Trách nhiệm của Cửu Thiên Thần Liên là gì a?
Lâm Cửu vẫn thường xuyên tự hỏi điều này, sau lại nghĩ, có lẽ Cửu Thiên Thần Liên căn bản không có trách nhiệm gì đặc biệt, chắc là cũng giống như thiên địa linh vật trong truyền thuyết tiên hiệp thôi, rất nhiều thần thú hoặc là thần vật pháp lực vô biên xuất hiện lúc thiên địa sơ khai, trên vai chẳng gánh bất kì trách nhiệm người nào dành cho bọn họ.
Nhân loại có thể còn bị đạo đức trói buộc, còn sự tồn tại trung thành với mình của bọn họ vượt qua cả đạo đức, chỉ vì mỗi người tính cách khau nhau mà có nhiều khác biệt, đó cũng là nguyên do tuy rằng lục liên cùng xuất hiện trên Xích Thổ Đại Địa, nhưng quan hệ lại có vẻ bất minh, cũng không thân mật vững chắc như thế nhân suy nghĩ.
Huynh đệ tỷ muội ruột thịt còn có thể trở mặt thành thù, huống chi là tồn tại đặc biệt vượt qua cả con người.
Nói đến cùng, lục liên có lợi hại cỡ nào cũng có bản chất riêng, cũng có việc mình muốn làm, cũng có tín ngưỡng thuộc về mình, càng có tính cách riêng biệt của từng người.
Thực sự là một đám hỗn đản… Lâm Cửu âm thầm mắng, sau lại nghĩ lại, y chẳng phải cũng là Chí Thiện Bạch Liên chuyển thế trong lục liên sao, nếu mắng như vậy thì y cũng bị tính vào, Lâm Cửu tiếp tục mắng, hung hăng mắng kiếp trước của y, sao lại làm ra nhiều chuyện như vậy, y thậm chí còn hoài nghi mình phản xuyên không đều là do Chí Thiện Bạch Liên an bài.
Mình thông minh lợi hại như thế sao? Lâm Cửu âm thầm cười khổ.
“Hoàng thượng, theo kết quả tra xét và báo cáo của nghiệm thi quan có thể khẳng định đả thương người chính là một con yêu thú, chiếu theo lực độ trảo ấn của con yêu thú đó, cùng với vài sợi lông tìm thấy trong cơ thể nạn nhân, thần cho rằng yêu thú này hẳn là hồ li.”
Thân ở trong Ngự Thư Phòng của Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu đứng một bên báo cáo kết quả mấy ngày nay y điều tra được, mãnh thú sát nhân đích thật là một con hồ ly chỉ ăn tim người, có điều Lâm Cửu không phải là sinh vật học gia, đối với đủ loại mãnh thú khiến người ta đầu choáng mắt hoa trên Xích Thổ Đại Địa cũng biết rất ít, căn bản không có khả năng từ vài cọng lông cùng với trảo ấn mà có thể nhận ra mãnh thú giết người ăn tim là hồ li hay sài lang.
Sở dĩ làm trò phát biểu lưu loát ngôn luận trinh thám ở trước mặt Hoàng Phủ Thiên Niên, kì thật ít nhiều nhờ tên Hoàng Phủ Thiên Hách siêu cấp cao thủ nguỵ trang kia, ngày ấy hắn đã xem qua thi thể trong thi phòng, lúc Lâm Cửu đi tìm Hoàng Phủ Thiên Hách, vương gia liền nhất nhất nói hết những điểm đáng ngờ và đầu mối cho Lâm Cửu nghe, đồng thời cũng nói cho Lâm Cửu biết hung thủ thực sự là ai.
[Ngươi còn nhớ tam vĩ hồ li tranh đoạt hạng nhất với con mèo của ngươi trong đấu thú tràng ở Ân Đô không? Hồ ly tinh giết người ăn tim trong hoàng cung kì thực có quan hệ rất lớn với con tam vĩ hồ li đó, trong Hoàng Thành không cho phép mở đấu thú tràng, nhưng có rất nhiều vương công quý tộc yêu thích nuôi dưỡng mãnh thú làm sủng vật để khoa trương thân phận của mình, cũng thường lấy chuyện khoe khoang đó làm vui.]
[Ý của ngươi là nói… mãnh thú giết người ăn tim trong cung kì thực là hồ li tinh do người trong cung nuôi dưỡng?] Lúc đó nghe Hoàng Phủ Thiên Hách nói xong, Lâm Cửu không khỏi có chút kinh ngạc, ai ở trong cung lại có lá gan lớn như vậy dám ở ngay dưới mí mắt Hoàng Phủ Thiên Niên nuôi hồ li, rồi lại còn liên tiếp gây ra án mạng, người này rõ ràng là không thèm để Hoàng Phủ Thiên Niên vào mắt.
[Một nữ nhân tính danh có chút tương tự với ta.]
