Hôm qua nhận được cuộc điện thoại do Triệu Hâm gọi tới, lại là cuộc họp lớp một năm một lần, tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, phần lớn bạn học đều đã lập gia đình.
Rời khỏi cuộc sống đại học suốt ngày cắm mặt vào sách vở bước chân vào đời, khó tránh khỏi sẽ bị xã hội tàn khốc mà chân thực này tiêm nhiễm, có người vẫn duy trì được sự hồn nhiên và lòng kiên trì, mà có một số người thì thay đổi rất nhiều.
Lâm Cửu cũng không thích tham gia họp lớp lắm, đa số thời gian đều cảm thấy khó hoà nhập được vào những câu chuyện của phần lớn người, cô nhi như y phần lớn đều thuộc rìa của xã hội, xã hội hiện thực có đôi khi khiến người ta thấy bơ vơ bất lực.
Xem ra hai ngày nữa đến họp lớp phỏng chừng là cũng chỉ đi chút cho có, ăn tý cơm, hát vài bài, sau đó giữa đường vô thanh vô tức mà rời đi, dù sao cũng chẳng có ai chú ý tới, sẽ không ai chú ý tới người như y.
“Ta đưa ngươi đi.” Cái gương trước mặt, Diệt Thiên đứng phía sau, hai tay vòng qua ôm thắt lưng nam nhân, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên tai Lâm Cửu.
“Không cần.” Mặc vào bộ quần áo giản dị do chính Diệt Thiên chọn lựa cho, Lâm Cửu không khỏi hít sâu một hơi, nhìn qua quả thực có tinh thần hơn trước đây, thảo nào thối ma đầu này lại vứt hết quần áo trước kia của y đi, nhưng hồi đó bộn bề nhiều việc phát triển sự nghiệp y làm gì còn tinh thần mà chọn trang phục chứ.
Lâm Cửu kéo tay Diệt Thiên, trêu đùa: “Nếu như để người khác nhìn thấy ngươi, chỉ sợ mấy cô bạn của ta lại quấn quít lấy ngươi thôi, ta sẽ ghen đó.”
Lâm Cửu cũng không muốn Diệt Thiên đi theo, ngoại hình và khí chất ưu tú quá mức của Diệt Thiên không thể nghi ngờ sẽ làm cho mọi tiêu điểm của buổi họp lớp dán lên người Diệt Thiên, nếu nhìn thấy cô nàng nào cố ý thân cận Diệt Thiên, Lâm Cửu cũng chẳng có cách nào xông lên phía trước rồi hô to – nam nhân này là của ta!
Nhưng Diệt Thiên lại không cho lời Lâm Cửu nói vừa rồi là đúng, hắn tuyệt đối có cách khiến những nam nhân nữ nhân muốn thân cận hắn phải cách xa hắn mười thước, hắn chỉ lo lắng cho Lâm Cửu.
Mặc dù con người ở thế giới này đều rất yếu đuối, cũng sẽ không nhảy ra một tên đặc biệt lợi hại nào muốn mưu hại Lâm Cửu, nhưng điều Diệt Thiên lo lắng không chỉ có cái này.
“Ta lo… có người sẽ nhằm nơi ta không nhìn thấy mà hòng muốn đạt được ngươi.” Lời nói vĩnh viễn luôn trực tiếp như vậy, Diệt Thiên không hề che giấu mà biểu đạt thẳng thừng nỗi lo trong lòng.
Sao Diệt Thiên có thể không lo cho Lâm Cửu chứ? Nhất là Lâm Cửu lúc này.
Lúc trước ở Xích Thổ Đại Địa, Lâm Cửu cứ tự nhiên mà quên khuấy mất mị lực của bản thân, nam nhân ngốc nghếch này có lẽ không biết Diệt Thiên đã phải thay Lâm Cửu ngầm đá văng đi bao nhiêu phiền phức.
Giờ đây đã không còn danh xưng “thiên hạ đệ nhất mĩ nhân”, Lâm Cửu lại càng cho rằng bản thân không có mị lực gì đặc biệt, bộ dáng tuỳ tiện thường xuyên khiến Diệt Thiên cảm thấy nếu như không có hắn ở bên cạnh, Lâm Cửu sẽ không hề tự giác tiêu sái bước vào tròng do người ta bày ra.
Ngoài trừ nguyên nhân “tình nhân trong mắt hoá Tây Thi” ra, tình yêu và sự chuyên chú của Diệt Thiên đối với Lâm Cửu không phải chỉ dùng đôi ba câu là có thể giải thích được rõ ràng, nhưng chí ít Diệt Thiên hiểu rõ, từ trước đến giờ Lâm Cửu đều đánh giá thấp mị lực của chính mình.
Một nam nhân với vóc người cân đối cao gầy, tướng mạo sạch sẽ anh tuấn, mà còn có khí chất nổi bật, sao có thể là một nam nhân bình thường được? Nhất là sau khi Lâm Cửu tỉnh lại, từ bên trong cơ thể nam nhân đã luôn tản ra một cỗ khí chất sạch sẽ, có đôi khi đối với vài người mà nói, đây cũng là một loại mê hoặc đến trí mạng.
Thế giới này từ trước tới giờ không thiếu người mỹ lệ anh tuấn, bình hoa đơn thuần cũng vĩnh viễn kém hơn những tác phẩm suất sắc của các danh hoạ được truyền lưu.
“Ha ha ha…” Nghe thấy lời nói lo lắng của Diệt Thiên, Lâm Cửu quả nhiên y như suy nghĩ của Diệt Thiên lộ ra biểu tình “không có khả năng”, trước khi Diệt Thiên thở dài, Lâm Cửu đã xoay người ôm lấy hắn, dỗ dành: “Được rồi, ta biết mình đang làm cái gì, cho dù có hoa dại ong mật gì đấy, ta cũng sẽ không để ý đến bọn họ, chẳng qua chỉ là một cuộc họp lớp bình thường mà thôi, ăn chút cơm ta sẽ trở về.”
“Thực sự không cần ta đưa?” Diệt Thiên nói.
Lâm Cửu gật đầu như giã tỏi, Diệt Thiên bây giờ đã học được lái xe, đồng thời quá trình này cũng khiến Lâm Cửu nhớ lại mà vô cùng ước ao đố kị và oán hận, hồi đó lúc y học lái xe chính là phải nộp học phí, lại mời giáo viên ăn cơm, mỗi ngày phải chen chúc thời gian đi luyện xe, khẩn trương thi hạng chín, thi đường đi…
Phải mất mấy tháng mới lấy được giấy chứng nhận điểu khiển hạng nặng, khiến Lâm Cửu cứ mỗi khi nhớ tới là lại thấy xót lòng.
Diệt Thiên thì trái lại, không đi đăng kí, không học lái xe, không thi cử, mà giấy phép lái xe đã có rồi, khiến Lâm Cửu thấy mà ngứa răng, hắn và y, rõ ràng một người là giai cấp đặc quyền, một người là thường dân đáng thương.
Nhưng Lâm Cửu phải thừa nhận một việc, đó là Diệt Thiên lái xe giỏi hơn y rất nhiều…
Mặc dù đa số thời gian Diệt Thiên đều lười lái, mà để tài xế làm đúng công tác của mình, cũng như hồi ở Xích Thổ Đại Địa đại ma đầu chưa từng chủ động đánh xe ngựa bao giờ vậy.
“Nếu không để ta đưa đi, thì chí ít cũng phải để lão Trương lái xe đưa ngươi đi.” Diệt Thiên còn nói thêm.
Lâm Cửu biết đây là giới hạn của Diệt Thiên.
“Được rồi.” Lâm Cửu nói.
Lão Trương là tài xế vừa mới đến, Lâm Cửu cũng không biết Diệt Thiên từ đâu mà tìm ra được một lão sư phó như vậy, hơn nữa gần đây Lâm Cửu phát hiện, trong nhà còn có thêm một tiểu Trương, nghe bảo là con trai của lão Trương, là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận và giản dị, từ nhỏ đã mất mẹ, ba ba lão Trương cũng vừa mới ra tù.
Nghe Diệt Thiên nói, mẹ của tiểu Trương, cũng là vợ của lão Trương sau khi sinh do bệnh viện hộ lí không thoả đáng mà qua đời, lão Trương tức giận đi tìm bệnh viện tranh cãi, kết quả là ngộ thương tới một vị bác sĩ, cuối cùng sự cố chữa bệnh bị bệnh viện chối không còn một mảnh, lão Trương cũng bị đưa vào tù.
Trương Nhất Bình đáng thương từ nhỏ đã không có mẹ, cũng chẳng được thấy ba, chỉ do mình bà nội nuôi lớn.
Lâm Cửu cảm thấy vô cùng đáng thương, nhưng cũng rất vui là Diệt Thiên đã đưa lão Trương ra khỏi ngục, không thể nghi ngờ Diệt Thiên đã ban cho Trương gia đang tuyệt vọng một lễ vật cực lớn, giờ đây lão Trương là tài xế của Diệt Thiên và Lâm Cửu, cũng coi như có một chỗ công tác cố định, Trương Nhất Bình và bà nội cậu bé cũng chuyển vào sống cùng.
Diệt Thiên yêu thích u tĩnh tuy đã ban tặng cho Trương gia một nơi để sống, nhưng vẫn cách chỗ bọn họ ở một khoảng, một căn nhà nhỏ hai tầng biệt lập, cách phòng ở của Diệt Thiên bằng một hoa viên, nhưng Diệt Thiên không thích có người xông vào nơi hắn ở, nên Trương gia cũng rất ít khi sải bước đi qua.
Tuy Lâm Cửu cảm thấy tên đại ma đầu Diệt Thiên này có chút cái này cái kia, nhưng suy xét đến tính cách cổ quái của đại ma đầu, y cũng không nói gì thêm, so sánh với đủ loại chuyện xấu đại ma đầu làm trước đây, thì Diệt Thiên có thể làm đến mức này cũng đã coi như không tồi rồi, người Trương gia cũng tự cảm thấy vui mừng.
