Thời gian chờ đợi, nó luôn luôn vô cùng dai dẳng buồn chán, cho dù chỉ là một phút đồng hồ mà cũng dài như cả ngày đêm, mãi đến lúc chạng vạng khi hoàng hôn bao trùm lên cả Hoàng Thành, tâm Lâm Cửu vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.
Chờ đợi bao giờ cũng là chuyện dày vò nhất, vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng lại dằn vặt con người ta, tất cả mọi việc đều được Lâm Cửu bố trí chỉ huy, chuyện bắt hung thú ăn tim người không thể để lộ ra ngoài, Hoàng Phủ Thiên Niên phái rất nhiều tiểu đội nhân mã cho Lâm Cửu phụ trách chỉ huy bố trí, tuy Lâm Cửu không trông cậy vào những người này có thể giúp đỡ được gì, có điều hôm nay hoàng đế cũng vào cuộc, mà cũng để giết thời gian, Lâm Cửu vẫn rất tỉ mỉ phân công cho số người ít ỏi đứng một nơi yên tĩnh cách đó không xa.
Nhiều người khẩu tạp thủ tạp càng dễ bị hồ li phát hiện, vì thế người mai phục ở bốn phía kì thực cũng không nhiều, hồ ly giảo hoạt sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy.
Đợi đến sẩm tối nên mai phục nên ẩn núp đều đã vào vị trí, mà lúc này Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cục cũng lê bước đến.
Mặt đông hoàng cung có một cái hồ, trên hồ dựng một ngôi đình, nhưng bọn họ không ở trong đình có tầm nhìn vô cùng tốt đó mà là chọn một lương đình thoáng đãng cạnh hồ.
Ngày hôm nay vừa lúc là trung thu trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ như chiếc mâm bạc treo giữa trời phản in bóng xuống mặt nước, đây cũng là một mỹ cảnh hiếm thấy chốn nhân gian a.
Lâm Cửu vốn tưởng Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ đứng xa xa, sau đó vừa nhâm nhi chút rượu vừa nhìn y ở đây cùng hồ li tinh đấu trí đấu dũng, nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên cư nhiên lại bày một bàn tiệc rượu trong lương đình, rượu ngon trăng sáng, bên cạnh còn có vài ba người tấu đàn gảy khúc.
Mà Hoàng Phủ Thiên Niên cũng an vị giữa bàn tiệc rượu này, rõ ràng là muốn cùng Lâm Cửu nghe nhạc ngắm trăng, thực sự là rất lãng mạn a… lãng mạn một cách quỷ quái a…
Tuy rằng rất cao hứng vì Hoàng Phủ Thiên Niên thực sự theo đúng như kế hoạch Hoàng Phủ Thiên Hách an bài, không chỉ nhập trận, mà lại còn bồi bên cạnh y, có mỹ tửu giai hào ti huyền, cũng không khỏi thái quá a, khua chiêng đánh trống như vậy, cũng không biết có doạ hồ li tinh chạy mất hay không.
Phóng tầm mắt nhìn ra, ngoại trừ Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên và mấy người tấu nhạc khúc ra, bốn phía tựa hồ không một bóng người, thậm chí đến cả hộ vệ bình thường vẫn đi theo Hoàng Phủ Thiên Niên cũng tiêu thất không thấy bóng dáng, hình như Hoàng Phủ Thiên Niên cố ý điều họ đi, cứ như để bọn họ hảo hảo ở chung vậy.
Không biết thế nào, trong đầu Lâm Cửu lại đột nhiên nhảy ra bốn chữ —— yêu đương vụng trộm.
Lâm Cửu đứng ngốc một bên nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên tự ngồi xuống bên cạnh bàn đá, có chút đờ ra, cũng có chút than thở, trong nháy mắt nhớ tới lần đầu tiên gặp Hoàng Phủ Thiên Niên, nghĩ đến quan hệ có chút quái dị giữa bọn họ.
Y không muốn cùng Hoàng Phủ Thiên Niên trở thành địch nhân, nhất là sau khi biết bọn họ đều cùng là lục liên như nhau.
Nhưng trên thế gian này có nhiều chuyện không như ý muốn lắm, mà những chuyện đó cũng không phải do một người tuỳ hứng mà được, có lẽ đây là duyên phận giữa y và Hoàng Phủ Thiên Niên —— bỏ lỡ.
“Đứng ở đó làm gì.” Thấy Lâm Cửu vẫn đứng, Hoàng Phủ Thiên Niên chủ động đứng lên đi tới bên cạnh nam nhân, hai tay chắp ra sau lưng ngưỡng đầu nhìn hồ nước lạnh lẽo, ánh trăng trong trẻo ngày thu.
“Trăng hôm nay tựa hồ tròn hơn mọi khi.” Ngửa đầu nhìn trăng sáng phía chân trời, Hoàng Phủ Thiên Niên nhàn nhạt nói.
Lâm Cửu cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng, nói: “Hoàng thượng, thần nghe người ta nói ngày này mỗi năm là ngày mặt trăng tròn nhất lớn nhất, trăng tròn đại biểu cho sự đoàn viên, cho dù đang ở hai nơi không cách nào cùng một chỗ với thân nhân bằng hữu, thì vào ngày này ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng tròn, xuyên qua đó như nhìn thấy được người mình nhớ mong.”
“Kiến giải này lần đầu tiên trẫm nghe thấy, không nghĩ tới dân gian còn có phong tục tập quán như vậy.” Nghe xong Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ cũng cảm giác được một nỗi cô tịch và tưởng niệm không thể nói rõ, vào lúc này, nam nhân kia có phải cũng đang ở một nơi nào đó trên thế giới này nhìn vầng trăng sáng hay không?
Nghĩ như thế, tựa hồ cự li giữa hắn với Chí Thiện Bạch Liên trở nên thật là gần…
Chỉ là, Chí Thiện Bạch Liên lúc này, người trong lòng nghĩ đến cũng không phải là hắn, mà là một người khác.
“Tiểu Cửu, trong lòng ngươi nhớ đến ai a?” Đột nhiên hứng thú tới, Hoàng Phủ Thiên Niên có chút hiếu kì hỏi, từ lúc Lâm Cửu về Hoàng Thành, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không nghe thấy Lâm Cửu ở cùng một chỗ với ai, nhưng vừa nghĩ đến, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ nhớ lại quan hệ ái muội giữa Lâm Cửu và Thánh Giả Tiếu Thiên.
Thánh Giả Tiếu Thiên có thể là Diệt Thiên hay không a?
Trước hắn và Hoa Tư cũng đã hoài nghi Tiếu Thiên có thể là Diệt Thiên hay không, thế nhưng lúc ở Hoàng Thành Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không cảm thấy Tiếu Thiên có chỗ nào khả nghi, giờ đây Diệt Thiên mất đi ba hồn lâm vào hôn mê, mà Tiếu Thiên thì vẫn tiếp tục xuất hiện ở Bắc Quốc, hiềm nghi tựa hồ cũng không lớn.
Nghe thấy Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi, Lâm Cửu nhìn mặt hồ lặng lẽ như gương, nhàn nhạt nói: “Thần nghĩ đến chính là người nhà, cũng nhớ đến sư huynh của thần lúc này ở Bắc Quốc có khoẻ hay không.”
“Úc… lại nói tiếp, ngươi không ở Bắc Quốc mà trở về Hoàng Phủ, một trong những nguyên nhân chính là luyến tiếc người nhà a, trẫm vẫn giữ ngươi ở trong cung quả là có chút không đúng, Lâm Cửu, ngươi muốn về nhà không?” Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi.
Lâm Cửu lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Hoàng thượng, nam nhi trí tại tứ phương, thần lần này trở về chủ yếu là xem thử tình hình trong nhà, thấy phụ mẫu nương thân thân thể an khang, huynh đệ tỷ muội cũng đều thuận thuận lợi lợi, thần đã an tâm rồi, có lẽ đầu năm tới, thần sẽ thực sự đi theo sư huynh ngao du thiên hạ, đến lúc đó mong hoàng thượng thành toàn.”
Lâm Cửu đã từng sợ mình sẽ liên luỵ người nhà, nhưng chuyện y dựng lên để đoạn tuyệt quan hệ với người nhà vẫn luôn bình đạm, cả nhà tín nhiệm y, khiến y vui vẻ, khiến y dở khóc dở cười.
Sự xuất hiện của Hoàng Phủ Thiên Hách, một trong những điều tốt nhất chính là nói cho y biết thân phận của mình, nếu y là Chí Thiện Bạch Liên, vậy sau này vô luận y làm chuyện gì hẳn là sẽ không liên luỵ đến Lâm gia nữa.
“Ân.” Hoàng Phủ Thiên Niên không nói gì nữa, cứ đứng không như vậy cũng thấy hơi mất tự nhiên, Lâm Cửu và Hoàng Phủ Thiên Niên nhanh chóng vào lương đình ngồi xuống.
Trung thu là lúc uống rượu ngắm trăng, quả là một chuyện không tồi, nhưng nếu như bồi bên người là người kia thì thật tốt a?
Mặc dù ngồi trên cùng một cái bàn, nhưng trong lòng hai người đều dưới ánh trăng thanh lãnh này nhớ tới một người khác.
Lâm Cửu nhớ chính là nam nhân vẫn ngủ say tại phương xa, mà Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không khỏi thấy cảnh thương tình nghĩ tới một nam tử nào đó nghìn năm trước.
Nhất thời không gian đột nhiên trở nên an tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đàn réo rắt du dương, từng chút từng chút lọt vào tai, dẫn ra từng sợi tình huyền sâu trong nội tâm, khảy một bản tương tư đoạn tràng tình thương, nhìn trăng tròn cô đơn lạnh lẽo lơ lửng giữa trời, dường như chính là tiếng lòng của mình, cô đơn quạnh vắng không người làm bạn.
Trăng tuy đẹp, thế nhưng luôn không có sao đi theo.
Sao lúc này y lại một mình sầu não a? Sau một lát lâm vào mê tư, Lâm Cửu nhanh chóng thanh tỉnh lại, hôm nay y có chuyện rất quan trọng phải làm.
Hồ li tinh a hồ li tinh, ngươi rốt cuộc ở đâu a, sao vẫn không ra a?
Từng chén từng chén rượu, Lâm Cửu không chút nào giấu diếm tâm tư trong lòng mình, Hoàng Phủ Thiên Hách đã từng chỉ dạy Lâm Cửu, diễn xuất muốn cho người khác tin phục, điều quan trọng nhất là không thể quá mức hoàn mỹ, thế gian này làm gì có chuyện gì hoàn mỹ a, hết thảy đều mang một vài chỗ thiếu hụt thuộc về “người”, mới có thể lấy được tín nhiệm của người khác .
Nhãn thần lo lắng và động tác của Lâm Cửu, xem vào mắt Hoàng Phủ Thiên Niên lại chỉ là vì chuyện hồ li tinh nên mới có hành động và tâm tình này, mà nếu như Lâm Cửu thực sự bình tĩnh tự nhiên, vậy mới thực sự khiến cho Hoàng Phủ Thiên Niên sinh hoài nghi.
“Đừng nóng vội, thả lỏng một chút, lúc nào tới thì sẽ tới, gấp cũng vô dụng.” Hoàng Phủ Thiên Niên trái lại còn đi trấn an Lâm Cửu.
Ngượng ngùng cười, Lâm Cửu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có phải chúng ta quá câu thúc không, khiến hồ li tinh nổi lên lòng nghi ngờ a?”
“Ngươi có biện pháp gì, cứ nói ra đừng ngại.” Hoàng Phủ Thiên Niên nói.
Đương nhiên là có biện pháp rồi, có điều biện pháp này nhưng là vì để quyến rũ ngươi —— được không, luyến tiếc hài tử sẽ không đánh được lang, nếu thực sự thuận lợi lấy được tàn hồn của Diệt Thiên, thì tất cả thứ này cũng đều đáng giá.
“Thần tự đề cử vì hoàng thượng hiến một khúc vũ.” Nói xong, Lâm Cửu lại nhỏ giọng bổ sung, “Như vậy thoạt nhìn sẽ giống chúng ta như là đang chơi đùa hơn.”
Khoé miệng cong lên, Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu: “Trẫm còn nhớ rõ khúc vũ ngươi múa trong Hạ quý thưởng hà hội, có thể nói là kinh diễm toàn tràng, ngươi đi đi, giải quyết xong vụ án trẫm sẽ có trọng thưởng.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Bạch y nam tử đứng dậy, chầm chậm bước tới cây cầu gỗ ven hồ ngoài lương đình, một bên người đánh đàn gảy lên một khúc nhạc du dương trầm bổng, tiếng đàn tính tang, tiếng tiêu xào xạc, điệu múa phiên phiên.
Lấy thiên địa làm đài, lấy ánh trăng soi sáng, lấy thanh hồ làm cảnh.
Một bộ bạch thường theo tiếng nhạc phiên phiên vũ động, không giống nữ tử xinh đẹp quyến rũ, có một chút lực lượng của nam tử nhưng cũng không làm mất đi cảm giác phiêu dật nhẹ nhàng, không biết là do khúc nhạc này dẫn dắt điệu múa, hay điệu múa làm rung động khúc nhạc, thế nên cả trời đất đều tràn ngập một nỗi niềm thương nhớ.
Điệu múa mang theo ai thương, liền giống như một cái băng truỳ đâm vào trong tim…
Hôm nay, nơi này, nhạc này, hồ này.
Ngay ở đây thoải mái biểu diễn một điệu múa như khiến cho ánh sáng ảm đạm đi, thế cho nên Hoàng Phủ Thiên Niên lại một lần nữa thất thần.
Ngay trong nháy mắt thất thần đó, trong hồ đột nhiên một đoàn bạch quang phi lên nhằm về phía Lâm Cửu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...