Hoàng Phủ Thiên Hách… Hoàng Phủ Thiên Hạ?! Tỷ tỷ ruột của Hoàng Phủ Thiên Niên?! Trưởng công chúa Hoàng Phủ Đế Quốc Hoàng Phủ Thiên Hạ? Lâm Cửu không rõ, với năng lực của Hoàng Phủ Thiên Niên khẳng định đã biết người tự dưỡng hồ li chính là tỷ tỷ hắn Hoàng Phủ Thiên Hạ, nhưng sao Hoàng Phủ Thiên Niên hết lần này tới lần khác đều muốn y đi tra vụ án này?
[Cái này nha… có lẽ là hắn muốn bồi thường phần nào cho ngươi đi.] Lời Hoàng Phủ Thiên Hách nói lúc đó y vẫn nhớ kĩ, chẳng qua y không rõ lắm, Hoàng Phủ Thiên Niên vì sao lại muốn bồi thường y, bồi thường y cái gì, nếu như muốn bồi thường y, thì cứ thẳng thắn nói ra a, hoặc là thẳng thắn đưa tàn hồn của Diệt Thiên cho y, đỡ phải nhọc công y đi làm thám tử phá án mà cũng không biết Hoàng Phủ Thiên Niên muốn bồi thường cho mình cái gì.
Chuyện bồi thường này, cũng quá mơ hồ đi?
Lâm Cửu nghĩ thầm: Chí Thiện Bạch Liên năm đó cũng nhất định là không thích cái tên Công Đức Kim Liên này, làm chuyện gì cũng không thẳng thắn, nhiễu đến nhiễu đi đau hết cả đầu.
“Trừ những thứ đó ra, còn gì nữa?” Hoàng Phủ Thiên Niên ngồi trước thư trác cúi đầu nhìn tấu chương, cũng không có quá nhiều biểu hiện với kết quả báo cáo của Lâm Cửu, bình tĩnh tựa như hồ nước, không một gợn sóng.
“Căn cứ theo thời gian tử vong của nạn nhân, thần cho rằng con hồ li này tối nay sẽ lại hành động, hơn nữa địa điểm xuất hiện hẳn là ở phía đông hoàng cung.” Mà nơi đó cũng gần tẩm cung của Hoàng Phủ Thiên Hạ nhất, hồ li tinh có thể vẫn còn chút kiêng kị với Hoàng Phủ Thiên Niên, địa điểm gây án mỗi vụ đều không quá gần tẩm cung của Hoàng Phủ Thiên Niên.
Về phần lần đầu tiên nhìn thấy cỗ thi thể trong dòng suối ở ngự hoa viên, thoạt nhìn như là Hoàng Phủ Thiên Hạ cố ý bày ra cho Hoàng Phủ Thiên Niên thấy, đôi tỷ đệ này thật đúng là thích dằn vặt người ta.
Lâm Cửu không có chút hảo cảm nào với Hoàng Phủ Thiên Hạ, mặc kệ là từ trước, bây giờ hay sau này đều không có khả năng sẽ có hảo cảm, trong lòng y thậm chí còn ghét nữ nhân điên khùng kia.
Từ lần đầu tiên gặp thủ hạ của công chúa ngang ngược vô lí muốn lấy mạng y tại đấu thú tràng ở Ân Đô, sau lại dần dần phát hiện năm đó hung phạm sau màn sai người đẩy Lâm Cửu xuống sông giả là tự sát chính là trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ, rồi đến cái chết của Lệ phi, mãi đến y phát hiện hoá ra có nhiều người bị Hoàng Phủ Thiên Hạ nhìn không vừa mắt đều chết dưới tay nữ nhân này.
Vì sao không trị tội Hoàng Phủ Thiên Hạ?
Chẳng lẽ bởi vì nữ nhân này là hoàng tộc cao quý, là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, hay là bởi vì Hoàng Phủ Thiên Hạ có hôn ước với Trung Thiên Quốc, là công chúa duy nhất đến giờ vẫn chưa xuất giá, nên nhiệm vụ hoà thân chỉ có thể do Hoàng Phủ Thiên Hạ đảm đương, mặc dù nữ nhân không thể nắm giữ được hạnh phúc của mình thật là đáng thương, nhưng Lâm Cửu lại thấy bi ai thay cho Trung Thiên Quốc, nữ nhân điên này nếu không nháo cho Trung Thiên Quốc không ngày nào yên bình thì sẽ chết rất thê thảm.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, mà Hoàng Phủ Thiên Hạ cũng đủ cho người ta đến hận cũng không có nữa.
Viết xong một chữ cuối cùng, Hoàng Phủ Thiên Niên hạ bút lông, gập tấu chương lại đặt sang chồng tấu chương bên cạnh, trực tiếp đứng lên, nói với Lâm Cửu: “Đi thôi, cùng trẫm đi ra ngoài một chút.”
Lại đi… thầm oán một câu, Lâm Cửu đi theo phía sau Hoàng Phủ Thiên Niên đã bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ đặc biệt thích cùng người vừa đi vừa trò chuyện, lẽ nào người này không sợ trong lúc nói chuyện bị người khác nghe thấy sao? Hay Hoàng Phủ Thiên Niên định mượn cơ hội này để nói cho một vài người nghe.
Tối hôm nay, bọn họ sẽ thừa dịp hồ li tinh xuất hiện nhân cơ đó cướp đi tàn hồn của Diệt Thiên trên người Hoàng Phủ Thiên Niên, thế nhưng biện pháp Hoàng Phủ Thiên Hách nghĩ ra thực sự có ổn không a? Cúi đầu nhìn cước bộ ổn trọng của nam tử phía trước, Lâm Cửu thực sự hoài nghi Hoàng Phủ Thiên Hách đang đùa giỡn y.
Lòng bàn tay xuất chút mồ hôi, trong lòng Lâm Cửu thấy hơi bất ổn, tàn hồn của Diệt Thiên là tình thế bắt buộc, nhưng chuyện Hoàng Phủ Thiên Hách để y đi câu dẫn Hoàng Phủ Thiên Niên thì y có chút không rõ, Hoàng Phủ Thiên Niên có thể dễ dàng bị câu dẫn như vậy sao? Tuy rằng Hoàng Phủ Thiên Niên và Lâm Cửu trước kia từng có một đoạn tình, nhưng chung quy cũng không thấy Lâm Cửu trước kia chết có bao nhiêu oan uổng, Hoàng Phủ Thiên Niên một tiếng cũng không ho he.
Hiện tại, còn trông cậy vào y quyến rũ Hoàng Phủ Thiên Niên, để người nọ thất thần thất thần, thất thần đến bảo bình bên người bị lấy cũng không biết, chuyện này a, thực sự khiến Lâm Cửu có chút thấp thỏm bất an.
Y chẳng sợ sẽ thế nào thế nào với Hoàng Phủ Thiên Niên, cũng sẽ không uỷ khuất không xấu hổ gì gì đó, sợ chính là vạn nhất thất bại, vậy thì y và Hoàng Phủ Thiên Hách liệu có thể thành công thoát ra Hoàng Thành hay không, đến lúc đó Lâm gia phải làm sao, hơn nữa chỉ sợ trải qua một lần thất bại, Hoàng Phủ Thiên Niên sẽ không cho bọn y bất luận cơ hội nào cướp đoạt bảo bình nữa.
Nhưng nếu chỉ bởi vì con đường phía trước có nguy hiểm mà không dám bước đi, vậy y chỉ có thể vĩnh viễn giậm chân tại chỗ không tới được điểm cuối, phiêu lưu càng lớn, có thể thu hoạch cũng sẽ càng lớn ha.
“Ngươi có nắm chắc đêm nay sẽ bắt được hồ li tinh không?” Hoàng Phủ Thiên Niên luôn luôn thích vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm với Lâm Cửu, có thể là bởi vì phong cảnh bên đường, tầm nhìn thoáng đãng dễ khiến cho người ta trầm tĩnh lại, cách nhau không xa chầm chậm bước đi, cũng bớt đi cảm giác xa lạ quân thần trong Ngự Thư Phòng.
“Thỉnh hoàng thượng hạ lệnh, thần tự có biện pháp bắt được mãnh thú hồ loạn sát nhân, cả gan làm loạn kia!” Lâm Cửu dùng ngữ khí thích hợp đọc ra lời kịch, “Chỉ là… chỉ là thỉnh hoàng thượng phái một vài người công phu cao đến giúp đỡ, thần dự định lấy mình làm mồi dụ mãnh thú mắc câu!”
Cước bộ Hoàng Phủ Thiên Niên thoáng ngừng lại, Lâm Cửu chỉ có thể nhìn tấm lưng đối phương, cũng không biết lúc này biểu tình của Hoàng Phủ Thiên Niên thế nào, chỉ nghe Hoàng Phủ Thiên Niên nói: “Ngươi muốn lấy mình làm mồi?”
“Vâng.” Lâm Cửu cười gượng, nói khẽ với Hoàng Phủ Thiên Niên, “Mãnh thú đó thích ăn tim nam tử trẻ tuổi mỹ mạo, cái túi da này của thần còn có chút tác dụng, chỉ là thần sợ chết, còn phải nhờ hoàng thượng xin một vài cao thủ.”
Trong lòng Lâm Cửu bất an, y đúng là ấn theo kế hoạch của Hoàng Phủ Thiên Hách nói chuyện hy sinh bản thân tự mình xông trận này với Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng nhỡ vạn nhất Hoàng Phủ Thiên Niên thực sự phái một ít cao thủ đến giúp đỡ y nhưng bản thân lại không tới, đến lúc đó y phải làm thế nào a, để y thực sự đối phó với hồ yêu y không sợ, nhưng như vậy không thể nghi ngờ là đã để lộ thân phận của mình.
Ngay lúc Lâm Cửu đang thấp thỏm bất an hoài nghi kế hoach quá mức mạo hiểm của Hoàng Phủ Thiên Hách, Hoàng Phủ Thiên Niên đáp: “Trẫm ở bên cạnh theo dõi, ai cũng sẽ không lấy được mạng ngươi.”
Lâm Cửu đại hỉ, kế hoạch thành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...