Trương Nhất Bình có lẽ được tính là một ngoại lệ, tuy rằng Trương gia trụ trong căn nhà hai tầng, nhưng bình thường có thể vượt qua hoa viên chạy tới phía trước chỉ có mình cậu, sở dĩ Diệt Thiên cho phép Trương Nhất Bình làm như vậy, là bởi vì Trương Nhất Bình cơ bản đã trở thành “bảo mẫu” của Tiểu Đoàn Tử, công việc mỗi ngày là chơi cùng Tiểu Đoàn Tử.
Đạt được cái này thì phải trả giá bằng thứ khác.
Trương Nhất Bình rời khỏi trường học, toàn tâm toàn ý lưu lại Lâm gia chăm sóc Lâm An Chi, Lâm Cửu cảm thấy như vậy có chút không công bằng với đưa trẻ ham học tập như Trương Nhất Bình, sau cẩn thận suy nghĩ, Lâm Cửu trực tiếp mời gia sư đến nhà dạy Trương Nhất Bình và Tiểu Đoàn Tử, để hai đứa nhỏ học cùng nhau, cũng nhau sinh hoạt, cũng tiện tìm một người bạn cho Tiểu Đoàn Tử chơi đùa.
Dù sao, nếu bây giờ bảo Lâm Cửu và Diệt Thiên “sinh” thêm một hài tử nữa để làm bạn với Tiểu Đoàn Tử, bọn họ cũng chẳng có cách nào làm được.
“An Chi, không được bắt nạt anh, biết chưa?” Mặc dù Tiểu Đoàn Tử mới lớn có chút xíu, nhưng Lâm Cửu vẫn cực kì tin tưởng thế giới này phỏng chừng không có ai có thể bắt nạt nổi Lâm An Chi, cũng chỉ có Lâm An Chi đi bắt nạt người khác.
Trước khi đi, Lâm Cửu đặc biệt căn dặn Lâm An Chi.
“Tiểu Trương, phiền cháu chăm sóc tiểu tử này nhé, nếu như nó bắt nạt cháu cứ nói cho ta biết.” Lâm Cửu nói với cậu bé bên cạnh Tiểu Đoàn Tử.
“Chú Lâm, cháu sẽ chiếu cố thật tốt cho thiếu gia.” Trương Nhất Bình nghiêm túc nói.
Lâm Cửu cười khổ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trương Nhất Bình, nói: “Nó không phải thiếu gia của cháu, cứ trực tiếp gọi nó là An Chi là được rồi.”
“Ân, đã biết, chú Lâm.” Trương Nhất Bình gật đầu nói.
“Cha, tạm biệt, con sẽ chơi vui vẻ với Trương Nhất Bình.” Vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, Tiểu Đoàn Tử đứng bên cạnh Trương Nhất Bình nhu thuận nhìn cha rời đi, cho đến khi bóng lưng biến mất không nhìn thấy nữa.
Nhu thuận… chẳng qua chỉ là đóng kịch.
Lâm Cửu vừa rời đi, Lâm An Chi lập tức khôi phục lại bản tính ác ma hung ác trong bản chất của mình, quay đầu lại kéo tay Trương Nhất Bình hưng phấn nói: “Nhất Bình, ta muốn chơi kị mã! Không được nói cha ta biết, không ta sẽ không cần ngươi nữa!” Tiểu Đoàn Tử đang học nói ngữ khí đột nhiên tăng mạnh.
“Ân, đã biết, An Chi, anh sẽ không nói cho chú Lâm.” Trương Nhất Bình gật mạnh đầu, cậu rất cám ơn Diệt Thiên và Lâm Cửu đã tiếp nhận một nhà bọn họ, mỗi ngày nhìn thấy bà nội không cần phải bôn ba bên ngoài nhặt ve chai, có thể ở nhà hưởng phúc, ba cũng được ra khỏi ngục, Trương Nhất Bình thật tình cảm tạ Lâm gia, trong tâm tưởng nhỏ bé đã nhận định, cả đời cậu đều là người của Lâm gia, là người của An Chi.
“Phải gọi thiếu gia!” Nhíu nhíu mày, Tiểu Đoàn Tử có chút không vui nói, nó không thích ai ngoài Lâm Cửu và Diệt Thiên trực tiếp gọi thẳng tên họ của nó.
“Vâng, thiếu gia.” Trương Nhất Bình lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuyệt không cảm thấy có cái gì.
Tiểu Đoàn Tử thoả mãn cười, thấy Trương Nhất Bình ghé vào mặt đất liền cao hứng bừng bừng cưỡi lên, học dáng dấp người ta cưỡi ngựa mà hô lên, “Giá! Giá!”
Một màn thiếu gia và nô bộc này, Lâm Cửu không nhìn thấy, Diệt Thiên thì dù có thấy cũng không nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...