Cửu Thiên Liên Sinh

“Diệt Thiên ngươi đang làm gì đấy! Y là Lâm Cửu a!” Mắt mở trừng trừng nhìn Diệt Thiên đẩy Lâm Cửu ra rất xa, Tây Sa Thương Hải tình tình nóng nảy lập tức há miệng mắng to ma đầu trong pháp trận, Tây Sa Thương Hải cố gắng xông vào trong pháp trận, nhưng khi y vừa tới gần thì lại luôn bị bạch quang của pháp trận đánh bật ra, mặc kệ dùng sức xông tới mức nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị bắn ngược ngã ra đất.

“Diệt Thiên, con bà nó, ngươi mau tỉnh lại cho ta, mau tỉnh lại! Mở to nhìn người trước mặt ngươi là ai a!” Hai tay cố sức đập lên “bức tường” vô hình của pháp trận, Tây Sa Thương Hải khàn cả giọng mà gào lên.

“Ngươi điên rồi hay sao, mặc kệ ngươi thích đánh thế nào thì cũng không thể mở được pháp trận.” Nhìn thấy Tây Sa Thương Hải làm ra hành vi tự hại đến mình như vậy, địa ngục Long thái tử liền bước lên kéo Tây Sa Thương Hải lại, lớn tiếng quát, “Ta biết ngươi lo lắng cho người ở bên trong, nhưng ngươi làm như vậy thì có ích lợi gì?! Tây Sa Thương Hải, bình tĩnh chút đi!”

“Bình tĩnh… lúc này làm sao ta có thể bình tĩnh được?” Xoay người, Tây Sa Thương Hải ** dùng sức đánh một quyền vào cây cột trong miếu.

(NTC: Cái ** ý là cửa tác giả để, ta cũng chẳng biết là gì =.=)

“Long thái tử nói rất đúng, chúng ta hiện tại sốt ruột cũng không có ích gì.” Nhìn Diệt Thiên đã nhập ma trong pháp trận và Lâm Cửu đang thụ thương, trong mắt Hoàng Phủ Thiên Niên tràn đầy vô lực và bi ai, sao trong lòng hắn lại không lo lắng chứ, nhưng lo lắng thì giải quyết được gì?

Trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải đều sốt ruột và vô lực như nhau, nhưng nếu như lúc này đến hắn cũng buông xuôi thì sẽ ra sao đây?

Dù thế nào cũng phải có người bảo trì bình tĩnh, dù thế nào cũng phải có người đè nén lo lắng trong tâm, dù thế nào cũng phải có người ở thời khắc nguy cơ đứng ra để lãnh đạo.

“Không thể cứ ở đây đợi Hoa Tư và Nghiệp Hoả, Tây Sa Thương Hải, lúc này ngươi còn bao nhiêu thành công lực?” Hoàng Phủ Thiên Niên nhanh chóng động não, sự tình phát sinh quá bất ngờ, lúc này bọn họ chỉ có thể làm hết năng lực suy nghĩ hết mọi biện pháp để phá giải pháp trận, bằng không căn bản đừng nói với việc cứu Lâm Cửu ra.

Diệt Thiên a Diệt Thiên, sao ngươi lại xung động như vậy chứ?

Tín nhiệm… chỉ bởi vì tín nhiệm mà mạo hiểm như thế, rốt cuộc trong lòng ngươi mang loại tín nhiệm nào đối với Chí Thiện?


Hoàng Phủ Thiên Niên lắc đầu, bây giờ không phải lúc để tự hỏi mấy vấn đề này.

“Còn lại không nhiều lắm.” Tây Sa Thương Hải nhỏ giọng nói.

“Ta cũng có thể thử xem sao.” Đại ngục Long thái tử đứng bên cạnh nói, liếc nhìn Tây Sa Thương Hải, nam tử hạ giọng: “Nếu không thể cứu người ở bên trong ra, chỉ sợ cả đời ngươi cũng không yên lòng.”

Trong lời nói của Long thái tử mang theo vài phần ghen tuông và thoả hiệp, Tây Sa Thương Hải hơi sửng sốt, chỉ có thể nhìn sơ sơ thanh niên tuấn mĩ kia, thấp giọng nói một câu: “Cảm tạ.”

Địa ngục Long thái tử nhếch miệng cười, trong nụ cười, bao hàm cả sủng nịch và thư thái, chí ít hắn biết Tây Sa Thương Hải đối với nam nhân trong pháp trận không còn tình yêu nữa, chỉ là chuộc tội và lo lắng cho bằng hữu, vậy là đủ rồi.

Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải và địa ngục Long thái tử đứng thành một hàng, đều lấy hết bản lĩnh của mình ra, Kim Long của Công Đức Kim Liên rít gào, Tây Sa Thương Hải dưới sự trợ giúp của Hoàng Phủ Thiên Niên và Long thái tử có thể triệu Thanh Long ra trong thời gian ngắn, võ công của Long thái tử tà dị hơn một chút, nương theo lời lẩm bẩm trong miệng hắn, một con rắn thật dài đỏ như máu há ra cái miệng đỏ lừ xuất hiện.

Ba người đồng tâm hiệp lực, tuyệt chiêu cùng hiện, uy lực vô cùng, làm ngôi miếu rung động dữ dội như sắp sụp xuống, ba vầng sáng màu vàng, xang, đỏ đồng thời hoá thành thanh trường kiếm lao về hướng bạch liên pháp trận.

Trần Khôi và Hoàng Phủ Thiên Hạ bị trói chặt trên cây cột bị ánh sáng chiếu rọi không mở nổi mắt, nhưng ngay lúc ba người Hoàng Phủ Thiên Niên đầy chờ mong hợp lực của bọn họ hữu hiệu thì lại không ngờ tới khi ba quầng sáng hoá thành thanh trường kiếm bổ về bạch liên pháp trận, pháp trận lại đột nhiên bộc phát ra bạch quang chói mắt, như biển khơi mênh mông nuốt chửng thanh trường kiếm không thấy bóng dáng đâu.

Hợp lực của ba người Hoàng Phủ Thiên Niên không chỉ không phá giải được pháp trận, mà càng không xong là lại khiến cho bạch liên pháp trận hấp thu hết, gần như vào đúng thời khắc đó, Diệt Thiên bên trong pháp trận phát ra một tiếng gầm đau đớn, đứng không vững mà đỡ lấy cái trán, trong miệng lẩm bẩm mấy từ.

“Lâm Cửu… Lâm Cửu?” Trong nháy mắt bạch liên thánh khí chiếm ưu thế, Diệt Thiên vừa khôi phục lại một chút thanh tỉnh cố sức ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, cặp hắc đồng lãnh đạm kia chứa đầy nỗ lực của ma đầu muốn khống chế được thân thể mình, nỗ lực nhìn nam nhân kia, nỗ lực nhớ lại tất cả.


Nhớ đến lúc bọn họ nhận thức, nhớ đến qua lại giữa bọn họ, nhớ đến những nụ cười và lời hứa của bọn họ.

“Diệt Thiên… là ta… là ta…” Nghe thấy ma đầu hô lên tên của mình, trong lòng Lâm Cửu kích động không thôi, cố sức đứng lên muốn đi về hướng Diệt Thiên.

“Không! Đừng qua đây… đừng… tới gần ta… a ——” Khoảng thanh tỉnh ngắn ngủi, rồi phản phệ bị ma khi hung mãnh lần thứ hai điên cuồng kéo tới, như ngàn vạn cây kim châm vào ma đầu, ý đồ khống chế ma đầu cường đại này.

Ngân pháp điên cuồng bay lượn, ma đầu giãy dụa tranh đấu với ma niệm của mình không thể tự kiềm chế, đau đớn như vậy, khiến Lâm Cửu chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đến tận xương.

“Diệt Thiên…” Hai tay Lâm Cửu víu chặt vào nền đất, giọt lệ cay đắng chảy xuống đầy mặt.

Vì sao vào đúng lúc bọn họ cho rằng tất cả đã yên ổn, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc an bình lại xuất hiện nhiều bi ai như vậy?

Vì sao bọn y đã nỗ lực như vậy mà vẫn không thể an ổn sống cùng nhau?

Đây là vì sao… chẳng lẽ còn muốn lập lại bi ai trước kia một lần nữa sao? Lâm Cửu không muốn, không muốn thấy ma đầu không thể không chế lí trí trước mắt chịu đựng thống khổ, không muốn đối mặt với ái nhân mấy đi lí trí một lần nữa, lại càng không muốn tưởng tượng nếu như đến lúc Diệt Thiên khôi phục lí trí sẽ thống khổ thế nào.

Chuyện tàn nhẫn như vậy, vì sao lại luôn phát sinh trên người bọn y?


Bọn y chỉ muốn, cùng một chỗ bên nhau mà thôi…

Lâm Cửu vô lực ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử nhãn đồng bị tiên huyết nhiễm hồng đứng trước mặt mình, trên khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc như vậy lại lạnh lùng không thể nhớ ra y, giống như Diệt Thiên đã từng thấy vào đêm đó ở Hiền Môn, quên đi tất cả, bao gồm cả một người nam nhân tên Lâm Cửu.

Lâm Cửu không khỏi nở nụ cười, cười đến nước mắt không thể chế nổi chảy vào khoé miệng, cay đắng và nóng bỏng như vậy, làm bỏng cả đầu lưỡi của y, thế cho nên y không thể thốt lên bất cứ lời nào, chỉ có thể nhìn Diệt Thiên từng bước đi tới trước mặt, vươn bàn tay đã từng cùng y mời ngón đan nhau, băng lãnh chế trụ yết hầu y.

