Cửu Thiên Liên Sinh

Trong đình viện Cửu Thiên Khách Điếm, đoàn người đang đi về hướng viện tử của một vị khách nhân nào đó, những người này quần áo tuy rằng không giống nhau, nhưng tiếng bước chân lại vô cùng đều đặn, hơn mười người mà như chỉ có một người bước đi, cùng lúc nhấc chân, tốc độ giống nhau bước lên cùng một khoảng cách, trong buổi sáng sớm yên tĩnh lại càng khiến người ta có một loại áp lực vô hình, đám hạ nhân cùng khách nhân đến trước mặt họ đều biết điều mà vòng sang đường khác.

Kim Thiếu đi ở chính giữa những hành nhân*(người đi bộ) này ổn định tâm thần, thật cẩn thận đi theo Hoàng Phủ Thiên Hách làm người dẫn đường cho vương gia: “Tứ công tử thỉnh đi bên này, ma đầu kia thích nơi u tĩnh râm mát, viện tử hắn trụ hơi xa một chút.”

Đoàn người phát hiện càng đi vào sâu bên trong những người đi lại ngang qua nơi này càng ít, thỉnh thoảng có mấy tên tiểu nhị mang theo nước ấm từ viện tử này đi ra.

Hoàng Phủ Thiên Hách phóng mắt nhìn tiểu viện tử ẩn trong khu rừng trúc cách đó không xa, viện tử này tuy rằng không tính là vô cùng tinh xảo xa hoa, nhưng cũng không kém, náu mình trong rừng trúc thật cũng có vài phần hương vị.


“Diệt Thiên trụ ở bên trong?” Hoàng Phủ Thiên Hách đang đi phía trước bỗng ngừng lại, những người đi theo phía sau hắn cũng lập tức ngừng cước bộ.

“Đúng vậy.” Kim Thiếu cung kính nói: “Viện tử đại ma đầu đang trụ chính là nơi này, ngày thường hắn không cho phép người bên ngoài tới gần, cũng không ai thấy hắn từ bên trong đi ra.”

Hoàng Phủ Thiên Hách gật gật đầu, ra lệnh cho những người khác ở lại đây, từ nhỏ hắn đã sống trong hoàng cung, lại thường xuyên tiếp xúc với người trong giang hồ, gặp qua biết bao nhiêu người và chuyện, đối với kiểu người như đại ma đầu cũng có hiểu biết sơ sơ, phần đông những năng nhân*(người tài ba) dị sĩ đều có phong cách hành sự của riêng mình, mà Diệt Thiên hiển nhiên là một người thích sự yên tĩnh.

Nếu hắn đã muốn đến bái phỏng Diệt Thiên, vậy cũng nên xuất ra chút thành ý, hùng hùng hổ hổ mang theo một đám người chỉ sợ sẽ bị cửa sập vào mặt*( ý là không cho vào nhà).





Y phục ngày hôm qua đã bị Diệt Thiên đốt thành tro, Lâm Cửu lại một lần nữa lấy một bộ bạch y khác mặc vào, ở trong phòng tìm một hồi mà vẫn không thấy tiểu thối miêu đâu, không biết nó lại chạy đi đâu mất rồi.


Đi tới ngoại gian, Lâm Cửu thấy Diệt Thiên đang ngồi ở bên bàn uống trà, trên đầu chùm một cái áo choàng lớn màu đen, theo động tác uống trà của Diệt Thiên mà có thể nhìn thấy đôi môi góc cạnh phân minh của nam nhân.

Lâm Cửu đi qua ngồi thật mạnh lên ghế, nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên, thế nhưng đối phương căn bản bất vi sở động, y khẽ thở dài, nghiêng đầu nói: “Mới sáng sớm tinh mơ đã phải dậy, ở đâu có người a, có phải là tiểu sư đệ kia của ngươi lại chạy tới hay không?”

Nói đến cũng kì quái, vị tiểu sư đệ tính tình cố chấp kia của Diệt Thiên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ tới tận Ân Đô, nhưng mà từ sau khi Diệt Thiên rời đi Lâm Cửu cũng không thấy bóng dáng của vị Trần Khôi tiểu sư đệ đó đâu nữa.

Có điều nếu Diệt Thiên đã trở về, nói không chừng vị Trần Khôi tiểu sư đệ lại từ đâu đó nhảy ra.

Đặt chén trà xuống, Diệt Thiên nói: “Tới đây chính là người quen của ngươi.”


“Người quen?” Lâm Cửu hơi nhướn nhướn mi, nghi hoặc nhìn ra cửa phòng: “Ngươi cũng chưa nhìn thấy làm sao biết đó là người quen của ta?”

Lâm Cửu vừa dứt lời, bên ngoài viện tử liền vẳng đến thanh âm “người quen” của y.

“Hoàng Phủ Thiên Hách đến đây bái kiến, không biết Diệt Thiên các hạ có thể mở cửa ra gặp hay không?”

Hoàng Phủ Thiên Hách, tên Hoàng Phủ Thiên Hách kia sao lại chạy đến đây, chẳng lẽ là bởi vì chuyện xảy ra ở đấu thú tràng hôm qua? Lâm Cửu đầy bụng nghi hoặc quay đầu nhìn Diệt Thiên, người sau đứng dậy tuỳ tay vớ lấy một chiếc áo choàng trắng ném cho Lâm Cửu: “Đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui