹ váy, cúi đầu chào hỏi Phương Quý. Đây là một cử chỉ vô cùng lễ phép, Phương Quý có thể đoán ra được, cử chỉ này vô cùng trang trọng, lại rất tôn quý.

Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến từ trong miệng tiểu nha đầu:

"Lý... tiểu Lý đa tạ ân cứu mạng của ngài..."

Rõ ràng nhận ra tiểu nha đầu này rất hiểu lễ tiết, nhưng có lẽ đây là lần đầu nàng làm vậy nên gương mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ bừng lên.

"Ta..."

Phương Quý run rẩy, nghẹn họng khó nói lên lời. Ta đã thành công đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân ư?

Chỉ bất quá, ta là anh hùng cứu người, hay là mỹ nhân được người cứu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui