Thân phận của Lâm Cửu hết thay lại đổi, từ sư đệ Hiền Môn Thánh Giả nhảy vọt thành chưởng môn Hiền Môn, rồi lại đột nhiên trở thành thầy của thái tử Trung Thiên Quốc, phụ gia sắc thái trên người Lâm Cửu cũng càng ngày càng có nhiều tính truyền kì, bản thân Lâm Cửu không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bất tri bất giác y đã trở thành danh nhân thiên hạ rồi.
Làm một danh nhân, nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một người.
Lâm Cửu chưa từng làm thầy giáo, hồi đó ở Hoàng Phủ Đế Quốc tuy rằng cũng bị Hoàng Phủ Thiên Niên uỷ nhiệm làm thái phó của hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử còn rất nhỏ, cũng chỉ là dẫn tiểu hài tử đi chơi một chút mà thôi.
Thái tử hiện giờ của Trung Thiên Quốc không còn nhỏ nữa, nam hài tử mười hai tuổi trong thời kì này đã không thể gọi là hài tử, có đôi khi Lâm Cửu ngẫm nghĩ cảm thấy kì lạ, năm đó y mười hai tuổi mới có mối tình đầu, tuổi nhỏ cái gì cũng không hiểu, mà hôm nay thái tử mười hai tuổi nghe nói cư nhiên đã bắt đầu chuẩn bị nạp phi tử rồi, còn y đường đường là một đại nam nhân mà vẫn là “Xử”.
Thực sự là bi thiết, người so với người, tức chết người a.
Lâm Cửu rất hiếu kì, nghĩ đến người như Diệt Thiên cũng có tuổi thơ sao? Hồi Diệt Thiên mười hai tuổi, là bộ dáng thế nào nhỉ?
“Ông cụ non a…”
Còn nhớ Hoa Tư đã đề cập qua một chút với Lâm Cửu, lúc mà các tiểu đệ tử Hiền Môn còn đang nghịch bùn, thì Tiếu Thiên đại sư huynh nhà người ta đã biết dùng bùn để đắp tượng người rồi.
Cùng là nghịch bùn mà sao lại có sự khác nhau lớn như vậy chứ?
Cùng là nam nhân, sao lại có người cả đời đều bị áp vậy chứ?
Hai mắt đẫm lệ, nhân sinh thật thảm thương đáng buồn a!
Quay lại chuyện chính, tuy rằng Lâm Cửu rất hiếu kì với tuổi thơ của Diệt Thiên (hoặc nói không biết đại ma đầu này có tuổi thơ hay không), nhưng lúc này y còn phải làm hết phận sự của một người lão sư, mà Diệt Thiên vẫn ở trong phòng luyện công.
Từ lần Diệt Thiên đột nhiên nhập ma tới nay, kì thực Diệt Thiên đều đang ngầm tìm phương pháp áp chế, sau khi xong xuôi hết những chuyện lớn nhỏ của Hiền Môn, Diệt Thiên liền tạm thời trụ lại trong hoàng cung Trung Thiên Quốc, đầu tiên là vì Lâm Cửu, mà còn lại là để bắt đầu vận công áp chế ma niệm.
Để không bị người quấy rầy, ngoài Lâm Cửu ra bất kì ai cũng không thể tiến nhập gian phòng đã bị kết giới cách trở này, Lâm Cửu cũng rất biết điều không đi quấy rối Diệt Thiên vào ban ngày.
Ban ngày không có Diệt Thiên ở bên, Lâm Cửu liền lên lớp với thái tử.
Sách thời đại này y cũng xem qua một ít, hồi đó mới xuyên đến Xích Thổ Đại Địa y ở trong tàng thư các trên Vọng Nguyệt Sơn xem không biết bao nhiêu quyển sách, về sau gặp Diệt Thiên, đại ma đầu này lại cứng rắn nhét một ít cho y, lại thêm một số kiến thức của kiếp trước còn sót lại trong kí ức.
Lâm Cửu bây giờ, có thể xem là phất riêng một ngọn cờ rồi.
Nói cái gì với thái tử thì tốt đây? Văn nhân Trung Thiên Quốc đã dạy thái tử không ít thứ, Lâm Cửu đắn đo một chút, cứ dạy cho thái tử mấy kiến thức chưa từng tiếp xúc bao giờ là được rồi, tỷ như số học, vật lý và hoá học, Lâm Cửu mong muốn thái tử có thể thực sự học vào, sử dụng những tri thức khoa học này cho con dân Trung Thiên Quốc càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Phương pháp dạy học đặc biệt của Lâm Cửu với nội dung mới mẻ khiến thái tử chấn động, kết quả là trước lúc chia tay đã dặn đi dặn lại cậu cần học hỏi nhiều hơn, thái tử ghi tạc trong lòng, lúc đầu cậu còn có chút không cho là đúng, vẫn luôn cảm thấy nam nhân đẹp đến quá mức trước mặt này không giống một vị lão sư hiểu biết sâu rộng.
Nhưng hôm nay, rốt cuộc thái tử cũng bị tài học đặc biệt của Lâm Cửu chinh phục.
Cậu chưa từng nghĩ đến thế giới này có hình dáng như thế nào, càng không biết bên ngoài thế giới ra sao, Lâm Cửu nói cho cậu, thế giới này của bọn họ có hình cầu, ngoài hình cầu này còn có một thế giới rộng lớn bao la hơn, tên là vũ trụ, mà buổi tối ánh trăng và những vì sao mà chúng ta nhìn thấy cũng đều là từng khối tinh cầu.
Nhật thực là gì, nguyệt thực là gì, vì sao lại có động đất, vì sao trời lại mưa.
Những sự vật từ trước tới giờ thái tử chưa từng nghĩ tới, Lâm Cửu đều giảng giải từng việc co thái tử nghe.
Đối với thái tử mà nói, những thứ Lâm Cửu vừa nói thực sự quá mới mẻ kinh ngạc, nhưng mặc kệ là thật hay giả, những sự vật mới lạ trong lời nói của Lâm Cửu đều hấp dẫn thái tử chăm chú lắng nghe.
Hoa Tư từng nói thái tử không người quản giáo nên có chút ương bướng, nhưng theo tình hình Lâm Cửu đang dạy thái tử mà xem, nam hài tử đang trong thời kì trưởng thành này có sự chăm chú khó có được, một phần nguyên nhân là bị tài học của Lâm Cửu chinh phục, còn phần nguyên nhân kia, có lẽ là tác dụng sự “đe doạ” ra oai phủ đầu của Diệt Thiên.
“Lão sư, vì sao số lần mưa vào ban đêm lại nhiều hơn ban ngày?” Nếu gặp phải vấn đề không rõ, thái tử sẽ trực tiếp hỏi ra.
“Đó là bởi vì ban đêm, khí quyển không được mặt trời phóng xạ tăng nhiệt độ nên rất dễ tụ lại, ngưng kết, do đó hình thành những đám mây to và nặng, khi đám mây càng lúc càng lớn, cho đến khi không khí không thể nâng nó lên nữa, những đám mây nhỏ sẽ từng trong đó rơi thẳng xuống, cho nên ban đêm mưa nhiều hơn.” Lâm Cửu thầm thấy may mắn kiến thức kiếp trước của mình khá vững chắc, bằng không chỉ sợ khó mà trả lời được nhiều vấn đề của thái tử như vậy.
“Học trò trước đây chỉ biết mưa có thể làm ướt đất đai, trong thơ ca cũng thường nhắc đến, không nghĩ tới mưa được hình thành như vậy, lão sư không hổ là người đứng đầu Hiền Môn, tài năng trên cả thiên hạ, khiến học trò vô cùng kính nể.” Sau một hồi ca ngợi, thái tử còn nói thêm, “Lão sư, vì sao không thấy Thánh Giả vậy?”
“Ngươi muốn gặp hắn?” Lâm Cửu cảm thấy thú vị, mấy hôm trước hài tử này còn bị Diệt Thiên doạ đến mức phát khóc, sao lúc này đã muốn gặp đại ma đầu rồi.
Trên gương mặt ngây ngô của thái tử lộ ra chút bối rối, cậu sinh ra và lớn lên trong hoàng gia nên rất giỏi khống chế hoảng loạn của mình, trấn định nói: “Lần trước gặp đã đắc tội Thánh Giả là ta không tốt, nếu lão sư có thể gặp Thánh Giả, làm ơn nói với Thánh Giả một tiếng, ta nguyện ý tự mình đến xin lỗi Thánh Giả, mong rằng… mong rằng Thánh Giả có thể cho học trò một cơ hội.”
Lâm Cửu hơi sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lâm Cửu giờ đây có thể coi như là đã trải qua không ít chuyện lớn nhỏ, mắt nhìn người cũng được gọt dũa không ít, tâm tư của thái tử Lâm Cửu có thể không nhìn ra sao, chỉ là…
Chỉ là Lâm Cửu thật không ngờ đến, thái tử mới gần mười hai tuổi cư nhiên lại có hảo cảm với Diệt Thiên, tuy rằng có lẽ đây chỉ là xao động trong thời kì trưởng thành của thái tử, nhưng nam hài tử mười hai tuổi không phải nên có hảo cảm với nữ hài tử sao?
Chuyện này, nên làm thế nào đây?
“Thì sao?” Buổi chiều, Lâm Cửu nói chuyện này cho Diệt Thiên, nhưng tên đại ma đầu này chẳng thèm để trong lòng, vô cùng lãnh đạm nói, “Người yêu ta trong thiên hạ này nhiều đến cả hàng ngàn hàng vạn, chẳng lẽ lại muốn ta đáp lại từng người từng người sao? Chỉ là một tên thái tử, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Hàng ngàn hàng vạn…
Nghe Diệt Thiên mặt không hồng tim không đập nói ra những lời này, Lâm Cửu không khỏi thầm khinh bỉ hắn một phen, cái tên đại ma đầu này kì thực rất tự kỉ a, nhưng nói đi nói lại, nam nhân như Diệt Thiên, quả thật sẽ có rất nhiều người thích nhỉ, chẳng qua thường ngày khí chất của Diệt Thiên quá lãnh khốc, thế nên khiến nhiều người không dám tới gần.
“Vậy ngươi muốn đến tiệc rượu của thái tử không?” Lâm Cửu hỏi.
“Không.” Diệt Thiên đáp vô cùng dứt khoát.
Thấy Diệt Thiên không đặt chuyện này trong lòng, Lâm Cửu cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ hi vọng thái tử tự biết khó mà lui.
“Lão sư, Thánh Giả là không muốn thấy ta đúng không?” Nghe Lâm Cửu uyển chuyển biểu đạt ý cự tuyệt của Diệt Thiên xong, nét mặt thái tử xẹt qua một tia tiếc nuối, cúi đầu khẽ nhíu mày.
“Thái tử điện hạ…” Lâm Cửu cũng có chút bất đắc dĩ, lúc đang muốn nói với thái tử, chợt nghe thanh âm một nữ nhân từ bên ngoài vang lên, thanh âm này, Lâm Cửu nghe thấy vô cùng quen thuộc.
“Ha ha, đừng nói thái tử điện hạ muốn nhìn thấy Thánh Giả nha, ngay đến ai gia… cũng không thấy được a!” Dáng điệu uyển chuyển, trâm gài lên tóc, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, mặc bộ y bào hoa quý được thị nữ dìu chậm rãi bước vào phòng, đôi mắt phượng thoáng liếc thấy Lâm Cửu, đôi môi hồng oanh lập tức cười tươi như hoa nở, “Ai nha, đây không phải là Hiền Môn môn chủ Lâm chưởng môn sao? Không biết Lâm chưởng môn có còn nhớ ai gia không?”
“Nhi tử bái kiến mẫu hậu.” Thấy nữ tử, thái tử có chút không tình nguyện quỳ xuống bái.
Thân là chưởng môn Hiền Môn, Lâm Cửu đương nhiên có quyền không cần quỳ trước hoàng hậu của một quốc gia, thấy người quen, Lâm Cửu cũng chỉ có thể ha ha cười, nên tới chung quy cũng phải tới, hoàng cung cũng chỉ lớn đến vậy mà thôi, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn phải xuất hiện trước mặt y.
“Hoàng hậu, biệt lai vô dạng?” Nhớ năm đó, Lâm Cửu chính là mượn cơ hội Hoàng Phủ Thiên Hạ đến Trung Thiên Quốc mới có thể rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc, lúc đó bọn họ từng hợp tác với nhau, sau khi trò chuyện, Lâm Cửu cảm thấy Hoàng Phủ Thiên Hạ là một nữ nhân thông minh, Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng vô cùng thưởng thức Lâm Cửu, chỉ là thưởng thức thì thưởng thức, chứ không hơn.
“Trước mặt ai gia ngươi không cần gọi ai gia là hoàng hậu, Lâm công tử.” Hoàng Phủ Thiên Hạ sau khi cười nói với Lâm Cửu mới phảng phất nhớ ra còn có một nhi thần đang quỳ bên cạnh, nữ tử nhẹ nhàng thoáng nhìn thái tử, thản nhiên nói, “Thái tử… đứng lên đi, phải biết rằng, Thánh Giả không phải để ngươi dễ dàng gặp như vậy, Lâm chưởng môn, ngươi nói xem có phải không?”
Lâm Cửu thoái mái tiếp nhận, vừa cười vừa nói: “Tiếu Thiên sư huynh mấy ngày gần đây thân thể không khoẻ, thực sự không tiện gặp khách, mong thái tử và hoàng hậu thứ lỗi.”
“Thánh Giả sinh bệnh sao, lão sư có thể để thái y trong cung đến xem qua cho Thánh Giả không?” Nghe Lâm Cửu nói vậy, thái tử lập tức lộ ra biểu tình lo lắng.
Chẳng biết vì sao, trong lòng Lâm Cửu lại có chút tư vị là lạ, đối với phản ứng của mình, Lâm Cửu không khỏi khẽ thở dài, y là có chút ăn dấm a, lại có chút lo lắng cho thái tử.
Thái tử sống an nhàn sung sướng, chỉ sợ là lần đầu tiên gặp phải người khác biệt với những người khác như Diệt Thiên, trong lòng khó tránh khỏi sản sinh ra một loại cảm giác kì lạ, Lâm Cửu lo lắng thái tử lầm tưởng lòng hiếu kì và sùng bái thành ái ý, càng sợ tiểu thái tử thực sự thích đại ma đầu, e rằng tương lai sẽ lưu lại bóng ma hồi nhỏ.
“Ha ha, thái tử điện hạ, ngươi thực sự không biết a, Tiếu Thiên Thánh Giả không chỉ tinh thông cầm kì thư hoạ, võ công cao cường, mà còn có y thuật đệ nhất thiên hạ, hồi đó bệnh đau tim của mẫu hậu ta chính là do Thánh Giả chữa khỏi đó.” Hoàng Phủ Thiên Hạ ngồi trên ghế trong thư phòng, liếc thái tử, cười lạnh nói, “Lẽ nào thái tử cho rằng, trong cung còn có người có y thuật cao hơn Thánh Giả sao? Lâm chưởng môn, Thánh Giả đây là mắc phải bệnh gì vậy?”
Lâm Cửu đứng ra nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là hơi khó chịu thôi, chẳng hay hoàng hậu tới đây để xem công khoá của thái tử điện hạ sao?”
“Ai gia đến xem ngươi, không được sao?” Hoàng hậu che miệng cười, cười đến Lâm Cửu lạnh buốt cả sống lưng, y không tài nào hiểu nổi nữ nhân này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...