Trong Quốc Sắc Lâu ồn ào náo nhiệt, sau khúc cầm của Diệt Thiên nhạc sư hai bên không người nào dám lên trình diễn tài nghệ, sợ phần tài nghệ trình diễn của mình sẽ thành bêu xấu; tân khách các phương từ lầu trên xuống lầu dưới, khi nghe thấy nam tử thần bí dưới tấm áo choàng kia phổ lời ca cho khúc nhạc, cũng không người nào dám hiến từ hiến khúc, sợ trở thành đá kê chân phụ trợ cho kinh tài diễm diễm của người nọ.
Nếu như không hé răng, không lên tiếng, thì còn có thể tự an ủi cho rằng chẳng qua là bọn họ không muốn tranh giành, chém giết mà thôi.
Đường đường là hoa khôi của Quốc Sắc Lâu sao lại có thể vì vài câu thi từ ca phú như vậy, mà đã tặng hoa mẫu đơn cho một tên nam tử đến mặt cũng không dám lộ ra kia chứ?
Huống chi, nghe thanh âm nam tử, tuy êm tai dễ nghe như tiếng suối chảy, nhưng trong lời nói cũng không giấu được sự mệt mỏi và suy yếu, sợ rằng nam tử khoác áo choàng kia là một người thân mang bệnh, hơn nữa lại còn là bệnh lao, có thể viết viết thơ, đối câu đối, nhưng về mặt vu kĩ thì cũng hết cách.
Trong lòng nghĩ như vậy, đợi Diệt Thiên dừng đánh đàn, Lâm Cửu ngâm thơ xong, phía dưới đã có người ồn ào, kêu Mẫu Đơn cô nương nhanh nhanh ra đề mục tiếp theo, hai lần đã ra đề văn, thì cũng phải ra một đề võ chứ?
Ngón tay thon dài của Mẫu Đơn cô nương vừa nhấc, ôn nhu cười nói: “Chư vị chớ vội, đề của Mẫu Đơn còn chưa ra xong mà.” Sau đó nữ tử quay về hướng Lâm Cửu, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng như lông ngỗng, ngọt ngào như đường, “Vị công tử này, nếu không tiện cởi áo choàng ra, vậy có thể tiết lộ một chút tính danh của công tử hay không? Công tử tài hoa hơn người như vậy, nhưng lại chưa từng nghe nhắc đến ở Trung Thiên Quốc, nếu có thể biết được tính danh công tử, thì quả là vinh hạnh cho Mẫu Đơn.”
Dù sao cũng là người lăn lộn lớn lên trong chốn phong hoa tuyết nguyệt, hoa khôi ngoài có tài có mạo ra, lại càng phải có cái miệng dẻo khiến nam nhân động tâm vui vẻ, lời nói như châu ngọc, từng viên từng viên rơi vào lòng nam nhân, vô cùng hưởng thụ.
“Chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.”
Đâu biết, Lâm Cửu lại dùng một câu qua loa tắc trách để né, không hề cấp một chút mặt mũi nào cho Mẫu Đơn cô nương, đến tên cũng chẳng nói cho người ta, đãi ngộ mức này, Mẫu Đơn cô nương chưa từng gặp qua bao giờ.
Không phải Lâm Cửu cố ý không nể mặt người ta, chỉ là nếu nói ra tên của y, thì dù sao cũng có chút không ổn lắm, hoa khôi của Quốc Sắc Lâu là Mẫu Đơn, nhưng Lâm Cửu vẫn nhớ mình còn có một danh hào gọi là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, sư huynh sư đệ cùng dạo chơi Quốc Sắc Lâu, chung quy vẫn có chút không tốt lắm.
Cũng có thể, ở trong sâu thẳm nội tâm y, không muốn thừa nhận mình đang cố ý giận hờn.
“Ha ha.” Mẫu Đơn cô nương có chút xấu hổ cúi đầu cười, mĩ nhân chịu uỷ khuất, liền giành được thương tiếc gấp đôi của các nam nhan trên lầu dưới lầu, chúng nam nhân tức giận mắng nhiếc sự quá đáng của nam tử chùm áo choàng, nhưng trong lòng lại âm thầm vui sướng, người này không lễ phép tổn hại thể diện của Mẫu Đơn cô nương, thì dù thi từ có hay cỡ nào, cũng không thể giành được hoa của Mẫu Đơn.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, các tân khách của Quốc Sắc Lâu đều chờ đề thi tiếp theo để được thi triển quyền cước.
Nào biết đâu rằng đề này của Mẫu Đơn cô nương, lại kiến cho các vị tân khách ở đây càng thêm hoảng sợ.
“Đề thứ ba, Mẫu Đơn vẫn nghe nói rằng Tiếu Thiên Thánh Giả văn võ toàn tài, không chỉ tinh thông cầm kì thi hoạ, mà võ công cũng cực kì cao, ở Quốc Sắc Lâu này Mẫu Đơn đã gặp qua không ít đại hiệp khí phách, hôm nay cũng muốn thử xem xem liệu Thánh Giả có đúng là võ nghệ siêu quần như trong lời đồn hay không, vậy thế này đi, nếu ai có thể thắng được Tiếu Thiên Thánh Giả, thì hôm nay đoá hoa Mẫu Đơn này…sẽ dâng cho người đó.” Cúi đầu mỉm cười, xinh đẹp vạn phần, trong lời nói của Mẫu Đơn cố ý đẩy Diệt Thiên ra ngoài.
Nàng mời nam nhân này, nhưng Thánh Giả Tiếu Thiên lại chậm chạp chẳng đến phó ước, hôm nay nghe nói Thánh Giả tới Quốc Sắc Lâu, nàng còn tưởng nam nhân này cuối cùng cũng đã không thể chống đỡ nổi sự mê hoặc của nàng, nhưng nào biết đâu rằng, thánh nhân quả đúng là khối băng không chút sứt mẻ, khiến lòng nàng vô cùng ấm ức.
Nam nhân trong thiên hạ, không phải đều là cũng một loại hình sao?
Dù có là thánh nhân, thì cũng vẫn là nam nhân.
“Mẫu Đơn cô nương, việc này e rằng có chút không thích hợp cho lắm.” Diệt Thiên nhàn nhạt nói.
“Có gì mà không thích hợp chứ, nếu Thánh Giả đã tới Quốc Sắc Lâu, cũng không thể cứ ngồi đây xem kịch, lẽ nào Thánh Giả thực sự nhẫn tâm nhìn Mẫu Đơn tặng hoa cho người khác sao?” Mẫu Đơn cô nương vừa cười vừa nói.
Trầm ngâm một lát, Diệt Thiên nói: “Vậy Tiếu Thiên đành cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Nói xong, nam nhân nhanh nhẹn nhảy từ lầu hai xuống vũ đài giữa đại sảnh lầu một, hai bên đài là nhạc sư vũ giả, dưới đài là nước chảy róc rách, Diệt Thiên một mình đứng trên đài, quan sát bốn phía, khí thế lăng nhân, đôi mắt lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén cắt nát những tân khách nãy còn nóng lòng muốn thử, khí thế ma đầu quá mạnh mẽ, chèn ép mọi người đừng nói là lên đài tỷ thí, chỉ đối diện cũng đã không dám rồi, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không người nào dám lên đài tỷ thí cùng.
Mẫu Đơn cô nương trên lầu khẽ sững sờ, trong lòng đủ mọi tư vị, nàng không nghĩ tới Thánh Giả ôn hoà lại có khí thế lăng nhân như thế, lòng kính mến đối với vị Thánh Giả này lại tăng thêm vài phần, thế nhưng càng không ngờ nam nhân trong Quốc Sắc Lâu nhiều như vậy, mà lại không có ai dám lên đài tỷ thí cùng Thánh Giả.
Chúng nam nhân trong Quốc Sắc Lâu, thường ngày thổi phồng vô cùng kì diệu, người người nếu như không phải là thi tiên thì cũng là võ lâm cao thủ, hiện tại lại giống như đám rùa đen rút đầu khiến người ta cảm thấy chán ghét.
“Nếu không người nào có thể thắng được Thánh Giả, vậy Mẫu Đơn hôm nay chỉ có thể là người của Thánh Giả mà thôi.” Một câu Mẫu Đơn vừa nói ra, như ném một quả bom vào nước, nổ bung đến con cá dưới nước cũng phải quẫy cái đuôi bơi lên vì mỹ nhân mà chiến.
“Ta tới!” Có trọng thưởng tất có dũng phu, một người cố lấy dũng khí nhảy lên đài, dù sao thì đánh một trận trong Quốc Sắc Lâu cũng sẽ không chết người.
Đáng tiếc người nọ còn chưa kịp lên đài đã đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lành lạnh, từ cảm giác lành lạnh đó nhìn qua, một ánh mắt của Diệt Thiên đã đủ doạ cho người này không dám lên đài nữa, ánh mắt đó thật là đáng sợ, nó khiến cho người ta cảm thấy như cảnh địa ngục diệt vong, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, nhất thời hai chân như nhũn ra ngã ngồi bệt trên mặt đất, vô cùng buồn cười.
“Di, là người trốn trong áo choàng!”
Bên tai nghe được thanh âm người khác, khoé miệng Diệt Thiên tựa hồ thoáng nhếch lên, người hắn chờ rốt cục cũng đã tới.
Lâm Cửu lên đài không suất khí như vậy, thậm chí còn có thể nói là mang theo vài phần tuỳ ý và chật vật, không giống như đại hiệp từ lầu hai nhanh nhẹn nhảy xuống, Lâm Cửu chậm rì rì bước từng bước xuống bậc thang lầu hai, lại đẩy đoàn người ra đi tới phía dưới vũ đài, đài có chút cao, bên cạnh lại không có bậc thang, Lâm Cửu trực tiếp tỳ hai tay lên đài rồi bò lên.
Tư thế và dáng dấp đó, có chút chật vật, có chút tức cười, rồi lại khiến Diệt Thiên thấy có chút buồn cười.
Người khác nhau xem trong mắt cũng là vị đạo khác nhau.
Như không nghe thấy mấy tiếng cười đùa của một ít người bên dưới, Lâm Cửu vỗ vỗ bụi trên người, chậm rãi đi tới trước mặt Diệt Thiên, đôi mắt không hề cố kị nhìn chăm chú vào vị Thánh Giả khiến mọi người khiếp sợ lúc trước.
Vài tiếng cười đùa dưới đài giờ không còn cười nổi nữa, vừa rồi bọn họ ai cũng cảm nhận được đường nhìn đó đáng sợ của Diệt Thiên, vậy mà tại sao nam nhân này lại dám đối diện với Diệt Thiên như thế chứ?
Mẫu Đơn cô nương cũng chọc chọc má, vẻ mặt hứng thú nhìn hai nam nhân trên đài.
Giương cung bạt kiếm?
Hình như không có, không có cảm giác về bầu không khí khẩn trương giữa hai người này, nhưng lại mang đến một bầu không khí khiến người khác mù mịt, Mẫu Đơn thoáng nhíu mày, sao lại cảm thấy hai người này như đang nói chuyện tình ái vậy, bốn phía luôn quanh quẩn nhu tình ấm áp mơ hồ, hai đại nam nhân có cái gì đẹp mà nhìn chứ?
Chờ một chút —— chẳng lẽ là ——
Trong nháy mắt, Mẫu Đơn như chợt nhớ ra cái gì, đột nhiên nhìn chăm chú vào nam nhân khoác áo choàng đối diện Diệt Thiên.
Sớm nghe nói Thánh Giả Tiếu Thiên thu một người sư đệ, tên là Lâm Cửu, là người Hoàng Phủ Đế Quốc, Hạ Quý Thưởng Hà Hội đã xuất ra một thủ thơ khiến người trong thiên hạ phải chú mục, người này có danh xưng là “thiên hạ đệ nhất mĩ nhân”, văn võ song toàn, mạo khuynh thiên hạ, luôn như bóng với hình với Tiếu Thiên Thánh Giả, khiến người khác ước ao.
Lẽ nào người này là Lâm Cửu?! Sao nàng lại ngốc nghếch như vậy, sao nàng lại trì độn như vậy a! Phải sớm nghĩ đến rồi chứ, Tiếu Thiên Thánh Giả và Lâm Cửu cùng ra khỏi Bắc Quốc, sao lại có thể một mình tới Trung Thiên Quốc được chứ?
Mẫu Đơn ngiêng người lặng lẽ hỏi thị nữ bên cạnh, “Tiếu Thiên Thánh Giả chỉ tới đây một mình?”
“Tiểu thư, Thánh Giả đến cùng vị mặc áo choàng đứng trên đài.”
Mẫu Đơn lập tức hiểu ra, nam tử không muốn tiết lộ tính danh trên đài, chắc chắn chính là Lâm Cửu không thể nghi ngờ! Chẳng qua là hai người bọn họ làm vậy là vì cái gì? Mẫu Đơn nhíu mày, đôi sư huynh đệ này, lẽ nào lấy nàng ra làm trò đùa sao?!
Trên đài, một màn càng khiến kẻ khác kinh ngạc vừa mới bắt đầu.
Lâm Cửu đứng trên đài, đứng đối diện Diệt Thiên, không phải ma đầu này muốn y làm thám hoa lang hái Mẫu Đơn sao? Vậy y sẽ làm theo ý nguyện của Diệt Thiên.
“Phịch ——” Một tiếng nhẹ nhàng, nắm đấm của Lâm Cửu nện lên vai Diệt Thiên, không nhẹ không nặng, không ngứa không đau, không giống như đang đánh nhau, mà như có vài phần làm nũng, vài phần oán giận.
Diệt Thiên nhìn chỗ vai bị Lâm Cửu đấm, khoé miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nụ cười này, lại càng khiến cho Lâm Cửu không có cách nào đè nén được cơn giận.
Hoa khôi Mẫu Đơn trên lầu âm thầm cười nhạt, mấy người này mệt nhọc diễn kịch trước mặt nàng, lấy nàng ra làm trò đùa.
Mọi người còn đang chờ Diệt Thiên phản kích lại, nhưng chuyện xảy ra kế tiếp hoàn toàn khiến mọi người ở đây choáng váng.
“Ta thua.” Diệt Thiên thản nhiên nói một câu, cứ thế mà thua? Hắn còn không phản kích, cũng chỉ bị Lâm Cửu nhẹ nhàng đấm một cái, nhưng cũng chỉ như thế thôi, vậy mà hắn lại đã chịu thua rồi.
“Ha ha ha, có thể không sợ uy thế của Thánh Giả mà lên đài, thảo nào Tiếu Thiên Thánh Giả lại nói vị công tử không chịu tiết lộ tính danh thắng, giỏi văn, mà võ cũng hơn người, vị công tử này thật là lợi hại a.” Mẫu Đơn cô nương đứng lên vỗ tay, vừa cười vừa nói: “Hôm nay đoá hoa Mẫu Đơn này xin dâng cho công tử, thỉnh công tử và Thánh Giả nhập phòng nói chuyện, Mẫu Đơn rất muốn ngắm xem vị công tử dưới tấm áo choàng này, đến tột cùng là xấu đến không thể gặp người, hay là tuyệt thế mỹ nhân không muốn lộ diện.”
“Ngài thấy thế nào, Lâm công tử?” Rõ ràng là nói công tử không muốn tiết lộ tính danh, nhưng câu cuối cùng Mẫu Đơn lại nói ra họ của Lâm Cửu.
Lâm công tử? Vị Lâm công tử này là ai?
Mẫu Đơn cô nương đã rời đi trước, trên đài Diệt Thiên và Lâm Cửu vẫn đang đứng, lúc mà mọi người còn chưa hiểu Mẫu Đơn không phải không biết tính danh, vậy mà tại sao lại gọi người này là Lâm công tử, thì hai nam nhân này đã chuẩn bị nhảy xuống đài.
Lâm Cửu xoay người, chuẩn bị như vừa rồi bò xuống, lại bị nam nhân phía sau kéo tay lại, nhẹ nhàng nắm chặt, Lâm Cửu thử cố sức muốn giằng ra, nhưng Diệt Thiên vẫn không buông, trái lại kéo Lâm Cửu về vòng tay ôm lấy eo y, trước mắt bao người, hai người liền như một đôi tiên nhân phi lên lầu hai.
Phi thân lên, tấm áo choàng khẽ rung động không che được khuôn mặt nam tử, nửa ẩn nửa hiện, nhưng vẫn khiến người ta chú ý tới nam nhân dưới tấm áo choàng, dung nhan tuấn mĩ khiến vầng trăng như ảm đạm đi, xiêm y như lửa núp dưới tấm áo choàng, càng khiến tâm thần người ta miên man bất định.
“Lẽ nào…người này chính là Lâm Cửu?”
Không biết là ai nhỏ giọng hỏi một câu, bao nhiêu người trợn tròn mắt muốn nhìn thấy bóng lưng của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, so sánh với Mẫu Đơn, người này mới chân chính là diễm tuyệt thiên hạ.
Đáng tiếc, bọn họ sớm đã không còn nhìn thấy bất kì thân ảnh người nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...