Sau khi ở lại trong hoàng cung Trung Thiên Quốc gần một tháng, Lâm Cửu không nhận hề được bất cứ tin tức gì từ Hoa Tư, e rằng bọn Hoa Tư sẽ không về sớm như vậy, mà lúc này cũng đến thời gian tặng “lễ vật” như lời Diệt Thiên nói.
Thế là Lâm Cửu xin nghỉ, theo Diệt Thiên rời khỏi Trung Thiên Quốc, sau hai tháng rời đi Bắc Quốc lại một lần nữa quay ở về hoàng cung Bắc Quốc.
Cưỡi hắc long, chỉ sau một thời gian ngắn đã nhanh chóng vượt qua trăm núi nghìn sông tới hoàng cung Bắc Quốc, đối với Xích Long Nữ trong lòng Lâm Cửu vẫn có chút cảm giác là lạ, chẳng qua y lại rất muốn đi thăm xem nữ nhân này hiện tại ra sao, hài tử trong bụng nàng có biến hoá gì không.
Mười tháng hoài thai, giờ mới hai tháng chắc chưa thể nhìn ra cái gì, nhưng ba tháng đầu là khoảng thời gian thai phụ nguy hiểm nhất cần phải chú ý nhiều hơn.
Lâm Cửu muốn đi thăm, Diệt Thiên lại bất ngờ ngăn trở Lâm Cửu.
“Còn nhớ ta đã nói sẽ tặng lễ vật cho ngươi không?” Ngăn cản Lâm Cửu, Diệt Thiên vừa cười vừa nói.
Lâm Cửu gật đầu, nói: “Đương nhiên vẫn nhớ, chẳng qua ngươi chặng chịu hé răng nói cho ta biết lễ vật có bộ dáng gì.”
Lâm Cửu không ngờ đến, câu nói tiếp theo của Diệt Thiên cư nhiên là như vậy, vượt quá dự liệu của Lâm Cửu, khiến Lâm Cửu cực kì sửng sốt.
“Xích Long Nữ sắp sinh rồi, ngươi nhất định thấy kì quái, vì sao mới hoài thai hai tháng mà đã đến kì sinh sản, đúng không?” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Cửu, Diệt Thiên chủ động giải thích, “Lẽ nào ngươi đã quên rồi sao, chúng ta không phải phàm nhân bình thường, hài tử của phàm nhân cần thai nghén mười tháng, hài tử của cửu Thiên Thần Liên… từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua, hải tử của ngươi, không, phải nói là hải tử của ngươi và ta, là người đầu tiên.”
Hai tay Diệt Thiên đặt trên vai Lâm Cửu, người nọ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc chưa thể tiêu hoá xong, Diệt Thiên vừa nói cái gì? Hài tử sắp sinh, hài tử của y và hắn?
Thế là sao, y không hiểu lắm?
Lâm Cửu sững sờ nhìn Diệt Thiên: “Diệt Thiên, người vừa nói cái gì, hài tử của ngươi và ta? Là ta nghe lầm, hay ngươi nói nhầm?” Trong mắt Lâm Cửu mang theo nghi hoặc không dám khẳng định, ẩn sâu trong sự nghi hoặc còn có vui sướng.
“Đây là đại lễ ta muốn tặng cho ngươi, hài tử trong bụng Xích Long Nữ, là của ngươi và ta.” Diệt Thiên mỉm cười nhìn bộ dáng Lâm Cửu vì kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng, ma đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nam nhân, ôn nhu nói: “Ta biết ngươi rất nghi hoặc tại sao hài tử trong bụng Xích Long Nữ lại là của ngươi và ta, nguyên nhân sau này ta sẽ nói lại cho ngươi, ngươi chỉ cần biết, ngày hôm nay, hài tử của ngươi và ta, sẽ có mặt trên thế gian này.”
“Nó là hài tử độc nhất vô nhị trên thế gian, vừa sinh ra đã định trước sẽ nhận được sự sủng ái lớn nhất trên thế gian, nó nắm trong tay toàn bộ thế gian này, nó là hài tử của ngươi và ta, trong cơ thể nó chảy xuôi dòng máu thuộc về ngươi và ta.” Mỗi chữ mỗi câu Diệt Thiên nói, Lâm Cửu che miệng nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Nếu những gì Diệt Thiên nói là sự thực…
Không, đại ma đầu này từ trước tới nay chưa từng lừa dối y, hài tử kia thực sự chính là của bọn họ.
