“Lâm Cửu ở đâu?”
Trong bệnh viện, một người nam nhân ôm theo hài tử đứng bên chiếc giường bệnh bình thường, mái tóc dài mượt mà đen như mực của nam nhân bị một sợi dây cột lại phía sau, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh saphire vừa khít người, không biết có phải do chính bản thân nam nhân, hay do y phục được chế tác hoàn mĩ, mà khi nó được mặc lên người nam nhân lại có vẻ đẹp đẽ quý giá phi thường như vậy.
Mặc dù trong lòng nam nhân ôm một tiểu oa nhi miệng còn chảy nước miếng, đang mút ngón tay đùa nghịch.
“Thưa ngài, thực sự xấu hổ, trong bệnh viện chúng tôi không có bệnh nhân nào tên Lâm Cửu cả.” Trên trán bác sĩ chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, một người đàn ông vô cùng kì quái chẳng hiểu sao tự dưng xông vào, muốn mọi người tìm ra một người tên là Lâm Cửu, nhưng trong bệnh viện lại không hề có người nào như vậy.
Nếu không phải thấy người đàn ông này mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất đặc biệt, không giống với dân chúng bình bình thường thường, có lẽ bệnh viện đã sớm gọi bảo vệ đến đuổi người đi rồi.
Nhưng vấn đề ở chỗ Diệt Thiên ngay đến cách đi cũng khiến người ta cảm thấy không giống người thường, khí chất bình tĩnh lạnh lùng ngoài việc thường làm cho người ta không dám tiếp cận ra, mà khí phách trời sinh cũng đã như một lưỡi dao sắc nhọn luôn luôn loé sáng, khiến người ta khó lòng chống cự được mệnh lệnh của nam nhân này.
Nếu như chỉ để bọn họ tra xem có người nào tên Lâm Cửu hay không, bệnh viện cũng sẽ không vì một chuyện cỏn con như thế mà mạo hiểm đắc tội một nam nhân thần bí nhìn như khó lường như vậy.
“Không có?” Mắt Diệt Thiên hơi híp lại, cũng không biết có phải do điều hoà trong phòng bệnh quá lạnh hay không, những bác sĩ đứng bên cạnh nam nhân này lập tức cảm thấy lạnh toát cả người.
Làm sao có thể không có?
Diệt Thiên đứng bên giường bệnh nhìn chiếc giường sạch sẽ nhíu nhíu mày, không có khả năng nhầm, mặc dù khí tức thuộc về Lâm Cửu ở mặt trên vô cùng mờ nhạt, nhưng quả thực là khí tức của Lâm Cửu không thể sai.
Nếu Lâm Cửu đã từng ở đây, vậy cũng có nghĩa là mới vừa rời đi không bao lâu, sao lại có thể không có người nào tên Lâm Cửu?
Diệt Thiên khẽ nhíu nhíu lông mày, vốn có thể tới sớm hơn, chỉ tại thằng nhóc trong lòng này chẳng chịu an phận, vừa tiểu ra quần, lại kêu đói bụng, làm hại Diệt Thiên phải đi khắp đông tây tìm nơi tắm rửa, đổi tã, thay quần, tìm thức ăn cho nó!
Tiểu Đoàn Tử lại rất kén chọn, sữa gì cũng không uống, buộc đại ma đầu đã từng hô phong hoán vũ khắp thiên hạ phải tự mình đi thu hoa lộ lúc sáng sớm cho tiểu ma đầu này, thành ra đợi đến lúc bọn họ tới bệnh viện, Lâm Cửu đã sớm chẳng biết đi nơi nào.
Tuy rằng, trong lúc thay đã tìm quần cho Tiểu Đoàn Tử, Diệt Thiên cũng đã bớt một chút thì giờ chọn ra vài kiện y phục từ thế giới này.
Nếu như Tiểu Đoàn Tử có thể nói, biết lúc này Diệt Thiên đem hết tội lỗi tới trễ không tìm được Lâm Cửu đổ lên đầu nó, tiểu tử này hẳn sẽ giơ hai cái tay nhỏ bé lên mà kháng nghị.
Bởi rõ ràng là do Diệt Thiên mải tìm y phục thích hợp ở thế giới này chọn ba chọn bốn, một hồi ghét bỏ vải vóc không tốt, một hồi lại ghét bỏ quần áo quá kém, một hồi lại ghét bỏ thiết kế xấu xí….
Kết quả chính là, Diệt Thiên mặc một bộ “miễn cưỡng chấp nhận”, mang theo Tiểu Đoàn Tử vừa thay tã xong, bụng nhỏ ăn no phình phình, một lớn một nhỏ xuất hiện trong bệnh viện, mà Lâm Cửu bọn họ muốn tìm đã sớm xuất viện về nhà từ lâu.
Diệt Thiên có chút tức giận, tâm tình không tốt lắm.
“Y ở đâu?” Thong thả từ kẽ răng phun ra ba chữ, một tay bồng Tiểu Đoàn Tử một tay vươn ra chế trụ yết hầu của bác sĩ, tốc độ nhanh chóng độ chính xác cực cao, khiến vị bác sĩ khoác áo blouse đáng thương mắt đã hoa hết cả lên, qua hai hồi lâu mới cảm thấy có chút không thích hợp.
“Anh… anh làm gì vậy?” Bác sĩ lập tức sợ hãi, một bên mãnh liệt nháy mắt cho những hộ sĩ bên cạnh chỉ mải mê “ngắm giai” đi báo nguy, một bên căng thẳng nhìn Diệt Thiên, run giọng nói: “Tôi… bệnh viện chúng tôi thực sự không có người kia a, anh đừng xằng bậy, anh đây là cố ý đả thương người, phạm pháp đó!”
“Pháp?” Ma đầu từ trước đến giờ vẫn đứng trên đỉnh thế giới lộ ra sự khinh thường lãnh ngạo, thấp giọng cười nói, “Ta chính là pháp của thế giới này.”
“Anh… anh…” Cũng không biết có phải bị khí thế của Diệt Thiên hù, hay bị lời nói cuồng vọng của Diệt Thiên doạ đến, bác sĩ sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Các cô nàng hộ sĩ ở bên cạnh bận rộn ngắm anh chàng đẹp trai mặc dù chẳng muốn gọi bảo vệ, nhưng lúc này có người sợ sẽ xảy ra chuyện vội vàng đi gọi người tới.
Diệt Thiên không vui nhíu mày, hình như hắn nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng đi về phía này, người ở thế giới này thật yếu đuối hơn cả con kiến, những phàm nhân mà hắn từng gặp chẳng ai biết võ công, thậm chí hắn không cần động thủ, phỏng chừng chỉ cần trừng những người này vài lần, thì đám phàm nhân yếu đuối này sẽ vỡ tan hết.
Nếu ấn theo tính tình trước đây của hắn thì sớm đã đại khai sát giới rồi, chẳng qua ở cùng Lâm Cửu một thời gian dài, tình tình có chút tồi tệ của đại ma đầu cũng đã dần dần thu liễm lại ít nhiều.
Huống chi, từ trước đến giờ Diệt Thiên vẫn luôn cảm thấy hắn tự mình hạ thủ giết đám phàm nhân yếu đuối như kiến này là một loại vũ – nhục.
“Lúc trước ai ngủ trên chiếc giường này, người này giờ ở đâu?” Thả vị bác sĩ trước mặt ra, Diệt Thiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với đám phàm nhân yếu ớt này nữa.
“Là… là Vạn Toàn…” Không có bất kì chần chừ gì, bác sị bị hù doạ vô ý thức trả lời câu hỏi của Diệt Thiên.
Vạn Toàn?
Lẽ nào là tên và thân phận của Tiểu Cửu tại thế giới này sao?
Trong lòng Diệt Thiên đã có một dự định, nếu sau này muốn tiếp tục sinh hoạt ở thế giới này, hắn phải thành lập một vài tổ chức và người thuộc về hắn mới được, nếu không phải vạn sự đều dựa vào sức mình, khó tránh khỏi sẽ có vài phiền phức.
Sau khi lấy được thông tin cần biết, ngay trước khi bảo vệ chạy ào vào Diệt Thiên đã nhảy ra ngoài cửa sổ, mọi người trong phòng kinh hô lớn tiếng thét lên, phải biết rằng gian phòng bệnh này là trên tầng sáu a! Cứ nhảy xuống như vậy còn không ngã chết sao?
Các nàng hộ sĩ đều chạy hết ra cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy người nào bên ngoài, trên mặt đất cũng không hề có bất kì vết tích gì.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệt Thiên ôm Tiểu Đoàn Tử di chuyển như con thoi trong thế giới hoàn toàn bất đồng với Xích Thổ Đại Địa này, đại ma đầu chung quy vẫn là đại ma đầu, ngay từ đầu tuy rằng đối với một vài món đồ lạ mắt, tỷ như ô tô, tỷ như máy bay cảm thấy kì quái và mới mẻ, nhưng không đến nửa ngày sau, liền hiểu biết sơ sơ về nơi đây.
Trước kia Lâm Cửu chính là từ thế giới này đến Xích Thổ Đại Địa, mỗi khi nghĩ như vậy, đại ma đầu cũng liền cảm thấy bầu khi khí ô nhiễm cực kì hỏng bét này cùng với đám phàm nhân yếu đuối đến không xong kia kì thực cũng không xấu xí như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, có lẽ chính là vậy.
“Ô… phụ thân…”
Cứ đi cứ đi, Tiểu Đoàn Tử lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Diệt Thiên, ** bàn tay nhỏ bé vươn qua nhéo nhéo gương mặt Diệt Thiên.
Trên đời này ngoại trừ Lâm Cửu ra, cũng chỉ có thằng nhóc Tiểu Đoàn Tử này là dám véo bừa lên mặt Diệt Thiên thôi.
“Ân.” Ma đầu thản nhiên đáp một câu, vẫn chưa ném Tiểu Đoàn Tử trong lòng đi.
“Cái kia! Cái kia! Muốn… muốn cái kia!” Những câu Tiểu Đoàn Tử biết nói ngày càng nhiều, mặc dù không trôi chảy lắm, nhưng trên cơ bản có thể dùng những từ ngữ đơn giản biểu đạt được một vài nhu cầu trong lòng.
Tỷ như lúc muốn tiểu tiểu sẽ nói —— nước nước.
Vậy khi muốn uống nước thì Tiểu Đoàn Tử sẽ nói cái gì, cũng là “nước nước”.
Đừng hỏi vì sao Diệt Thiên có thể phân rõ Tiểu Đoàn Tử lúc nào thì muốn uống, lúc nào thì muốn đi tiểu, trên thế giới này có chuyện gì có thể làm khó được đại ma đầu chứ, bao gồm cả mang hài tử cũng vậy!
Diệt Thiên theo ánh mắt của Tiểu Đoàn Tử nhìn qua, bên cạnh một cửa hàng tiện lợi nhỏ, một hài tử tầm khoảng tám, chín tuổi đang cầm một que kem cắn đến say sưa, mà Tiểu Đoàn Tử chính là đang nhìn chằm chằm vào cây kem đó với một bộ dáng chảy nước miếng… không, chuẩn xác mà nói thì là dàn chảy nước miếng.
“Con muốn?” Diệt Thiên thu hồi đường nhìn, nhìn về phía Tiểu Đoàn Tử trong lòng.
Tiểu Đoàn Tử gật đầu, mút ngón tay nhìn không chuyển mắt vào cây kem đó, cái bộ dáng nhất định muốn kia quả thực đã nói lên rất rõ ràng rồi.
“Ngô…” Tiểu Đoàn Tử quay đầu về phía Diệt Thiên bày ra bộ mặt đáng yêu, giả vô tội giả đáng thương muốn phụ thân của nó cho nó cây kem ăn.
Chỉ là Tiểu Đoàn Tử đã quên mất, phụ thân của nó có thể giúp nó thay tã là bởi vì Diệt Thiên cho rằng đó là việc hắn phải làm, nhưng mà muốn thoả mãn dục – vọng nhỏ bé trước mắt này của Tiểu Đoàn Tử, phụ thân nó cũng không dễ nhẹ dạ giống cha nó, lại càng không phải chỉ bày ra bộ làm nũng là có thể khiến người như Diệt Thiên đi mua kem cho nó ăn.
Huống chi… trên người Diệt Thiên chưa bao giờ mang theo tiền…
“An Chi, thân là hài tử của Diệt Thiên ta, muốn thứ gì thì phải tự mình đi tranh đoạt, đừng hi vọng xa vời rằng người khác có thể giúp đỡ con.” Sau lời nói gắn gọn súc tích, Diệt Thiên thả Tiểu Đoàn Tử xuống, nhìn xuống Tiểu Đoàn Tử đứng không vững, nói: “Muốn thứ gì, hãy dựa vào nỗ lực của chính mình mà cướp đoạt.”
Sau khi nói xong, Diệt Thiên đột nhiên nhíu nhíu mày, trong nháy mắt vừa rồi hắn dường như đã cảm nhận được khí tức của Lâm Cửu, hơn nữa còn ở ngay gần đây.
“Phụ…” Tiểu Đoàn Tử còn chưa kíp hô thêm tiếng “thân” tiếp theo, đại ma đầu đã vội vàng tìm Lâm Cửu biến mất, bình tĩnh, yên tâm như vậy, bỏ rơi Tiểu Đoàn Tử ngay tại đó.
“Ông vú nuôi” đại ma đầu, từ trước đến giờ đều không đi con đường bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...