Khuê phòng của nữ tử, lộ ra một cỗ mùi hương son phấn ngọt ngào, Mẫu Đơn cô nương không hổ là hoa khôi của Quốc Sắc Lâu, gian phòng được trang trí lịch sự tao nhã mà tinh quý như khuê phòng của nữ nhi nhà vương công quý tộc.
Trên bàn đặt ba chén rượu, là do Mẫu Đơn cô nương cố ý bày bố, dòng rượu nhỏ dài chảy ra, mỹ tửu tinh khiết thơm nồng, chiếc chén thạch anh lóng lánh, quả là mỹ cảnh, nàng xoay người mỉm cười nhìn hai nam nhân đứng bên cạnh, nhưng cả hai nam nhân không một ai chú ý tới vẻ đẹp rót rượu của nàng.
Tiếu Thiên Thánh Giả lãnh đạm nhìn thẳng phía trước, Lâm Cửu bên cạnh không rõ biểu tình, như đang ngẩn người.
Cảnh đẹp rõ ràng bị hai nam nhân không hề có nhã thú này phá huỷ.
Mẫu Đơn cô nương cố nén xuống tức giận trong lòng, cô nương nào trong Quốc Sắc Lâu lại không biết lấy khuôn mặt tươi cười để tiếp đón khách chứ? Dù hôm nay nàng có là hoa khôi của Quốc Sắc Lâu thì đã thế nào?
Mẫu Đơn vẫn hiểu rất rõ, mỹ nhân tuổi xế chiều, suy cho cùng cũng chỉ còn con đường chết, rồi sẽ có một ngày nàng già đi, sẽ có ngày bị những nam nhân trong Quốc Sắc Lâu hôm nay vứt bỏ.
“Thánh Giả, Lâm công tử, đứng đó làm gì, mau mau ngồi xuống đây, Mẫu Đơn ta cố ý vì nhị vị quý khách rót vài chén rượu, nhị vị thử tới nếm thử rượu của Quốc Sắc Lâu chúng ta, xem thử xem liệu có gì khác với rượu bên ngoài hay không.” Mẫu Đơn mỉm cười nhìn Lâm Cửu, than thở: “Lâm công tử, ở đây cũng không có người ngoài, ngài vẫn không thể lộ diện sao, để Mẫu Đơn được ngắm thử vẻ đẹp của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, xem rốt cuộc là đẹp đến nhường nào.”
“Bộ dạng của nam nhân thì cần xinh đẹp làm gì, không phải đều là hai mắt, một mũi, một miệng thôi sao.” Lâm Cửu xoay người cởi xuống áo choàng, treo áo lên một cái móc trong phòng, khi y xoay người thì thấy Mẫu Đơn cô nương vừa vẫn còn nói chuyện giờ đã nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Diệt Thiên ngồi bên cạnh bàn, nhấc chén rượu lên, trong chén đựng thứ rượu như máu bồ câu, cúi đầu nhấp một ngụm, rượu bồ đào*(rượu nho) tinh khiết thơm nồng thấm ướt bờ môi tái nhợt của ma đầu.
Lâm Cửu đi tới ngồi xuống đối diện Diệt Thiên, nhấc lấy cái chén lúc trước Mẫu Đơn rót rượu bồ đào uống một ngụm, mỹ nhân trong Trung Thiên Quốc nhiều, rượu ngon cũng nhiều, rượu bồ đào thì lại càng ngọt và thơm hơn các loại rượu bình thường, người không biết uống rượu cũng sẽ cảm thấy nó vô cùng ngon miệng.
“Rượu này quả là có chút mùi vị.” Diệt Thiên lắc lắc dịch thể màu đỏ tươi trong cái chén, làm như rất thích vị độc đáo của loại rượu bồ đào này.
“Ta cũng biết ủ.” Lời nói của Lâm Cửu chính là sự thực: “Hồi trước không có tiền không mua nổi rượu bồ đào thượng hạng, liền trồng trong sân nhà mình một cây bồ đào, tự mình hái bồ đào, tự mình ủ rượu bồ đào.”
Lâm Cửu bổ sung một câu: “Đây đều là những chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.”
Đi tới Xích Thổ Đại Địa mới chỉ có vài năm mà thôi, nhưng Lâm Cửu vẫn thường cảm thấy cứ như mình đã ở đây vài thập niên, vị chua ngọt đắng cay đều đã trải qua luân phiên một lần.
“Thế giới mà ngươi sống trước đây như thế nào?” Diệt Thiên hỏi một câu, từ ý tứ trong lời nói xem ra, hình như đại ma đầu đã khôi phục kí ức kiếp trước này, đã biết chuyện Chí Thiện bị đưa vào một thế giới khác, mà Lâm Cửu lại vừa từ thế giới đó trở về Xích Thổ Đại Địa.
Lâm Cửu đặt chiếc chén thạch anh trong tay xuống, trái tim khẽ nhảy, mặc kệ là Diệt Thiên hôm nay hay U Minh trước kia đều không biết việc này, duy nhất chỉ có một lời giải thích, đó là Diệt Thiên nghe được việc này từ miệng của Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, trong lòng Lâm Cửu có chút phức tạp.
Y nghĩ tới chuyện Mặc Viêm nhờ y đi cứu hai người họ, y nghĩ tới cuộc sống trước kia của mình, y nghĩ xem việc Diệt Thiên nhắc tới thế giới trước kia của y là có hàm nghĩa gì.
Tư vị này cũng giống như rượu bồ đào, chua chua ngọt ngọt, trộn lẫn với vị cồn khiến người ta say lòng.
“Đây là nữ nhân ngươi tìm cho ta?” Lâm Cửu liếc mắt nhìn Mẫu Đơn đang mê man trên giường, cũng không trả lời câu hỏi Diệt Thiên đưa ra.
“Hoa khôi Quốc Sắc Lâu, chuẩn bị nhiều chuyện phiền toái như vậy, chính là vì cái này, vì để tìm tới cho ta một nữ nhân?” Lâm Cửu thực sự không đoán nổi rốt cuộc trong đầu Diệt Thiên đang nghĩ cái gì, “Ngươi biết rõ, thứ ta muốn căn bản không phải là hoa khôi của Quốc Sắc Lâu.”
“Hoa khôi của Quốc Sắc Lâu có gì không tốt, vua các loài hoa, xinh đẹp một phương, cầm kì thi hoạ, mọi thứ đều tinh thông, còn hơn nữ tử bình thường, Mẫu Đơn biết làm cách nào khiến cho một người nam nhân vui vẻ, với nam nhân hiếm khi tiếp xúc với nữ nhân như ngươi, thì Mẫu Đơn là người phù hợp nhất.” Lắc lắc rượu trong chén, Diệt Thiên nhàn nhạt nói một câu khiến Lâm Cửu ngạc nhiên không thôi.
“Nếu Mẫu Đơn không phù hợp với ngươi, vậy nữ hoàng nặng nề tâm cơ ở Bắc Quốc kia thì phù hợp với ngươi sao?” Giơ chén rượu lên, ngửa đầu chậm rãi đổ rượu vào miệng, Diệt Thiên nhìn thần sắc thoáng biến hoá của Lâm Cửu, trong mắt ma đầu, không có tức giận, không có căm hận, chỉ mang theo một tia thú vị.
Lẽ nào Lâm Cửu thực sự cho rằng hắn không biết chuyện Xích Long Nữ làm sao, dưới tầm mắt hắn, có chuyện gì có thể thoát được.
Nữ nhân dám cả gan làm loạn đó, phải nói là quá thông minh, hay quá ngu xuẩn đây.
Bàn tay nắm chén rượu của Lâm Cửu thoáng siết chặt, ngạc nhiên trong nháy mắt chợt loé mà qua, hắn đã sớm biết rồi đúng không? Sao Diệt Thiên có thể cái gì cũng không nhận ra chứ, sao lại có thể vô duyên vô cớ dẫn y đến địa phương này tìm nữ nhân gì gì đó cơ chứ, tất cả đều chỉ là Diệt Thiên ám chỉ mà thôi.
Nếu Diệt Thiên đã biết, “phiền muộn” trong lòng Lâm Cửu nhất thời cũng tan đi, bỗng chốc không còn lo lắng Diệt Thiên sẽ lại phát hiện ra nữa.
“Ngươi đã biết hết?” Lâm Cửu cười cười, ngón tay nhẹ nhàng ma sát chén rượu, “Ngươi phát hiện ra chuyện này từ lúc nào?”
“Chẳng qua là không cẩn thận phát hiện Ngọc Nhi kia vẫn còn một thân toàn vẹn, lại không cẩn thận…phát hiện ra trong bụng nữ nhân kia có khí tức thuộc về ngươi mà thôi.” Diệt Thiên quan sát thấy phản ứng của Lâm Cửu, thần sắc của Lâm Cửu bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của hắn, thế này có chút thú vị.
Cuộc trò chuyện giữa Xích Long Nữ với Lâm Cửu, thế nhưng hắn đều từ miệng của người khác mới biết.
“Hoá ra là vậy…” Cúi đầu, Lâm Cửu cười ra tiếng.
“Đang lo lắng cho nữ nhân đó cùng với an toàn của hài tử trong bụng của ả sao?” Diệt Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nếu chuyện này là do Lâm Cửu chủ động, thì có lẽ hắn sẽ giết nữ nhân đó, giết cả hài tử trong bụng ả, thậm chí có thể sẽ giết cả người tên Lâm Cửu này, khi phát hiện ra Xích Long Nữ cư nhiên dám can đảm ở sau lưng hắn “mượn giống” của Lâm Cửu, hắn quả thực tức giận, suýt chút nữa giết nữ nhân kia.
Thế nhưng, trong bụng nữ nhân chính là khí tức của Lâm Cửu, là hài tử của Lâm Cửu, là hài tử có chung quan hệ huyết thống với Lâm Cửu.
Điều này khiến hắn có một cảm giác kì quái, thật mơ hồ, mơ hồ, có chút khiến Diệt Thiên tiếc nuối, lại có chút khiến Diệt Thiên thấy thú vị, hắn muốn thử nhìn xem hài tử của Lâm Cửu sẽ có bộ dáng gì, có giống Lâm Cửu hay không?
Hắn muốn thấy, chỉ là hài tử của Lâm Cửu, mà không phải là của Xích Long Nữ, hắn càng muôn nhìn thử, nếu hài tử là của hắn và Lâm Cửu, thì sẽ có bộ dáng thế nào.
Đã từng nghe Lâm Cửu nói đùa về chuyện hài tử, lúc đó chỉ coi như là vui đùa mà thôi, mà nay khi hài tử đã xuất hiện trước mắt hắn cần hắn định đoạt sinh tử, Diệt Thiên lại có một sự lựa chọn mới.
Hắn sẽ không giết Xích Long Nữ, sẽ không giết hài tử trong bụng Xích Long Nữ, hắn cũng không muốn để cho hài tử mang trên người dòng máu của Xích Long Nữ, có một sỗ việc làm cũng không quá khó, chỉ cần vài phương pháp rất đơn giản, rất đơn giản, thì dòng máu chảy xuôi trên người hài tử đó có thể là của hắn và Lâm Cửu.
“Không.”
Nghe xong xâu hỏi của Diệt Thiên, Lâm Cửu ngoài dự đoán của Diệt Thiên lắc đầu, nam nhân cười khổ một tiếng nói: “Ta cũng không rõ, rõ ràng trong lòng nên lo lắng cho nữ nhân kia cùng với hài tử…của ta, thế nhưng vừa nghe xong ngươi nói, sự lo lắng xuất hiện đầu tiên trong tim ta, không phải là an toàn sinh mệnh của bọn họ, mà là…”
Lâm Cửu dừng lại một chốc, như đang tích góp sức lực mới nói: “Mà là lo lắng…ngươi sẽ tức giận, nghĩ ta lại phản bội ngươi lần nữa, lừa dối ngươi lần nữa.”
Không chỉ là lo lắng, mà càng là một loại sợ hãi.
Nói ra những lời như vậy không phải là để Diệt Thiên động tâm, chỉ là sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, Lâm Cửu không muốn lừa gạt nam nhân này nữa, mặc dù nam nhân này đã từng khiến y yêu thương sâu đậm như vậy, thế nhưng tình và ái Diệt Thiên dành cho y vẫn chưa từng cải biến, những điều này Lâm Cửu biết, y cũng có thể cảm thụ được.
Cảm tình chính là như vậy, quấn quýt mà lại phức tạp.
Tựa như Lâm Cửu không ngừng một lần tự nói với bản thân, đừng yêu tên ma đầu nguy hiểm này nữa, đừng phóng túng tâm động của chính mình, đừng quản đến việc nếu Diệt Thiên biết chuyện quan hệ giữa Xích Long Nữ cùng y sẽ thương tâm, giận giữ ra sao, nhưng mà càng không muốn nghĩ đến, y lại càng không cách nào ngăn được thứ tình cảm bùng nổ như nước giếng phun trào này.
Không thể khống chế đôi mắt luôn dõi theo ma đầu của mình, không thể khống chế được tiếng lòng xao động vì Diệt Thiên, không thể khống chế được tâm tình vì chuyện của Xích Long Nữ mà lo lắng sợ hãi.
“Bọn họ còn sống không?” Diệt Thiên lựa chọn lúc này để nói chuyện này cho y, cũng có nghĩa là Diệt Thiên đã làm việc nên làm, mà việc này phải chăng bao hàm chuyện giết người, Lâm Cửu cũng không biết, hoặc là ảo giác của y, y phát hiện ra Diệt Thiên cũng không có biểu hiện gì quá mức tức giận, hoàn toàn tương phản, tâm tình lại còn có chút không tồi?
“Tạm thời không chết được.” Diệt Thiên cười cười, duỗi tay ra đè lại bàn tay đặt trên bàn của Lâm Cửu, “Về phần sau đó, còn phải xem xem thái độ của người phụ thân là ngươi như thế nào đã.”
“Đây là uy hiếp?” Lâm Cửu cười khổ mà nói.
Diệt Thiên lắc đầu: “Ngươi có thể cắt đứt sợi dây quấn quanh chân ngươi.”
“Đương nhiên không có khả năng…” Diệt Thiên tạm thời còn không có ý định động đến sát tâm trong đầu, Lâm Cửu thoáng yên tâm hơn chút, chẳng qua nhìn bộ dạng bất động thanh sắc của Diệt Thiên, trong lòng y lại thấy nghi hoặc, “Ngươi không tức giận sao?”
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn có một hài tử, một gia đình sao?” Diệt Thiên nói.
“Hài tử có, vậy gia đình thì sao?” Lúc nói lời này, thanh âm Lâm Cửu nhịn không được run run, “Gia đình…ngươi có thể cho ta không?”
“Ta nói rồi, ngươi mặc hồng y rất đẹp.” Ma đầu đứng lên đi tới trước người Lâm Cửu, cúi đầu nhìn nam nhân trước mặt hắn, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm Lâm Cửu, như ảo thuật không biết từ nơi nào biến ra một chiếc khăn hồng.
Lâm Cửu vừa nhìn thấy, lập tức nhịn không được nở nụ cười: “Không phải là ngươi muốn thành thân cùng ta ở ngay chỗ này đó chứ?”
“Tập tục nhân gian, cũng có chỗ nên tiếp thu.” Diệt Thiên mở khăn hồng ra, trên nền hồng y của Lâm Cửu, tươi đẹp tựa như ngọn lửa.
Lâm Cửu bắt lấy khăn hồng trong tay Diệt Thiên, sau đó đứng lên vừa cười vừa nói: “Ta mặc hồng y, ngươi trùm cái này.”
Không để ý xem Diệt Thiên có phải đối hay không, Lâm Cửu cứ thế mà nói, trong thanh âm mang theo sự kiên quyết cùng với kiên trì không cho người khác thay đổi: “Ta muốn thú ngươi! Ta Lâm Cửu muốn thú tên đại ma đầu làm hại thiên hạ ngươi, một đời trước ta phụ ngươi, vậy đời này Lâm Cửu ta tuy không võ công không năng lực, nhưng người còn ở đây, ta đã thú ngươi, tội của ngươi, ta thay ngươi gánh.”
Đôi mắt bất tri bất giác mà ươn ướt, Lâm Cửu dùng khăn hồng cắt đứt đường nhìn giữa y với Diệt Thiên, y dùng khăn hồng trùm lên đầu ma đầu này, trường bào nguyệt sắc, tấm khăn lụa hồng.
Cách tấm khăn lụa hồng, Lâm Cửu lấy lòng bàn tay cảm nhân gương mặt lạnh lẽo của Diệt Thiên, y khẽ cong khoé môi nở nụ cười, không bái thiên, không bái địa, bọn họ như thế này có thể tính là thành thân hay không?
“Đời này, ta Lâm Cửu mặc kệ ngươi có thể gây ra chuyện thương thiên hại lí, táng tận thiên lương gì, cũng không quản ngươi thương ta hại ta thế nào, cứ cho là trả lại nợ kiếp trước ta thiếu ngươi, dù cho ngươi phát điên, không cần ta nữa, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi, chết cũng phải chết trong lòng của ngươi,” Trong đầu đột nhiên nhảy ra một lời kịch trên phim truyền hình, Lâm Cửu cười thành tiếng, khoé mắt hàm chứa lệ, “Không cách xa, không rời bỏ.”
Nhắm mắt lại, nam nhân cách tấm khăn hồng hôn lên môi ma đầu, gắt gao ôm, dựa sát nhau không suy dịch.
Thoát được trời, thoát được đất, nhưng không thoát được lưới tình dày đặc, Lâm Cửu đã không cần chạy trốn nữa, dù cho y chạy tới chân trời góc biển, thì trong lòng vẫn luôn thuỷ chung tồn tại hình bóng một người.
Lâm Cửu vén khăn hồng lên, nam nhân dưới tấm khăn nhìn Lâm Cửu, Lâm Cửu từ trong mắt Diệt Thiên nhìn thấy chính mình.
“Vậy…ngươi phải đời đời kiếp kiếp chịu trách nhiệm với ta.” Thản nhiên nói một câu, Diệt Thiên ôm lấy nam nhân mặc xiêm y hoả hồng đứng trước mặt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...