Khoé mắt bỗng nhiên rưng rưng, Lâm Cửu vui quá hoá khóc nhào đến ôm chầm lấy Diệt Thiên, không ngừng rì rầm tự nói: “Ngươi không gạt ta đúng không? Trời ạ, ta sắp làm ba ba rồi, ta có hài tử rồi, con của chúng ta… đây là con của chúng ta…. Diệt Thiên, ta cảm thấy —— lễ vật này của ngươi sắp hù chết ta rồi!”
“Sao ngươi có thể nhẫn nại lâu như vậy mới cho ta biết?!” Lâm Cửu ôm chặt Diệt Thiên, nghẹn ngào nở nụ cười.
“Vui không?” Đã thật lâu không nhìn thấy nam nhân này vui như vậy, nhìn Lâm Cửu vui vẻ đến độ nói năng có chút lộn xộn, trong lòng Diệt Thiên cũng dâng lên một cỗ yêu thương, chỉ cần Lâm Cửu vui vẻ là được rồi.
Giang tay ra ôm lại Lâm Cửu, Diệt Thiên nhẹ nhàng khẽ vỗ về lưng nam nhân.
Đột nhiên Lâm Cửu nhảy dựng lên, luống ca luống cuống nhìn Diệt Thiên: “Hôm nay hài tử sẽ ra đời, vậy chúng ta phải làm sao đây? Mau, chúng ta mau mau đi xem.”
Lôi kéo Diệt Thiên, Lâm Cửu vội vã muốn lập tức đến bên Xích Long Nữ nhìn thử một cái xem hài tử của y có bộ dáng thế nào, y muốn nghe tiếng khóc chào đời của hài tử đó, muốn tự thân bồng hài tử.
Trời ạ, y cho rằng hài tử phải tám tháng nữa mới sinh ra, nên giờ chẳng chuẩn bị gì cả, bình sữa, tã, xiêm y của tiểu hài tử, cái gì cũng không có…
Lâm Cửu đang có chút choáng váng với món “đại lễ vật” đột nhiên được tặng thì bị Diệt Thiên kéo lại, nói: “Đừng khẩn trương như vậy, hài tử còn chưa sinh mau vậy đâu, khi bình minh và đêm tối giao phiên, hài tử mới có thể sinh ra.”
Hài tử đại biểu cho thể cộng đồng của Chí Thiện và U Minh, đại biểu cho đêm khuya và ban ngày, đợi đến khi bình minh và đêm tối thay phiên nhau cũng là lúc sinh ra trên thế gian này.
Trong cơ thể của hài tử này, chảy xuôi dòng máu thuộc về hắn và Lâm Cửu.
Kì sinh sản của Xích Long Nữ sắp tới, toàn bộ hoàng cung đều bị bao vây kín mít, hoàng đế là nữ nhân? Hoàng đế sắp sinh hài tử? Tin tức kiểu này chỉ biết sẽ bị ẩn giấu thật sâu, tất cả chỉ có thể tiến hành trong bí mật.
Lúc đi tới cung điện của Xích Long Nữ, thấy đàn thái y và cung nữ bày thế trận sẵn sàng đón địch, Lâm Cửu mới thực sự tin rằng hài tử của y sắp chào đời, hôm nay nam nhân như y cũng chẳng giúp được cái gì, thái y cũng không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.
Lâm Cửu đứng ngồi không yên, đôi mắt trông mong nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, khi mặt trăng dần hạ xuống mà mặt trời mọc lên, cũng là lúc hài tử của y và Diệt Thiên chào đời.
Lâm Cửu không biết vì sao hài tử trong bụng Xích Long Nữ lại là của y và Diệt Thiên, nhưng nếu Diệt Thiên đã nói như vậy, thì nhất định có đạo lí của Diệt Thiên, hài tử đó sẽ có bộ dáng thế nào, giống y nhiều hơn, hay giống Diệt Thiên nhiều hơn, hay lại giống Xích Long Nữ?
Hiện giờ Lâm Cửu cũng không còn tâm trí để tự hỏi mấy vấn đề này nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều như đang hành hạ giày vò con người ta, hoá ra cảm giác làm cha là như vậy, hạnh phúc lại lo lắng.
“Hài tử… hài tử sắp sinh rồi!”
Không biết ai hô lên một câu như vậy, Lâm Cửu lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, muốn đi vào, lại bị người ngăn cản bên ngoài, Lâm Cửu nhớ ra, lúc này Diệt Thiên đã ở bên trong rồi, đại ma đầu đó không cho y vào trong mà một mình tiến vào.
…
…
Trong phòng, mấy vị thái y chuẩn bị đỡ đẻ cho hoàng đế nơm nớp lo sợ đứng một bên không dám nhúc nhích, bên tai quanh quẩn tiếng kêu rên của Xích Long Nữ.
Diệt Thiên vận một bộ bạch y đứng bên cạnh chiếc giường rộng lớn, lẳng lặng nhìn Xích Long Nữ nằm trên giường, người nọ sắc mặt tái nhợt, tóc tai mất trật tự, ôm lấy bụng không ngừng phát ra những tiếng kêu rên gián đoạn, nhưng trên mặt lại hiện ra biểu tình hưng phấn và vui sướng.
“Ha ha… hài tử của ta, hài tử của ta…” Càng không ngừng thì thào tự nói, Xích Long Nữ gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Diệt Thiên, người nọ cũng nhìn vào mắt nàng, lộ ra nụ cười nhạt.
“Ta đang suy nghĩ, hẳn là nên đặt cho hài tử một cái tên mới được.” Diệt Thiên khom lưng đưa tay xoa lên cái bụng gồ lên của Xích Long Nữ, cách lớp y vật Diệt Thiên rõ ràng cảm giác được động tác muốn khẩn cấp đi tới thế giới này của hài tử.
Khi Diệt Thiên vừa chạm vào hài tử, hài tử lập tức an tĩnh lại, phảng phất như đánh hơi thấy khí tức nhu thuận khiến nó quen thuộc.
“Thực là một hàỉ tử ngoan.” Mỉm cười tán thưởng một câu, Diệt Thiên thu hồi bàn tay đặt trên bụng Xích Long Nữ, không hề liếc nhìn Xích Long Nữ.
Đưa tay phải ra, Diệt Thiên thản nhiên nói: “Mang dao lại đây.”
Bên cạnh lập tức có người đưa một con dao sắc bén lộ ra hàn khí vào tay Diệt Thiên, không biết vị thái y nào thốt lên: “Không thể dùng dao a, hoàng thượng… hoàng thượng sẽ không toàn mạng!”
“Người không không liên quan ra ngoài hết đi!” Diệt Thiên chỉ nói vậy.
Sau một khắc, những cung nữ và thái y liền vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
“Ngươi… muốn giết ta? Ha ha, đến đây đi, chỉ cần… chỉ cần hài tử này có thể bình an ra đời!” Xích Long Nữ vô lực nằm trên giường, lúc này nàng có thể càm giác được mình đã quá suy yếu chẳng thể cầm cự được bao lâu, dù Diệt Thiên không động thủ, nàng cũng sẽ chết.
Vì hài tử này, mặc kệ cái gì cũng đều là đáng giá.
“Đừng quên… để nó trở thành… trở thành vua của thế giới này…” Xích Long Nữ thì thào nở nụ cười, sau một khắc, nụ cười đó vĩnh viễn ngừng lại trên gương mặt nữ nhân.
Ngân quang chợt loé, trong lúc dao giơ lên hạ xuống, máu tươi vấy lên xiêm y tuyết trắng của nam nhân.
“Khuông đương ——” Một tiếng, con dao nhỏ rơi xuống mặt đất, Diệt Thiên khom lưng bồng một tiểu tử mập mạp đang phát ra tiếng cười “khách khách khách” vào lòng, quay đầu lại nhìn một lần cuối Xích Long Nữ giờ đã đoạn khí.
Đứa con lấy phàm thai dựng dục thần liên, dù Diệt Thiên không mổ bụng nữ nhân này, thì Xích Long Nữ cũng chẳng sống tiếp được, để nữ nhân này ra đi vĩnh viễn trong mộng đẹp hư ảo, có lẽ tốt hơn nói cho Xích Long Nữ biết rõ chân tướng.
Cái này có thể xem là… Sự nhân từ của ma đầu?
“Ngu xuẩn.” Bỏ lại một câu, Diệt Thiên bồng hài tử đi ra ngoài, nam nhân ngoài cửa kia e rằng sớm đã chờ không nổi nữa.
“Khách khách khách…” Hài tử nằm trong lòng Diệt Thiên nở nụ cười dường như đang tán thành với phụ thân của nó, tiểu ác ma vừa sinh ra đã cười, bộ dáng đẹp như Lâm Cửu, nhưng tính tình này chỉ sợ là giống Diệt Thiên thôi.
Như vậy, cũng rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...