“Ha ha ha… giết a! Giết y! Ha ha ha… giết a! Cắt đứt yết hầu của y, ta thật muốn xem, muốn xem bộ dạng Lâm Cửu bị cắt đứt cổ, bi ai trong mắt đó thật là đẹp a, ha ha ha…” Bên ngoài pháp trận, Hoàng Phủ Thiên Hạ lớn tiếng cười, nếu không phải bị kim liên trói, chỉ sợ sớm đã hoa tay múa chân nhảy cẫng lên.

“Diệt Thiên… giết y, giết đi nam nhân đã cướp ngươi từ bên người ta, tự tay giết y!” Hoàng Phủ Thiên Hạ điên cuồng gào lớn.

“Câm miệng!”Nháy mắt Hoàng Phủ Thiên Niên đã tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên Hạ, một cái tát hung hăng bạt qua, người nọ như không hề cảm giác thấy đau đớn vẫn tiếp tục khẽ cười, tiếng cười khiến người ta cảm thấy mao cốt tủng thiên.

“Ha ha, khiến ả ngậm miệng thì có thể ngăn cản được Diệt Thiên sao? Ha ha ha…” Trần Khôi khẽ cười nhìn cảnh trong pháp trận Lâm Cửu đang bị Diệt Thiên bóp cổ từ từ xách lên khỏi mặt đất, “Có lẽ, đại sư huynh vẫn luôn muốn giết nam nhân này, vẫn chưa từng tha thứ cho Lâm Cửu a!”

Căm hận sao?

Lâm Cửu có chút khó hô hấp, Diệt Thiên bóp cổ y thật là khó chịu, chẳng qua… Lâm Cửu lại không cảm thấy thương tâm, y tuyệt đối không thấy một chút căm hận nào từ trong mắt ma đầu.

Vậy là đủ rồi, Diệt Thiên không còn hận y nữa, có lẽ nên nói, căn bản là không hận.

Cho dù lúc này trong đôi mắt đỏ tươi kia của ma đầu chứa đầy rẫy giết chóc và điên cuồng, nhưng với Lâm Cửu mà nói, đều dễ chịu hơn bất luận cảm tình nào.

“Ngạch ——” Sắc mặt dần dần trở nên xanh xao, đến nuốt nước bọt cũng không thể, Lâm Cửu vẫn nhìn nam nhân trước mặt, có đôi khi y suy nghĩ, lẽ nào Diệt Thiên thực sự sẽ giết y sao?


Nếu Diệt Thiên giết y, kiếp sau, y… sẽ khiến Diệt Thiên phải bồi thường y gấp bội.

Kiếp sau, dù y có đầu thai chuyển thế, cũng sẽ không bỏ qua cho đại ma đầu này, sẽ trở lại tìm Diệt Thiên.

Nhưng mà… tiểu hài tử.

Đừng… đừng thương tổn đến hài tử của chúng ta, được không? Nam nhân không có cách nào phát ra thanh âm chỉ có thể mở mắt ngóng trông nhìn Diệt Thiên, Lâm Cửu vẫn luôn tin tưởng, Diệt Thiên có thể nghe được thanh âm của y, y thầm nói.

Cho dù Diệt Thiên vẫn không hề phản ứng lại, lực đạo lại gia tăng thêm.

Cổ họng tràn lên vị rỉ sắt nồng nặc, giọt máu đỏ tươi từ khoé miệng chảy ra, hoà cùng với giọt nước mắt nóng hổi của nam nhân, rơi xuống ngón tay ma đầu.

Dù phải dùng hết phần sức lực cuối cùng, Lâm Cửu cũng muốn cười với Diệt Thiên một cái, y muốn nói cho ma đầu này, nếu như Diệt Thiên thực sự giết y, y cũng sẽ không trách Diệt Thiên.

Đừng thương tâm, cũng đừng tự trách, đây vốn không phải là lỗi của Diệt Thiên.

Có lỗi…. chỉ là số phận quá tàn nhẫn này mà thôi.

Cho dù… lúc này Diệt Thiên không hề phản ứng lại, vẫn băng lãnh như vậy.

“Oa oa oa oa… ô ô ô…” Cách đó không xa đột nhiên vang liên tiếng hài tử khóc nỉ non, Tiểu Đoàn Tử vốn đang say ngủ chẳng biết bị đánh thức tự bao giờ, giãy ra khỏi y phục bọc quanh của Lâm Cửu, đáng thương ngồi trông đống y phục nhìn phụ thân nó yêu nhất đang bóp cổ cha nó, khóc đến tê tâm liệt phế.

Gần như là ngay lúc đó, Diệt Thiên khẽ buông lỏng tay đang ở trên cổ Lâm Cửu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui