Cửu Thiên Địa Luân Hồi


(bộ này của mình cũng gần.

cuối rồi, nên mình cũng sẽ thưa dài truyện ra sẵn mình cũng có 1 bộ truyện đã chuẩn bị sẵn khi bộ này end.

Truyện đó của mình cũng liên quan về cổ đại nhưng phần lớn nội dung là hiện đại và truy sát, Mình là một người rất sợ cái câu "Bắt đầu lại từ lúc đầu" nên mong các bạn qua ủng hộ nha, cảm ơn bạn đã đọc)
Y Cát:- ưm!
Huyền Hoàng:- nói gì đi chứ
Y Cát:- bỏ ra!
Huyền Hoàng:-*!!!*
Y Cát:-!
Huyền Hoàng:- ta không hề muốn đánh ngươi
Y Cát:-!
_ý Hoàng như vậy chỉ là thử Y, cú đá lúc nãy cũng không hề đau, chỉ là do Y không còn sức để vững_
Huyền Hoàng:- thả hắn ra
Y Nhược:- ừ
Y Cát:-!
Huyền Hoàng:-( nhìn chằm chằm)
Y Cát:-( lén nhìn)!!!
_Y vừa quay qua Hoàng và nhìn thì lại bị ánh mắt hổ phách kia làm cho ái nạy mà rụt rè quay mặt ra chổ khác_

Y Cát:-!
Huyền Hoàng:- xí
kêu bọn kia dừng lại được rồi
Y Nhược:-( vận dụng Thần lực) im hết đi
Quân Cửu:- kết thúc rồi
Hàn Ngôn:- bao nhiêu người thiệt hại?
Từ Nhu:- tổng cộng ở Bạch Long là 18 và chết đi 2 người còn 16 thì bọn ta đã chửa trị xong rồi, phía Hắc Long thì không chết ai cả, chỉ bị tổn thất 6 người
Hàn Ngôn:- cũng không có gì là nhiều nhỉ
Giải Thu:- nhưng ta nghe nói trước giờ Hắc Long luôn thua Bạch Long mà sao hôm nay lại thắng thế kia?
Từ Nhu:- nhìn đi, Hắc Long lại có Tôn Chủ thì ai mà dám đánh?
Quân Cửu:- chẹp!
Huyền Hoàng:- bọn chúng?
Y Nhược:- dừng lại được rồi
Huyền Hoàng:- dừng lại!
_Hoàng thốt lên câu đó thì trong sự hỗn loạn đầy máu kia bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, có người đang ở cấp Long lực đã đạt đến cảnh giới không thế khống chế còn phải cố bĩnh tĩnh lại, còn người thì điên cuồng chém giết khi nghe mệnh lệnh cũng phải buông tay_
Huyền Hoàng:- coi như các ngươi trung thành! về mà tịnh dưỡng lại đi
Quân Cửu:-* thật ngang ngược*
_ngay lập tức trên cổ của Quân Cửu liên phất ngang đường gạch máu, do Hoàng điều khiển_
Huyền Hoàng:- câm mồm!

Y Cát:-* tốc độ! nhanh quá*
Huyền Hoàng:-* làm tới như vậy mà không giận mình?*
Y Cát:-( nhìn lại)
Huyền Hoàng:- nhìn gì mà nhìn? móc mắt giờ
Y Cát:-( nhịn cười)
Huyền Hoàng:- ngươi cười cái gì hả cái tên kia có tin là bà đây sẽ đánh chết ngươi không hả?
_câu nói đó của Hoàng cất xong thì, những Bạch Long, Hắc Long đều nhìn Hoàng với một cặp mắt khó hiểu, ý bọn họ là kiếp trước của Hoàng rất hiền và thùy mị nết na, bây giờ lại chành bành ra thế kia thì còn gì là thể thống của Thiên Đế nữa_
Huyền Hoàng:- nhìn gì hả? có tin là ta nấu chín các ngươi không mà nhìn?
Y Cát:-( cười nhẹ)
(SAO CỨ THẤY MÌNH VIẾT CÁC NGÀY CÀNG SẾN VỚI CHẢ SÚA????)
Huyền Hoàng:- ngươi chọc tức điên ta rồi đó
_cứ nghĩ Hoàng sẽ lao đến đánh Y một trận ai ngờ, Hoàng ngồi thập thởm trước mặt Y rồi đưa hai tay ra_
Y Cát:- ưm!
Huyền Hoàng:- nhéo chết ngươi này, dám cười hả ta nhéo cho ngươi không mở cái miệng nói gì được luôn
Y Cát: ưm! thả ra đau áaaaa
Huyền Hoàng:-( buông ra) á ha ha không ngờ Tôn Chủ uy phong lẫm liệt đây lại sợ bị nhéo như vậy, chỉ có vài cái nhẹ mà đã la oái lên
_ờ đúng rồi nhẹ lắm, sưng cả hai cái má của Y lên thôi_
Y Cát:-* chẳng hề biết đau à?*
Huyền Hoàng:- xí rồi đau vậy ta đền ngươi được chưa nói!
Y Cát:- thả ta ra
Huyền Hoàng:- thả thì thả
_Hoàng lùi qua về sau lưng Y rồi mở mấy cái dây nước được tạo nên bởi Thần lực, vừa thái vừa vén tóc Y ra thì thấy cả một hình xăm trên cổ, có biểu tượng ba hình hợp nhất thành một, như là khổng tước, xà tinh và rồng_
Huyền Hoàng:- cái gì đây?
Y Cát:- đừng có coi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui