Nhìn ra một chút không được tự nhiên của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Hạ nhịn không được lấy tay che miệng cười, đuôi lông mày nhếch lên nói: “Bản cung không phải thực sự muốn giết ngươi, đây chẳng phải bởi vì để Hoàng Phủ Thiên Niên càng thêm tín nhiệm ngươi sao? Ngươi hận ta làm gì a? Bản cung cũng là một nữ nhân mệnh khổ a, trong xã hội nam quyền này, bản cung không muốn giống như nghìn nghìn vạn vạn nữ nhân khác tuân theo sự bài bố của nam nhân.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ rung sợi xích trên cổ tay, nói với Lâm Cửu: “Chỉ bởi vì bản cung là một nữ nhân, nên không thể cùng các hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng bởi vì bản cung là một nữ nhân, ta không thể tuyển chọn nam nhân ta thích ta yêu, mà chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho một cuộc hôn nhân chính trị.”
“Lâm Cửu, ngươi hiểu không? Ngươi có thể hiểu được cảm thụ trong lòng ta không?” Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ cắn răng, ngôn ngữ tuy rằng dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra oán hận sâu sắc, “Tất cả việc bản cung làm không chỉ vì chính bản cung, càng là vì nữ tử đáng thương khắp thiên hạ!”
“Nam nhân các ngươi đều chỉ là hạng người ra vẻ đạo mạo, một nam nhân có thể thú đến tam thê tứ thiếp được phép đa tình, vì sao một nữ nhân không thể có nhiều trượng phu, chỉ cần cùng nam nhân khác nói nhiều vài câu liền trở thành không tuân phụ đạo*(chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ), một nam nhân có thể đọc sách làm quan, vì sao nữ nhân chúng ta chỉ có thể ở trong nhà phiền muộn!” Càng nói càng hăng, ngực Hoàng Phủ Thiên Hạ có chút phập phồng, nữ tử nhanh chóng thu hồi lại tâm tình kích động của mình.
Nhẹ nhàng liếc mắt Lâm Cửu vẫn bất động thanh sắc đứng phía xa xa, Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng cười nói: “Nam nhân thông thường nghe xong bản cung nói đều nghĩ bản cung điên rồi, Lâm Cửu, ngươi nghĩ sao?”
Lâm Cửu cười cười nói: “Ngươi nói kì thực đều đúng, ở thế giới này, thậm chí một đoạn thời gian rất dài rất dài sau này nữa, nữ nhân đều là phái yếu, vì vậy thế giới là nam nhân chủ đạo, hầu như tất cả quyền lực đều nằm trong tay nam nhân, người có thể viết thi làm khúc cũng là nam nhân, nữ nhân a? Không có quyền lực, thậm chí không có quyền được lên tiếng, vì vậy mới trở thành phái yếu trên thế giới này.”
Điều này khiến Lâm Cửu nhớ tới Xích Long Nữ, ngay cả Xích Long Nữ có thông minh tài trí, có thủ đoạn, có năng lực, nhưng nàng vẫn phải giấu diếm giới tính thật của mình mới có thể tiếp tục làm hoàng đế của nàng.
“Kì thực còn có một nguyên nhân nữa là do hooc-môn nữ trong cơ thể nữ nhân tạo ra, quá ít hooc-môn nam khiến nữ nhân không có quá nhiều tâm cạnh tranh, tâm xâm lược, nữ nhân càng thêm ôn nhu, càng thêm cảm tính, mà nam nhân thì đại đa số đều hoa tâm, sắc tâm, hơn nữa còn phân biệt giới tính.” Cười khổ một tiếng, Lâm Cửu nhớ tới một ít tri thức y học được ở kiếp trước.
“Lời nói của ngươi vẫn khiến ta khó hiểu như cũ.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhíu nhíu mày, nàng không hiểu lời Lâm Cửu nói, điều này làm cho nàng có chút khó chịu.
“Thế giới này đích xác nên sửa lại, thay đổi a, người với người hẳn là nên hài hoà một ít, trong tương lai, nữ tử cũng có thể đọc sách, có thể ra ngoài làm việc, có thể làm quan, cũng có thể làm những việc nam nhân có thể làm.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói, “Nam nữ bình đẳng cũng không phải là nói nữ nhân sẽ đảm đương trách nhiệm tương đương nam nhân, giảng theo sinh vật học, nữ tử quả thật là phái yếu, nam nữ bình đẳng hẳn có thể hiểu là nữ nhân cũng có thể thu được quyền lợi bọn họ nên có.”
Biết Hoàng Phủ Thiên Hạ nghe cái hiểu cái không, Lâm Cửu nói đơn giản lại: “Điều ta muốn nói chỉ có một câu, ngươi nghĩ kì thực không sai, địa vị nữ tử ở thế giới này đích xác là cần sửa lại, nhưng lẽ nào như vậy thì ngươi có thể mượn cớ để tuỳ hứng làm bậy, giết người lung tung sao?”
Tuy lời Lâm Cửu luôn có một chút kì quái nàng nghe không hiểu, nhưng mà Hoàng Phủ Thiên Hạ đại để vẫn hiểu ý Lâm Cửu muốn nói, nam tử này đích xác không giống người thường, không chỉ không bá quyền chủ nghĩa ngang ngược như nam nhân bình thường, trái lại vô cùng thấu hiểu đau khổ của nữ nhân, đương nhiên, cũng dễ dàng chọc thủng viện cớ của nàng.
Nam nhân như vậy, khiến Hoàng Phủ Thiên Hạ có chút đố kị, lại có chút thích, nàng rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Cửu đối với nam nhân kia mà nói chính là sự tồn tại đặc biệt và duy nhất.
Nàng đã từng cho rằng trên đời này chỉ có Diệt Thiên là nam tử đáng giá cho nàng truy đuổi, nam nhân khắp thiên hạ đều là hỗn đản, ngoại trừ Diệt Thiên, ngoại trừ nam nhân kia.
Thế nhưng Diệt Thiên cao cao tại thượng khiến nàng khó có thể tiếp cận, nếu không chiếm được ái tình, chí ít nàng muốn đạt được quyền lực! Nàng muốn trở thành vương của Hoàng Phủ Đế Quốc, trở thành thiên hạ đệ nhất nữ vương, nàng muốn nắm đại quyền trong tay, nàng muốn nam nhân khắp thiên hạ đều phải quỳ lạy dưới chân nàng nghe mệnh lệnh của nàng! Nàng muốn nam nhân đều phải cúi đầu, đều phải hướng nàng cầu xin nịnh nọt…
Chỉ là, tất cả đều phải có một tiền đề.
Hoàng Phủ Thiên Hạ nhìn về phía Lâm Cửu, trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười ôn hoà gần gũi, như cố ý lôi kéo Lâm Cửu, cố ý thể hiện thật tốt trước đối phương: “Dù là ngươi hận ta, cũng không thể bởi vậy mà hại Diệt Thiên không phải sao? Lâm Cửu, chúng ta liên thủ ha.”
“Liên thủ làm cái gì, ta cũng không biết ta cần liên thủ với ngươi.” Lâm Cửu bất động thanh sắc, y không tin Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng biết chuyện Diệt Thiên lúc này đang hôn mê bất tỉnh, Nghiệp Hoả Hồng Liên mặc dù hình như đã có giao dịch với Hoàng Phủ Thiên Hạ, nhưng y vẫn cảm giác Nghiệp Hoả Hồng Liên sẽ không đơn giản mà tin tưởng bất luận kẻ nào.
Thấy Lâm Cửu không bước vào bẫy rập của mình, Hoàng Phủ Thiên Hạ thấp giọng cười nhạt một tiếng đậy lại tia oán hận trong nội tâm, lần thứ hai ngẩng đầu, vẫn thành khẩn như cũ khiến Lâm Cửu cảm thấy giả tạo.
“Đương nhiên là làm việc vì Diệt Thiên rồi, Nghiệp Hoả đã nói với ta rồi, ngươi đã hiểu chưa?” Hoàng Phủ Thiên Hạ nói.
Lâm Cửu chắp tay sau lưng, vừa cười vừa nói: “Trưởng công chúa, đừng cùng ta nói vòng vo về hắn nữa, có chuyện cứ nói thẳng ra, ngươi đã thiết kế để gặp mặt ta, hẳn là có chuyện muốn nói với ta ha?”
Hoàng Phủ Thiên Hạ nhìn Lâm Cửu trầm mặc một hồi, trong lòng vô cùng khó chịu, rốt cuộc thì, Diệt Thiên đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lâm Cửu lại một mình trở về Hoàng Thành, Hoàng Phủ Thiên Hách vì sao lại biến thành một người tên là Nghiệp Hoả Hồng Liên, nàng vẫn là cái gì cũng không rõ!
Chuyện Hoàng Phủ Thiên Hạ không rõ rất nhiều, nàng oán hận vì sao chuyện nàng không biết nhiều như vậy, nàng ghét cảm giác không thể nắm giữ thời cuộc này, nàng càng oán hận vì sao Lâm Cửu lại biết nhiều hơn mình.
Chuyện Lâm Cửu biết nhiều hơn Hoàng Phủ Thiên Hạ một chút, nhưng cũng chỉ nhiều một chút mà thôi, người chân chính biết có chuyện gì trái lại là một người khác, một nam nhân vẫn luôn nguỵ trang —— Nghiệp Hoả Hồng Liên.
Thẳng đến khi ra khỏi điện của công chúa, thẳng đến một lúc lâu sau, Lâm Cửu mới phát hiện hắn lại trêu đùa y một trận, có lẽ nói lừa y một lần.
“Ngươi không phải nói ngươi là Nghiệp Hoả Hồng Liên chuyển thế sao? Nhưng vì sao chuyện ta nghe được lại không phải như vậy, hai năm trước Hoàng Phủ Thiên Hách thực sự đã tuẫn tình theo Lâm Cửu mà chết, ngươi không phải là Hoàng Phủ Thiên Hách thật, sao lại nói là chuyển thế?” Trong hậu viện của Liên Sinh Điếm, Lâm Cửu nói với hồng y nam tử ngồi đối diện.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi Lâm Cửu và Nghiệp Hoả Hồng Liên gặp mặt vẫn là ở trong Hoàng Thành, ngay trong hậu viện của Liên Sinh Điếm, Lâm Cửu gặp mặt Nghiệp Hoả Hồng Liên.
“Tiểu Cửu, hà tất phải tức giận như vậy a?” Nghiệp Hoả Hồng Liên vẫn duy trì tiếu ý nhàn nhạt trên mặt, ngồi bên bàn tự rót cho mình một chén rượu, giải thích: “Ngươi thật sự muốn biết về chuyện của ta sao?”
“Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?” Lâm Cửu khẽ nhíu mày, cả người Nghiệp Hoả Hồng Liên đều cho y một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ, phảng phất như lúc tốt lúc xấu, phảng phất như lúc thì nói dối lúc lại nói thật, hoàn toàn phân không rõ lúc nào là nguỵ trang, lúc nào là Nghiệp Hoả Hồng Liên chân thật, nam nhân này, bảo hộ chính mình sâu như vậy.
“Ngươi sẽ tin ta sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên hỏi ngược lại.
Lâm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Ta nghĩ lúc này ngươi sẽ không tiếp tục nói dối ta.”
Nghiệp Hoả Hồng Liên cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, khoé miệng cong lên ý cười nhàn nhạt, trực giác của nam nhân này, thực sự khiến người ta ghét a.
“Nghìn năm trước ta vẫn chưa chuyển thế.” Nghiệp Hoả Hồng Liên hời hợt nói ra một câu.
“Ý của ngươi là… ngươi vẫn sống?” Mắt Lâm Cửu ngạc nhiên trợn tròn, y có chút kinh ngạc không thốt ra lời, Nghiệp Hoả Hồng Liên ngồi trước mặt y cư nhiên chính là Nghiệp Hoả Hồng Liên nghìn năm trước, vẫn chưa chuyển thế, vậy lẽ nào Nghiệp Hoả Hồng Liên một mình ở thế gian này cả nghìn năm qua?
“Một mình luôn luôn thấy buồn chán a.” Nghiệp Hoả Hồng Liên đột nhiên lấy tay vuốt qua mặt, diện mạo Hoàng Phủ Thiên Hách chợt tiêu thất, trở thành một nam tử hoàn toàn xa lạ, hơi hơi gầy, hết sức tái nhợt, hàng lông mày hơi nhếch lên, một nam tử kì dị lộ ra lãnh nhiên hoả diễm cực hạn.
“Ta chỉ là… để mình ngủ mấy trăm năm mà thôi, chỉ cần gửi nguyên thần của mình trong phàm thai, đợi đến lúc thích hợp ta tự nhiên sẽ tỉnh lại, ngươi nghĩ ta cũng ngu ngốc như vậy, buồn chán như vậy, học những người khác cùng nhau chuyển thế sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên nói đến chính là Tử Thanh Kim tam liên kia.
Lâm Cửu hít một hơi thật sâu, y nghĩ, trên đời này còn có chuyện gì khiến y ngạc nhiên hơn những chuyện mấy ngày nay a? Có lẽ còn có rất nhiều rất nhiều đi.
Thực sự là một thế giới hỗn loạn lại phức tạp, rất nhiều thời gian, y thầm nghĩ muốn làm một người bình thường, không muốn làm anh hùng của thế giới.
Nhưng mà thế gian này luôn luôn chật ních những con đường mọi người phải đi, trốn tránh chung quy không phải là biện pháp, có một số việc ngươi không thể không đảm đương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...